Mục lục
Ác Ma Pháp Tắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nét mặt Đỗ Duy lập tức biến thành tươi cười chân thành, cười lớn vài tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới. Khi hắn đến gần, nhìn khuôn mặt hắn cười nhiệt tình như muốn đi lên ôm hôn tinh linh vương


- Lạc Tuyết tiên sinh!


Đỗ Duy nắm chặt tay Lạc Tuyết, trên mặt giống như gặp lại bằng hữu lâu năm, kích động vô cùng, có cả hưng phấn hoan hỉ, thanh âm vui mừng nói:


- Năm xưa từ biệt, ta tại tây bắc mỗi lần đêm xuống đều nghĩ tới nụ cười của tiên sinh. Phong thái của tiên sinh rành rành trong mắt, ta lần này bắc tiến, không biết có cơ hội cùng ngươi gặp mặt hay không. Không ngờ ngươi lại biết bụng ta như vậy – cho dù ngươi không viết thư mời, ta cũng vốn định viết thư mời ngươi đến thành Asian đánh chén a!


Lời này nói ra, nhiệt độ xung quanh tức thì nóng lên bất thường. Đến mức cảm thấy nước cũng sôi được


Phía sau Roland nghe thấy cũng phỉa đỏ mặt nghĩ: vị công tước đại nhân này, da mặt cũng thật dày a!


Lạc Tuyết nguyên bản phong thái khinh đạm cũng có chút mất tự nhiên. Ho khan một tiếng, rút tay mình về, trên mặt cười cổ quái nhìn Đỗ Duy nói:


- Công tước đại nhân, sợ rằng ngài nói lời này không phải là thật lòng


- Làm sao có thể!


Đỗ Duy lập tức trịnh trọng nói:


- Mấy năm nay ta nhớ ngươi muốn chết


Lạc Tuyết ánh mắt lại càng cổ quái, đột nhiên nhỏ giọng, nói với Đỗ Duy:


- Ta sợ là, ngươi không phải ‘ nhớ ta muốn chết ‘ mà là ‘ nhớ muốn ta chết ‘ mới đúng


Đỗ Duy cười hì hì:


- Cũng giống nhau cả thôi, đều là 1 dạng cả


Lạc Tuyết thở dài. Khi nó ở tây bắc chơi đuổi nhau với Đỗ Duy, đã sớm lĩnh giáo tâm địa đen tối của vị công tước hoa tulip này, lúc này gặp lại quả nhiên không ngoài ý muốn


Sau đó, Lạc Tuyết cùng Đỗ Duy nắm tay, ngang nhiên tiến vào thành


Một đường vào thành, Đỗ Duy chỉ thấy phòng tuyến này vẫn đang hỗn loạn, tựa hồ tội dân không hề có ý đi tu sửa. Thậm chí vết máu trên mặt đất cũng chỉ tùy tiện lấy nước đổ lên là xong, vẫn còn sắc hồng


Bên trong thành không hề có tinh linh, tứ xứ đều là thú nhân bận rộn vận chuyển cây gỗ cùng rơm cỏ. Đỗ Duy nhìn cũng có chút xuất thần, những thú nhân kia đại đa số đều không phải chuẩn bị chiến đấu mà là đang làm việc nhẹ, chạy ngược chạy xuôi


Một chỗ như vậy, không giống phòng tuyến quân sự mà giống một công trường hơn


Lạc Tuyết cùng Đỗ Duy trên phố tùy ý đi lại, đại khái là Lạc Tuyết có đặc quyền, trên đường không ít thú nhân hướng tới nó hành lễ. Nhưng cũng không có thú nhân nào dám tới gần, thậm chí Lạc Tuyết cũng không mang tùy tùng, 2 người sóng vai mà đi


Lạc Tuyết cẩn thận nhìn biểu cảm Đỗ Duy, thấy mắt hắn chớp động, không khỏi mỉm cười:


- Đỗ Duy, phòng tuyến này là ngươi lần thứ hai đến rồi – đáng tiếc, lần trước lúc ngươi tới ta lại không ở đây, không thì chúng ta đã có thể gặp mặt sớm hơn rồi


Đỗ Duy nghĩ thầm trong bụng: nếu là trước ngươi ở đây, sợ là lão tử chạy không thoát nổi rồi. Nhưng miệng hắn lại nói:


- Đáng tiếc, nếu biết ngươi ở đây, lần trước ta sẽ đợi thêm một chút chứ không vội vàng đi


Lạc Tuyết biết Đỗ Duy nói hươu nói vượn, cũng không giận mà bảo:


- Đỗ Duy, ngươi thấy tòa thành này thế nào?


