Mục lục
Ác Ma Pháp Tắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỗ Duy theo Karina về nơi ở của cô bé. Công chúa đã lau khô nước mắt, sau khi thay một bộ quần áo thường mặc mới ra gặp lại Đỗ Duy. Cô bé dùng nghi lễ cung kính nhất để hành lễ, nhất cử nhất động đều biểu hiện sự tôn trọng đối với hắn.


Tuy Đỗ Duy thực sự không quá để ý, nhưng thái độ lần này của Karina lại hết sức dị thường:


- Lão sư! Đây là yêu cầu trước khi mất của phụ thân ta. Bởi vì hiện tại, người đã không chỉ là lão sư của ta, của anh trai ta, mà ngài còn là trụ cột lớn nhất của đế quốc.


Đỗ Duy nhìn vào nét trịnh trọng trên mặt cô bé này, chỉ có thể thở dài.


Sau khi ngồi, Lam Lam đứng bên cạnh Karina đích thân tự tay bê trà ra. Đỗ Duy cùng nàng hai mắt nhìn nhau, lập tức né tránh. Trong mắt nàng dường như có chút lúng túng. Nguyên nhân là do ngày trước Đỗ Duy do thám hoàng cung thì hai người đã “gặp gỡ” lần đầu tiên.


Cho đến bây giờ, có thể coi như Lam Lam đã tuân thủ lời hứa, không đem bí mật kia để lộ ra ngoài, kể cả tiểu công chúa cũng bị nàng che giấu.


Đỗ Duy thầm gửi cho nàng ảnh mắt cảm kích. Lam Lam lại cúi đầu tránh, vội lui ra ngoài.


- Lão sư.


Lúc trong gian phòng chỉ còn hai người, Karina mở miệng, trên khuôn mặt nhỏ của cô bé tràn đầy vẻ lo âu:


- Ta ngày đêm mong chờ, mong ngài trở lại. Cái cục diện hiện nay…


Đỗ Duy lập tức ngắt lời nàng:


- Cục diện hiện tại không có gì là không tốt.


Hắn khẽ nói:


- Chiến sự phương bắc đã dần trở nên tốt hơn. Bên trong đế quốc tuy có quốc tang, nhưng căn cơ vẩn ổn định, không có kẻ thừa cơ làm loạn. Cục diện ở đế đô, ta xem ra vẫn rất tốt…


Karina khẽ cong môi, bất mãn dùng một mắt nhìn Đỗ Duy:


- Lão sư, lúc trước người đã dạy ta, nói với ta là: Vạn sự phải đề phòng khi mới chớm xảy ra. Ngài không phải muốn nói với ta là những lời nói này là vô lý đấy chứ. Anh trai ta… Phụ thân vừa mới qua đời, anh ta đã lập tức muốn làm loạn!


Đỗ Duy cười hòa nhã nói:


- Rốt cuộc thì Charles tuổi vẫn còn trẻ đã nắm đại quyền, không khỏi có chút nôn nóng, xử lý tình huống còn thiếu kinh nghiệm. Đây cũng là…


- Hừ! Còn Contra kia thì sao? Chẳng lễ lần này lão sư trở về vẫn bỏ mặc hắn mê hoặc tâm tư anh trai ta sao?


Karina hơi tỏ ra gấp gáp.


Đỗ Duy đưa hai tay ra, khẽ cười nhạt:


- Điện hạ, ta hiện nay là ngoại thần. Đừng quên là tại đế đô ta không có chức vị gì ngoài cái chức viện trưởng học viện quân sự. Ngoài cái này, ta không đảm nhiệm một chức vụ nào khác. Quan hàm của ta hiện nay là thống soái chiến khu phía đông. Đế quốc đã có lệnh, tướng lĩnh không được can thiệp vào chính sự đế quốc.


Karina cũng nhíu mày thật sâu, như đã nghĩ đến điểm này:


- Nói là như vậy, nhưng anh trai ta hẳn vẫn còn chịu nghe lời nói của ngài.


Đỗ Duy nghe lời này, chỉ cười lạnh mà không nói. Hắn cười đến nỗi có phần không giấu được nét buồn.


- Lão sư, chẳng lẽ ta đã nói sai rồi sao?


Đỗ Duy lắc đầu, hỏi lại nàng:


- Điện hạ, ngươi có cảm giác được, bệ hạ có còn như trước kia sao?


Quả nhiên, Karina ngẩn ngơ, chán nản than thở:


- Không sai, anh trai ta, hắn… hắn thay đổi thật nhiều.


Lúc này Đỗ Duy mới chậm rãi nói:


- Kẻ thiếu niên, luôn có lòng nổi loạn. Nếu như lúc này ta ra mặt chỉ bảo hay khuyến cáo hắn thì quá nửa sẽ khích hắn có tâm tư chống đối, hiệu quả ngược lại càng không tốt, phải nói bóng nói gió mới được. Hừ, cái gã Contra kia chẳng qua có chút đỉnh thôi, cũng chẳng được coi là thủ đoạn cao minh gì.


Dừng một lát, Đỗ Duy nhìn vào bộ mặt lo âu của tiểu công chúa, trong lòng dường như không chịu được, nhẹ nhàng nói:


- Tốt rồi! Karina, ta đã trở lại, cũng không thể nhìn hắn làm càn. Phụ thân ngươi đã để lại lời nhắn cho ta, nhờ ta bảo vệ quốc gia này.


- Vậy là ngài có biện pháp gì?


Đỗ Duy suy nghĩ một chút, trong ánh mắt lóe lên một tia sáng, khẽ cười lạnh:


- Hừ! Không phải ta vừa mới nói sao? Contra kia cũng có chút tốt, nhưng cũng không được coi là cao minh gì. Tại đế đô, những lão thần khác đều nể mặt mũi gia tộc hắn nên không nguyện ý động vào chứ không phải sợ hắn. Hắn bỗng nhiên từ tổng đốc một phương nhảy lên làm phó quốc vụ đại thần, chẳng lẽ những người khác không có một chút tâm lý bất mãn sao? Chỉ là hiện nay không có kẻ cầm đầu mà thôi. Mà xem ra, thế lực của vương phi Daisy cùng tướng quân Alpay có phần mạnh mẽ, nên người khác không muốn trêu chọc vào. Chỉ là không có người cầm đầu mà thôi.


Nói xong, Đỗ Duy cúi người, khẽ ôm lấy tiểu công chúa, khẽ vuốt tóc nàng, mềm giọng nói:


- Còn nhớ được những điều trước kia ta dạy ngươi không? Tâm lý con người luôn bài ngoại. Bỗng nhiên một kẻ là ngoại nhân nhảy vào, trong lòng người ta cũng không có phần vui thích. Hiện nay ta đã trở lại, cái vai diễn này xem ra chỉ có ta là có thể diễn. Mấy ngày tới, ta sẽ cùng các lão thần gặp mặt, thăm dò ý tứ của bọn họ. Hừ! Contra kia còn đắc ý không được bao lâu nữa đâu.


- Còn nữ nhân bên người của anh trai ta.


Karina nhíu mày.


Đỗ Duy cũng có phần đau đầu. Chuyện khác đều có thể dễ nói, riêng chuyện nữ nhân thì bản thân mình cũng không thể ngang ngược mà can thiệp được. Rốt cuộc theo thân phận, mình dẫu sao cũng là thần tử, Charles là đế vương. Dù cho đối phương cho mình chút mặt mũi, coi trọng mình thì mình cũng không có đạo lý gì để ngăn hoàng đế yêu thích nữ nhân kia.


Sau khi gặp Karina, Đỗ Duy lại đi gặp tiểu hoàng đế.