Đỗ Duy vừa nghe trong lòng đã nháy lên một cái: phòng tuyến này là ta lấy tiền của mình đi cấp cho đế quốc xây, mỗi cục gạch cục ngói, mỗi ngọn cây ngọn cỏ đều là tiền của ta. Khi sắp bắt đầu, bản thiết kế của nó cũng là ta duyệt, ta đối với nó đương nhiên hiểu rõ như lòng bàn tay còn cần ngươi hỏi ư?


Trong bụng tuy nghĩ như vậy, nhưng miệng hắn vẫn cười nhạt:


- Đương nhiên là vô cùng kém cỏi rồi. Nếu không cũng đâu đến mức bị tập kích ban đêm 1 lần là tan vỡ luôn


Lạc Tuyết khẽ cười:


- Ngươi quá khách khí rồi, phòng tuyến này xây dựng rất nghiêm mật, cẩn thận. Nếu không phải ta dùng long tộc đánh lén ban đêm, trước đó đã dùng kế đánh tiêu hao thì cũng rất khó hạ được thành. Ta còn nghe nói phòng tuyến phương bắc của quý quốc, đại đa số đều là ngươi bỏ tiền ra thiết kế, chế tạo. Cũng có rất nhiều bổ sung ý tưởng cho nó – từ lúc khai chiến đến giờ, những cái bổ sung này cũng khiến chúng ta ăn không ít đau khổ a


Đỗ Duy nghe xong, nhàn nhạt nói:


- Vậy thì sao. Đằng nào ngươi chả chiếm được rồi


Lạc Tuyết nghe, cũng cười hờ hững:


- Như vậy, có vẻ công tước hoa tulip rất không hài lòng với tòa thành này


Đỗ Duy nhíu mày, nhất thời cũng không rõ lời này có ý gì


Hai người một đường đi tới, khi tới phủ thống soái, nguyên bản chỗ này là phủ chỉ huy của thủ quân, giờ đã thành tổng bộ tội dân


Lạc Tuyết cùng Đỗ Duy đi cửa lớn mà vào. Đỗ Duy thấy các con đường xung quanh rất vắng, chỉ thấy thú nhân xa xa đang lao động, không dám tới gần. Mà vài tinh linh chiến sĩ gác cửa đều mặc áo giáp bạc chạm trổ cầu kỳ, khi thấy Lạc Tuyết đều quỳ xuống


Nguyên bản bộ chỉ huy của mình đã thành hang ổ của địch. Nếu là người khác sợ rằng cũng cảm thấy chút gì đó không hài lòng lắm mà sinh ra lúng túng. Đỗ Duy thì khác, hắn căn bản không thèm để ý, cùng Lạc Tuyết đi vào, cười nói:


- Lần trước ngươi đến địa bàn của ta, bây giờ là ngươi mời, cũng nên chiêu đãi ta chứ nhỉ. Ít nhất không thể thiếu rượu ngon rồi


Hai người đi vào phủ thống soái, Đỗ Duy vừa định vào đại sảnh, quay đầu lại thấy sắc mặt Roland có chút buồn bực, có vẻ đang do dự không biết có nên đi theo hay không. Đỗ Duy nhìn Lạc Tuyết, cố ý nói lớn:


- Roland, ngươi cũng lên đi. Lạc Tuyết tiên sinh tài hoa hơn người,ở bên cạnh nhiều một chút cũng có thể thu hoạch được ít nhiều