Cùng tiểu hoàng đế gặp mặt, cũng không thể hài hòa như ở bên Karina. Rốt cuộc cũng từ sư đồ mà biến thành quân thần. Tuy Charles vẫn thể hiện đầy đủ sự tôn trọng đối với Đỗ Duy, nhưng vẫn có chút ý tứ muốn áp chế hắn.


Nhưng hiện tại tính tính tình Đỗ Duy lại tốt đến kinh ngạc, ở trước mặt Charles hết sức bình tĩnh, không nói nhiều lời, mặc cho tiểu hài tử này cố gắng biểu diễn. Cho dù là những chuyện như Contra nhận chức phó quân vụ đại thần – sự kiện này tại đến đô, không ít người nói ra nói vào. Thực ra Charles cũng có chuẩn bị, cho rằng khi Đỗ Duy trở về sẽ nói với mình sự kiện này. Nhưng không nghĩ rằng Đỗ Duy đối với sự tình này một câu cũng không động đến.


Đỗ Duy chỉ an ủi Charles hãy bớt đau buồn, nói mấy câu cho phấn chấn, khuyên Charles hãy làm một minh quân rồi nhanh chóng cáo từ.


Thậm chí ngay cả quân vụ tại tiền tuyến cũng không hướng tới Charles mà báo cáo.


Charles suy nghĩ cả một ngày, thực ra cũng ấp ủ rất nhiều câu để đối phó với Đỗ Duy. Chính hắn cũng biết, tùy tiện đưa Contra lên làm phó quốc vụ đại thần thực ra có chút loạn. Chỉ là thiếu niên trẻ tuổi mới nắm quyền, chung quy cũng không khống chế nổi mình. Cũng giống như một người bỗng nhiên phát tài, cũng sẽ không biết khống chế chi tiêu như thế nào cho hợp lý.


Hắn cho là Đỗ Duy sẽ “khởi binh” hỏi tội hắn – rốt cuộc do thường ngày tích lũy, nên trong lòng hắn rất kiêng dè lão sư.


Nhưng Đỗ Duy bỗng dưng lại không đề cấp đến, bao nhiêu câu từ ấp ủ lại không được dùng. Tuy trong lòng hắn có chút bực bội nhưng giọng nói cũng có phần nới lỏng.


Rất nhanh, Đỗ Duy cáo từ mà đi, sau đó không lập tức ra khỏi hoàng cung, mà vòng ra phía sau bái kiến công chúa Louise. Công chúa Louise trông tiều tụy đi rất nhiều, giữa nàng cùng Thần hoàng tử có tình huynh muội rất tốt. Thần qua đời, nàng đương nhiên cực kỳ thương tâm. Đỗ Duy gặp nàng, cũng chỉ an ủi vài lời, đối với cái gì chính sự hay quốc vụ đều không đề cập đến, còn chủ động nói một chút về Hussein tại tiền tuyến có biểu hiện kiệt xuất. Chỉ có điều đó mới khiến cho tâm tình công chúa tốt một chút.


Sau khi gặp xong công chúa Louise thì cũng đã đến chiều.


Đến cơm trưa Đỗ Duy cũng không ăn, đứng tại cửa cung của công chúa Louise mà nghĩ đến chuyện xưa. Lẽ ra hắn phải đi về nhà, bỗng nhiên lại thay đổi chủ ý…


Hắn nói với người hầu bên cạnh:


- Ta còn muốn đi bái kiến vương phi Daisy. Ngươi dẫn đường đi.


Người hầu này có chút ngoài ý muốn. Bái kiến vương phi dường như có phần không hợp lễ nghi. Hơn nữa, muốn bái kiến thì cũng phải bái kiến vương hậu trước.


Nhưng người trước mặt này không phải là ngoại thần bình thường, mà là công tước hoa Tulip nổi danh thiên hạ. Hắn là một người hầu nho nhỏ thì sao có thể cự tuyệt, chỉ có thể dẫn đường.