Đồng thời, Đỗ Duy gật đầu với Lạc Tuyết, cười nói:


- Bộ hạ này của ta, nguyên bản tính khí hơi xúc động lỗ mãng. Không ngờ ở đây vài ngày lại được ngươi cảm hóa, cái này cũng phải đa tạ ngươi


Lạc Tuyết cũng không nói nhiều, chỉ khẽ cười, dẫn Đỗ Duy tiến vào đại sảnh


Đại sảnh vốn là chỗ tướng lĩnh thương nghĩ, rất rộng lớn. Lúc này 3 người đến, chỉ thấy các thứ vốn có như vũ khí sa bàn các loại đã bị dọn đi hết, bên trong chỉ có một cái bàn dài cùng vài cái ghế, trên bàn chỉ có chút trái cậy đựng trong từng mảnh lá cây to lớn


Trên vách tường cũng có tinh linh ma pháp tạo ra thực vật, dây leo treo đầy


Ba người đi tới, bên ngoài lập tức có tinh linh thủ vệ đóng cửa lại


Sau đó, Đỗ Duy chỉ nghe thấy phía ngoài có tiếng bước chân, tựa hồ như tinh linh thủ vệ cũng đã lui hết xuống, một người cũng không ở lại


Đỗ Duy cười cười, chỉ thấy Lạc Tuyết nhàn nhạt nói:


- Bằng hữu chúng ta gặp nhau, đương nhiên sẽ muốn nói nhiều một chút, tốt nhất không nên để người khác nghe thấy. Chúng ta ở đây nói chuyện, sẽ không truyền ra bên ngoài!


Nói xong, Lạc Tuyết tự mình đi tới bàn, nâng lên một cái lá trông như chén rượu. Chén rượu tạo hình rất kỳ lạ, giống như là 1 chiếc lá uốn cong mà thành, bên trong chứa một chất lỏng màu hổ phách nhạt. Khẽ ngửi sẽ thấy một hương vị kỳ lạ, không biết là gì


- Đây là rượu của tinh linh tộc chúng ta. Hoàn toàn khác rượu mà nhân loại sản xuất. Đến đây, Đỗ Duy! Từ biệt 4 năm, ta kính ngươi một ly!


Nói xong, Lạc Tuyết nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, sau đó híp mắt cười nhìn Đỗ Duy


Đỗ Duy đã một thân một mình tới đây. Nếu Lạc Tuyết muốn hại hắn cũng sẽ không cần hạ độc trong rượu, cho nên tâm lý rất thản nhiên, cứ thế cầm chén rượu uống cạn. Cảm giác không có cay nóng, mà là giống như một hương vị mềm mại dễ chịu theo khoang miệng phát ra, sau đó giống như thấm đến tận tim phổi


Sau đó, hương vị đó rất nhanh lan ra toàn thân, phảng phất tinh thần tốt hơn trước mấy phần


- Đây là bí pháp của tinh linh tộc chúng ta. Dùng 6 loại thực vật khác nhau mà tạo thành rượu này. Hơn nữa… sau khi dùng, đối với người tu luyện ma pháp rất có lợi. Ta biết ngươi là ma pháp sư nên mới đặc biệt chuẩn bị loại đồ này – thứ này bình thường, chỉ có trưởng lão trong tộc vào mấy ngày đặc biết mới dùng một chút


Lạc Tuyết buông chén rượu, nhìn Đỗ Duy


Đỗ Duy lại cười ha lả, cố ý lắc đầu:


- Ngươi nói lời này không thật lòng a Lạc Tuyết. Lấy tu vị của ngươi, chẳng lẽ không cảm thấy ma lực dao động trên người ta bây giờ đã không giống lúc trước hay sao


Lạc Tuyết khẽ cười:


- Không sai, ta cảm giác được. Khi lần trước gặp mặt, ta thấy tu vị ma lực của ngươi cũng rất khá, đáng lẽ trong 4 năm phải đột phá cảnh giới mới đúng. Ta vốn tưởng lúc gặp mặt, ngươi hẳn cũng đã đột phá lên thánh cấp. Chỉ là… không biết vì nguyên nhân gì, một thân ma lực của ngươi, lại có vẻ …


- Hừ, có vẻ mất sạch rồi chứ gì?