Đã từ rất lâu Đỗ Duy không gặp vương phi Daisy. Nghe nói sau khi nàng được gả cho hoàng thất thì cũng rất sầu muộn.


Thực ra Thần hoàng tử không phải là kẻ háo sắc. Hắn chấp chưởng quốc chính rất cần cù. Tuyệt đại đa số thời gian đều ở trong thư phòng của mình, nếu như có lúc nhàn hạ thì quá nửa là sẽ đến gặp hai đứa con. Hơn nữa hắn cùng hoàng hậu cũng được tính là một đôi phu thê cùng chung hoạn nạn, có tình cảm rất sâu đậm từ khi hắn còn là hoàng tử.


Vì vậy, sau khi được gả cho Nhiếp Chính vương, tuy dã tâm của vương phi Daisy bừng bừng, cho dù có lòng tranh ân sủng nhưng cũng chỉ là khổ chủ tại lãnh cung.


Nghe nói sau khi nàng được gả, gần ba năm thời gian, số lần Thần hoàng từ qua đêm tại chỗ nàng cũng chỉ được đếm trên đầu ngón tay.


Không nghĩ rằng, khi Đỗ Duy đi tới trước cửa cung của vương phi Daisy lại có cung nữ chặn lại ở ngoài cửa, chỉ nói là vương phi buồn đau quá độ, không tiếp khách.


Ngay cả khi Đỗ Duy báo danh thì bên trong cũng đáp lời: Vương phi đang đau buồn, không thể gặp khách, mong công tước hoa Tulip trở về.


Đỗ Duy nghe xong cũng không tức giận. Hắn chắp tay đứng tại cửa, nhìn lên bầu trời như muốn tìm thứ gì đó rồi mang cái mặt mỉm cười nhìn về phía cung điện. Hắn biết, những nữ bộc đang chăm sóc vương phi Daisy đều là tâm phúc của nàng khi được gả vào cung.


- Nếu đã như vậy, ta không mạo muội cầu kiến.


Đỗ Duy mỉm cười nhìn cung điện trước mặt. Hắn có thể nhìn ra được, cô gái nhỏ trước mặt nhìn như mong manh nhưng thực ra lại là nữ võ sĩ có thân thủ rất tốt:


- Chẳng qua, ta có mấy câu nói, phiền ngươi chuyển đến vương phi điện hạ… ách. Nói là…


Trên mặt Đỗ Duy dường như có vẻ ngại ngùng, thanh âm cũng rất nhẹ nhàng, êm ái:


- Nhờ ngươi chuyển lời tới vương phi, nói là ta và điện hạ trước kia có chút chuyện không được thoải mái. Lâu rồi ta không muốn động tới, nhưng sự tình năm đó thực khiến ta rất thất vọng. Điện hạ ngài nên biết tính tình của ta. Nếu như ta không cao hứng, có thể đem đến một số chuyện không vui tới cho người. Ừm! Mấy câu này nhờ ngươi chuyển cho ta. Ta đứng đây đợi câu trả lời của vương phi.


Cung nữ này vừa kinh ngạc, vừa nhìn Đỗ Duy mà nghĩ “công tước hoa Tulip này quả nhiên lớn mật, đương nhiên lại dám nói những lời vô lễ này với vương phi.”


Đỗ Duy lại không lo không vội.


Trong khoảnh khắc, cung nữ vào bên trong, rồi chạy chậm trở ra, sắc mặt có chút khó coi, dường như hơi hoảng hốt:


- Điện… Điện hạ kêu ta hỏi ngươi… Hỏi ngươi…


- Hỏi ta cái gì?


Đỗ Duy căng miệng cười.


Cung nữ cắn răng:


- Điện hạ hỏi công tước đại nhân muốn như thế nào mới có thể cao hứng được một chút?