Đỗ Duy cố ý nói nốt nửa câu, ánh mắt lấp lánh nhìn Lạc Tuyết


Lạc Tuyết cũng không che đậy, nhè nhẹ gật đầu


Đỗ Duy trầm ngâm một chút, đột nhiên khẽ cười, vươn ra một ngón tay, điểm nhẹ xuống chén rượu mình vừa uống trên bàn. Khi ngón tay hạ xuống, chén rượu hình chiếc lá cuộn lại, rất nhanh bị hắn vuốt phẳng ra, trở thành hình dạng chiếc lá


Ánh mắt Lạc Tuyết hơi động, gật gật đầu


Chén rượu này nhìn như chiếc lá, kỳ thực bên trong tinh linh tộc cũng là vật cực kỳ hiếm thấy. Nó từ một gốc cây được tinh linh ma pháp tạo ra mà thành, lá cây cực kỳ kiên cố. Cho dù một ít cường giả đỉnh phong bên trong tinh linh tộc cũng dùng nó làm vũ khí hoặc áo giáp. Trừ bỏ tính kiên cố của nó, còn có ma pháp thuộc tính trong đó nữa


Một mảnh lá trông như vậy, nhìn như tầm thường, nhưng cho dù thú nhân cầm chùy sắt đến đập cũng tuyệt đối không thể làm thẳng nó ra được. Đỗ Duy chỉ dùng một ngón tay vuốt đã thành thế này. Hơn nữa Lạc Tuyết không cảm giác được nửa điểm ma lực dao động, hiển nhiên lực lượng kia là thuần túy từ cơ thể mà ra!


- Không nghĩ … ngươi lại bỏ ma tu võ.


Lạc Tuyết thở dài:


- Cái này cũng ngoài ý muốn của ta


Nói xong, trong mắt nó lóe lên một tia lạnh lùng, ngón tay điểm một cái. Chén rượu trước mặt lập tức phát ra vô số tia sáng, bay về phía Đỗ Duy!


Ánh mắt Đỗ Duy vẫn thong dong, thấy chén rượu bay tới, giơ tay lên điểm một cái. Một tiếng vang lên, chén rượu lập tức xoay tròn rồi quay về phái Lạc Tuyết


Thần sắc Lạc Tuyết có chút kinh ngạc, nó nâng tay phải lên, phảng phất làm một thủ thế kỳ quái, trên không xung chém một cái, tức thì chén rượu đột nhiên chia ra làm 6 phần, phân ra các hướng khác nhau bay về phía Đỗ Duy. Chỉ thấy 6 luồng sáng bay nhanh như điện vọt tới!


Ánh mắt Đỗ Duy lộ ra một tia chân thật, hắn vẫn ngồi yên ở chỗ cũ nhìn 6 mảnh lá bay tới trước mặt. Khóe miệng hơi nhếch lên, phảng phất chậm rãi vươn tay ra, động tác nhè nhàng mềm mại như hái hoa!


Động tác của hắn nhìn như khoan thai, chỉ là 6 luồng sáng kia lại không đến được trước mặt hắn. Trong khi hắn dùng động tác chậm rãi thong dong, tức thì thu cả 6 mảnh lá xuống


Trong tay Đỗ Duy vừa động, khi hắn thu tay về đã lại lần nữa hợp thành hình chiếc lá nguyên bản, không có nữa phần dấu vết nứt vỡ


Lạc Tuyết nhìn đến đây mới chấn động, nhíu mày nói:


- Ngươi… lẫy võ đạo tiến vào thánh cấp? Lần gặp mặt trước,võ kỹ của ngươi còn rất kém. Chỉ trong 4 năm, ngươi từ một võ sĩ nhập môn tiến đến thánh cấp? Quả là khiến người ta chấn kinh!