Đỗ Duy lại không nhìn mặt cung nữ này, chỉ ngắm sắc trời, chậm rãi nói:


- Không nên nói thì không nói, không nên vung tay thì không vung, không nên quản thì không quản… A! Là những lời này…


Dừng một lúc, hắn mới lạnh lùng nhìn cung nữ:


- Ta còn có việc, không thể ở đây đáp lời vương phi. Ngươi chỉ cần đem lời của ta nói cho nàng. Nói rằng điện hạ nàng nghe hay không nghe, đều chỉ là một ý niệm trong đầu. Mong rằng nàng nên suy xét thấu đáo. Tốt rồi, là những… Ta còn có việc, đi trước.


Nói xong, cứ thế nghênh ngang rời đi.


Người hầu cung đình lúc trước ở bên Đỗ Duy đang đứng ở phía xa, không dám đứng quá gần. Khi thấy Đỗ Duy rời đi mới vội đuổi theo.


Đỗ Duy vừa đi, vừa khẽ nói:


- Ta vừa mới cùng cung nữ của vương phi nói chuyện, ngươi nghe được không?


- Ách… Không có!


- Ta không dám nghe trộm!


Gã người hầu cung đình này vừa vội đuổi theo vừa lắc đầu.


Đỗ Duy tiếp tục bước dài lên trước:


- Lúc ngươi về, khẳng định là bệ hạ sẽ hỏi ngươi. Hôm nay ngươi đi cùng ta, ta gặp người nào, nói cái gì cũng không quan hệ. Ngươi nói thật là tốt rồi.


Người hầu kia cười khổ:


- Thực ra ta không nghe thấy, ta đứng ở rất xa…


Đỗ Duy nhíu mày, đứng lại nhìn gã:


- Để cho ngươi nói thì ngươi nói. Đừng cho là ta không biết, chỗ ngươi đứng rất thuận hướng gió, ngươi lại cố ý dỏng lỗ tai lên.


Gã người hầu này sắc mặt trắng bệch, gần như muốn quỳ lạy xuống. Đỗ Duy khôi phục lại nét cười trên mặt, đỡ hắn lên, thuận tay đem một mai kim tệ (một đồng tiền vàng) nhét vào tay hắn:


- Hãy nghe lời ta, nói thật… Một chữ cũng không sót!


Đợi đến khi Đỗ Duy ra phía sau hoàng cung, gã người hầu này quả nhiên về đến bên tiểu hoàng đế, đem một vài sự tình trong hoàng cung hôm nay nói ra. Trừ nơi ở của công chúa Karina, hai người đóng cửa nói chuyện, nội dung không lọt được ra ngoài. Những sự tình khác, Đỗ Duy đều không dấu diếm người hầu cung đình.


Kể đến lời nhắn của Đỗ Duy tại cung của vương phi Daisy…


- A! Chẳng lẽ…!


Charles nhíu mày suy tư:


- Nghe những lời này, chẳng lẽ vương phi Daisy đã lộ ra điểm yếu, bị lão sư nắm được?


Hắn đứng lên, đi về phía trước mấy bước:


- Sự tình ngày trước… Đó là ý tứ gì? Còn nữa, sự kiện năm xưa? Năm xưa xảy ra sự kiện gì?


Rất nhanh, hắn tìm tổng quản thị vệ cung đình – Cheek tới để dò hỏi.


Cheeck nhíu mày nói:


- Bệ hạ, năm xưa…


- Sao?


Charles nhìn người mà lúc sinh tiền phụ thân đã tín nhiệm nhất:


- Xem ra sự tình năm xưa, ngươi cũng biết một chút?


- Ta không dám xác định. Năm xưa đã phát sinh một sự kiện, nhưng ta cũng không biết chuyện này cùng với vương phi Daisy có quan hệ gì.