Mặt mũi Đỗ Duy bình thường, kỳ thực mấy động tác thong dong ấy, cơ hồ buộc hắn sử ra toàn bộ thực lực


Hắn lúc này buông tay vì cổ tay đã quá mỏi, sau lưng đã bắt đầu ra mồ hôi


Hắn tuy có thể chất gần như biến thái, chỉ là thời gian học võ quá ngắn – tuy hắn là thánh cấp cường giả, nhưng đó là dựa vào tiêu chuẩn ma pháp. Cả lần hắn ở trên đài giết chết kỵ sĩ trưởng thần thánh kỵ sĩ đoàn, cũng là vì hắn ma võ song tu, lại thêm võ kỹ “ cung Nguyệt Vũ “ vốn không phải thuần túy là võ, còn có thuộc tính ma pháp trong đó


Đến lúc mất đi ma lực, bản lĩnh mười phần thì tụt xuống còn ba. Tu luyện võ đạo mới miễn cưỡng về đến thánh cấp. Nhưng so sánh cảnh giới của hắn với trước khi ra biển tìm Chris thì đã thụt lùi. Vừa rồi vẫy tay mấy cái đã là toàn lựa thi triển rồi. Lực công kích của Lạc Tuyết cũng là thánh cấp, còn mạnh mẽ vô cùng. Hắn cơ hồ dốc toàn lực, cường hành sử dụng thời không quy tắc, lấy chậm đánh nhanh, thu 6 phiến lá xuống


Lạc Tuyết cũng không phải đứa ngốc, thực lực của nó hơn xa Đỗ Duy, tự nhiên cũng biết Đỗ Duy trông thì nhẹ nhàng nhưng thực ra đã dùng hết sức, chẳng qua chỉ với 4 năm tu luyện võ kỹ đã đến thánh cấp, loại kỳ tích này khiến người người kinh hãi


Than thở một chút, Lạc Tuyết nhìn Đỗ Duy cười nói:


- Ta nguyên bản còn lo ngươi thực lực tụt lùi. Chẳng qua hiện tại xem ra, ngươi chuyên làm những việc người thường không làm được. Có vẻ ta không cần phải lo rồi


Xem biểu hiện của nó, phảng phất thực lực của Đỗ Duy khiến nó rất an tâm hài lòng


Ngưng lại một lát, Lạc Tuyết mới thấp giọng hỏi một câu:


- Đỗ Duy, ngươi đối với trường chiến tranh này thấy thế nào?


Đỗ Duy nghe không khỏi cười lạnh, lắc đầu nói:


- Ngươi hỏi quá kỳ lạ, các ngươi là kẻ xâm nhập, chúng ta chỉ là bảo vệ nhà cửa mà đề kháng thôi. Vấn đề tóm lại chỉ có vậy “


Lạc Tuyết khẽ cười:


- Bảo vệ nhà cửa … chỉ là mảnh đất này, chẳng lẽ toàn bộ là đất của nhân loại các ngươi sao?


Đỗ Duy vẫn lắc đầu:


- Sự tình vạn năm trước không ai rõ ràng. Chẳng qua hiện tại ta biết, nhân loại đã sống ở đây đời đời kiếp kiếp vạn năm rồi. Chúng ta đã kiến lập thành lũy, thành lập văn minh rồi. Giống như ngươi trồng một cây ăn quả trên đất, chờ đến lúc có quả rồi, đột nhiên có 1 nhóm người tới nói khối đất này 800 năm trước là của họ, nên ngươi phải đem toàn bộ đất đai và cây cối trên đó nhả ra… hừ, Lạc Tuyết, nếu là ngươi, ngươi chịu không?


Lạc Tuyết khẽ than, lắc đầu thừa nhận:


- Không sai, đổi là ta, ta cũng không chịu


Đỗ Duy gật đầu:


- Sự việc vạn năm trước, đại đa số người trên đời này không biết. Chẳng qua ta biết, từ lập trường cá nhân ta mà nói, có lẽ ta cũng sẽ thương xót các chủng tộc bị xua đuổi các ngươi, nhưng mà… muôn nhân loại nhả ra toàn bộ nhà của đất đai, đó là việc hoàn toàn không thể được!


Lạc Tuyết không nói gì


Đỗ Duy tiếp tục:


- Các ngươi muốn sống, các ngươi muốn sinh tồn. Các ngươi muốn trở về, cái này không tính là sai. Nhưng chẳng lẽ vì các ngươi muốn sống, nhân loại chúng ta phải nhả ra toàn bộ đất đai sau đó đi chịu chết sao? Lạc Tuyết, ngươi không phải loại thú nhân không có não. Ngươi hẳn rõ ràng ý tứ của ta


Tinh linh vương vẫn im lăng, đột nhiên nó nhè nhẽ gõ gõ ngón tay, hỏi một câu rất kỳ quái


- Chỉ là… Đỗ Duy, lấy tình huống hiện tại, ngươi có thể thấy được kết cục của chiến tranh không? Ngươi có thể thấy được không?


Vấn đế này vừa hỏi, Đỗ Duy cũng im lặng


Trong lòng hắn sinh ra một tia trầm trọng, cười khổ một tiếng, cầm chén rượu uống cạn, mới than thở lắc đầu:


- Ta nhìn không ra! Hoặc nói chính xác hơn là…. Ta tạm thời nhìn không ra


- 10 năm, 30 năm, 50 năm …. 100 năm


Tiếng của Lạc Tuyết có chút khó khăn:


- Có lẽ đời sau của chúng ta, từng đời từng đời tiếp tục đánh nhau! Có lẽ, nhân loại các ngươi dựa theo quốc thổ rộng lớn, quốc lực thâm hậu, có thể một lần nữa đánh lui chúng ta. Nhưng mà, chúng ta sẽ một lần nữa quay về phát động chiến tranh … có lẽ so với “ thời đại hắc ám “ vạn năm trước còn dài hơn


Nói đến đây, Lạc Tuyết nhìn Đỗ Duy:


- Ngươi chắc cũng biết, đánh nhau liên tục 100 năm, văn minh nhân loại các ngươi còn lại chút gì? Nhiều ít ra sao?


Đỗ Duy đột nhiên phát cáu, đập bàn nhìn Lạc Tuyết nói:


- Tốt rồi, Lạc Tuyết! Ngươi không cần ra vẻ bi thương như vậy! Đừng quên, các ngươi mới là kẻ xâm nhập! Các ngươi mới là người gây ra chiến tranh!


- Nhưng chúng ta sai lầm sao? Chúng ta chỉ muốn sinh tồn!


Lạc Tuyết híp mắt lại, ánh mắt lạnh lẽo


Đỗ Duy cười lạnh nhìn mắt Lạc Tuyết:


- Ngươi mời ta đến, nếu chỉ nói những lời vớ vẩn như vậy, ta thực sự thất vọng a. Không ngờ ngươi lại làm việc vô ích như thế!


Lời này Đỗ Duy thử kích giận Lạc Tuyết, nhưng không có hiệu quả. Nó thong thả đứng lên, chậm rãi đi tới bên tường, nâng tay lên quét qua vách tường một cái


Nguyên bản vách tường đầy cây dây leo, Lạc Tuyết quét một cái, chỉ thấy vô số cành câu lui lại về phía sau, dưới vách tường lộ ra một vật!


Đỗ Duy nhìn theo tay Lạc Tuyết, chỉ nhìn một cái, tức thì trợn mắt nhìn trừng trừng vào đồ vật trên tường


Trong sảnh, Roland vốn đang yên tĩnh ngồi 1 bên, mặc kệ Đỗ Duy cùng Lạc Tuyết thăm dò nhau thế nào hắn cũng khôn can thiệp. Chỉ là khi hắn nhìn lên vách tường, cũng đột nhiên nhịn không được mà thất thanh kêu lên “ A! “


Đỗ Duy nhìn vật trên tường, biểu tình bất định. Cắn môi không nói, hai tay nắm lại


Trong đại sảnh nhất thời im lặng


Một lúc lâu sau, hô hấp của ba người mới bình thường trở lại, Đỗ Duy quay đầu nhìn Lạc Tuyết:


- Hừ! Lạc Tuyết. Ngươi làm ra cả thứ này, có ý tứ gì?!