Cheeck nghiêm túc nói:


- Hơn nữa, sự kiện đó năm xưa tiên vương đã hạ lệnh phải kín miệng nên rất ít người được biết. Cho đến nay, theo ta thì những người biết sự kiện kia chỉ có tiên vương, công tước hoa Tulip, cung đình ma pháp sư và ta. Tiên vương đã có nghiêm lệnh, không cho để lộ nửa chữ…


- Nói nhảm! Hiện tại ta hỏi ngươi, ngươi còn dám không nói ư?


Charles giận nói.


Cheeck đấu tranh một lát, nhưng rốt cuộc hắn đối với hoàng thất cũng hết mức trung tâm. Nhiếp Chính vương đã mất, lòng trung của hắn đã dời đến bên tiểu hoàng đế. Thị vệ tổng quản này thở dài một hơi, hạ thấp giọng nói:


- Năm ngoái, vào yến hội buổi tối, bệ hạ có nhớ không?


Charles sao có thể quên?


Lần yến hội đó, trong lòng hắn đang hâm mộ Muse, lấy thân phận hoàng đế mời Muse nhảy một điệu. Kết quả là vinh diệu này lại bị đối phương ngang nhiên cự tuyệt, khiến hắn vẫn cứ canh cánh trong lòng.


- Tan tiệc? Làm sao?


- Sau khi tan tiệc, công tước hoa Tulip đã từng rời khỏi hội trường.


- A! Ta nhớ rồi!


Charles gật đầu:


- Là do phụ thân đã thỉnh hắn ra phía sau thương nghị sự tình gì đó.


- Thên thực tế là, hồi đó là có kẻ giả truyền mệnh lệnh, lừa công tước hoa Tulip ra phía sau, sau đó đã xảy ra một trường ám sát! May mắn là công tước hoa Tulip đại nhân thực lực bất phàm, tuy thân thể mang bệnh nặng nhưng vẫn giết chết kẻ hành thích mà chỉ bị thương nhẹ.


Charles tức thì cả kinh:


- Ám sát?


Nhãn thần của tiểu hoàng đế đảo lên đảo xuống, rõ ràng là đang cố gắng suy tư gì đó.


***


- Ngươi làm như vậy là có dụng ý gì?


Sau khi về đến phủ công tước, trong thư phòng, Đỗ Duy đang đối diện với một người khách đặc biệt.


Lão đầu tử lạnh lùng này không chút khách khí, chiếm luôn chiếc ghế thoải mái nhất trong thư phòng, Đỗ Duy lại chỉ có thể tự mình ngồi ghế dựa dành cho khách.


Lam Hải Duyệt thở dài một hơi, hỏi vấn đề này. Đỗ Duy không lập tức trả lời, chỉ liếc mắt nhìn lão già này:


- Ngươi có thể bỏ cái dáng điệu xấu xa này đi hay không? Tốt xấu gì ngươi cũng là cường giả thánh giai, đừng có làm ra vẻ như một lão già dở hơi nữa.


- Tuổi già…!


Lam Hải Duyệt khẽ hờ hững cười, siết chặt chân lên thảm lông:


- Ta và ngươi không giống nhau. Thân thể của ngươi mạnh mẽ hơn ta. Thực ra ta không sở trường về vũ kỹ, thân thể có yếu một chút cũng là bình thường.


Đỗ Duy hừ một tiếng, không cùng lão dở này nói lung tung:


- Ngươi vừa mới hỏi ta cái gì?


- Ngươi biết kẻ hầu bên thân kia là tai mắt của tiểu hoàng đế?


- Đây không phải là rõ ràng sao. Ta là một ngoại thần, lại ở trong hoàng cung chạy tới chạy lui, kẻ hầu bên người khẳng định là sẽ hồi báo (báo cáo lại).


- Như vậy là ngươi cố ý ở trước mặt “tai mắt” mà nói mấy lời với vương phi Daisy… là cố ý truyền đến lỗ tai tiểu hoàng đế?


Lam Hải Duyệt cười gian nhìn Đỗ Duy.


- Không sai!


Đỗ Duy gật đầu thừa nhận.


Lão già than thở:


- Ngươi… quá giảo hoạt.


Quả nhiên, Đỗ Duy thản nhiên cười:


- Ta cũng không có biện pháp… Sau khi nắm quyền lực, niên kỷ của tiểu hoàng đế có lớn một chút, nhưng dường như lại có phần bảo thủ, khăng khăng cho mình là thông minh, thích để lộ rõ một chút thông minh của mình. Nếu như ta nói với hắn, vương phi Daisy không phải là thứ tốt. Nói cho hắn, bọn người nhà của Contra cũng không có tâm tư tốt lành gì. Chỉ sợ là hắn sẽ không tin. Đặc biệt hiện nay, hắn còn tưởng có thể qua mặt được Contra. Hừ, hắn chỉ biết tin tưởng chính mình. Đứa nhóc này đã quá cứng rồi.


- Cho nên ngươi mới cố ý chọc ngoáy một phen. Là kẻ ngốc cũng biết người hầu bên cạnh kia là tai mắt, ngươi lại nói những chuyện đó ở trước mặt hắn.


Lam Hải Duyệt lắc đầu.


- Nếu như là Thần… cách làm vụng về đó đương nhiên ta sẽ không dùng.


Đỗ Duy nói tới đây, khẽ háy mắt một cái, sau đó dường như có phần thương cảm, nhưng sau đó lại than thở:


- Đáng tiếc, trí tuệ của tiểu hoàng đế có hạn, nếu như ta diễn quá sâu, ngược lại hắn có thể không lĩnh ngộ. Cái trò hề nhỏ này có thể ngay lập tức truyền lời nói của ta, còn khiến cho tiểu hoàng đế vốn “tự cho mình là thông minh” có thể phát hiện được. Cái sự kiện này, có vẻ như không phải ta nói cho hắn nghe, mà là hắn tự phát hiện được. Kết quả là, so với ta trực tiếp nói, còn có thể kiến hắn tin tưởng hơn.


Dừng một lát, Đỗ Duy chậm rãi nói:


- Còn nữa! Mục đích của ta rất đơn giản, lão nhân gia người chẳng lẽ còn không hiểu rõ sao? Hừ!


Chính xác là như vậy a…


Sau khi tiểu hoàng đế nghe những lời đó, đương nhiên sẽ hỏi: cuối cùng là năm ngoái đã phát sinh sự tình gì?


Quá tốt, như vậy, hắn sẽ lấy thân phận của hoàng đế mà điều tra. Tuy ngày trước Thần hoàng tử đã hạ lệnh phải kín miệng. Nhưng hiện tại Charles đã là hoàng đế. Hắn sẽ rất dễ dàng tra được năm ngoái đã phát sinh sự tình bản thân mình (Đỗ Duy) đã bị ám sát.


Như vật, tiếp theo… Tiểu hoàng đế nhất định sẽ nghĩ: Sự kiện Đỗ Duy bị ám sát, vì sao Daisy vương phi lại phải kiêng dè? Chẳng lẽ vương phi lại là kẻ đứng sau bức màn đó…


Chuyện khác không nói, thân là vương phi, bỗng nhiên lại dính vào loại chuyện chuyện ám sát trọng thần đế quốc… Ngươi nói, hoàng đế còn có thể tín nhiệm loại người này sao? Còn có thể tín nhiệm gia tộc đó sao?


Tiếp tục nghĩ sâu một chút: Vương phi Daisy vì sao lại muốn hành thích công tước hoa Tulip? Chẳng lẽ giữa hai người có thâm thù đại hận gì?


Là do hai nhà vốn là đối thủ ư?


Hay là… Daisy có điểm yếu gì bị Đỗ Duy túm được, muốn giết người diệt khẩu? Do không chấp nhận kẻ khác nắm điểm yếu của mình?


Điều này có thể dễ dàng khiến tiểu hoàng đế Charles có chút khúc mắc trong lòng đối với gia tộc của