Lạc Tuyết lắc đầu, đứng bên tường nhìn đồ vật ở đó không quay lại nói:


- Đỗ Duy, ngươi chắc cũng biết, mấy chủng tộc chúng ta. Nếu muốn triệt để giết sạch đối phương, khả năng lớn tới đâu?


Đỗ Duy lúc này cũng không giả bộ, lắc đầu:


- Rất nhỏ! Cực kỳ nhỏ! Muốn đánh nhau phân thắng thua thì dễ, muốn giết sạch đối phương, khó!


- Chính là như vậy


Lạc Tuyết mới quay đầu nhìn Đỗ Duy cười:


- Nếu đã không thể giết sạch đối phương, sao không…. Sống chung?


Đỗ Duy cắn chặt răng, híp mắt nhìn thứ trên tường


Trên tường là một bản đồ đại lục Roland!


Bản đồ này đã bị chia thành nhiều màu sắc khác nhau. Nguyên bản cả đại lục là lãnh thổ đế quốc, chỉ là trên địa đồ này lại khác. Phần phía bắc, bao quanh rừng rậm đóng băng. Lấy sông đào bắt đầu phương bắc, biển lớn phía đông, phía tây đến trung bộ, sau đó theo các rặng núi vòng xuống. Toàn bộ phòng tuyến phía bắc này đã được tô màu khác!


Từ phòng tuyến trở về nam để màu trắng, ở trên ghi là: “ đế quốc Roland “


Từ phòng tuyến phương bắc chia thành mấy khối nhỏ. Nguyên bản rừng rậm đóng băn được tô màu bạc, ghi chữ: tinh linh


Phía nam rừng rậm, phía bắc phòng tuyến nhân loại, ước chừng khoảng một nửa hành tỉnh ( cũng là phần lãnh thổ bị nhân loại vứt bỏ do khí lạnh ) tô màu nâu, ghi là: thú nhân


Mà phái tây, dãy núi Cirimaro trở về bắc, bị cắt ra một khối tô màu đen, ghi là: ải nhân


- Tinh linh tộc chúng ta cũng không phải hiếu chiến, chúng ta chỉ cần điều kiện thấp nhất: sinh tồn. Chúng ta đối với đất đai cũng không có dã tâm hay nhu cầu gì. Tinh linh chúng ta sống trong rừng rậm. Mà rừng rậm đóng băng thời viễn cổ là lãnh địa của chúng ta. Nhân loại các ngươi cũng không cân, vậy để cho tinh linh bọn ta dùng! Ải nhân vốn không thích ở đồng bằng, núi đá mới là chỗ chúng nó thích nhất, cho nên dãy núi dài cả ngàn vạn dặm này cho ải nhân tộc … Duy nhất có thú nhân là khó. Từ tập tính sinh hoạt mà nói, thú nhân rất giống loài người các ngươi, thích sống ở đồng bằng, xây phòng ốc vương quốc. Chẳng qua, khi nhân loại các ngươi lập phòng tuyến đã vứt bỏ một vùng đất phía bắc – khối đất này các ngươi cho là hoang vu, nhưng với thú nhân thì thế là đủ rồi …


Lạc Tuyết nói tới đây, nhìn Đỗ Duy:


- Vạn năm trước, chúng ta từng sống chung trên đại lục, chỉ vì một lần ngoài ý muốn mới thành tình trạng như bây giờ. Vì sao không thể khôi phục sống chung như vạn năm trước? Nhân loại cũng tốt, tội dân cũng tốt, đều là người trên đại lục cả…


Đỗ Duy đột nhiên bật cười, làm một cái thủ thế, chờ Lạc Tuyết nói xong, trong mắt hắn mới lộ ra vài phần chân thành, rồi đột nhên thở dài


- Lạc Tuyết ơi là Lạc Tuyết! Ta nên gọi ngươi là gì? Vĩ đại? Hay ấu trĩ? Trí tưởng tượng quá phong phú rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK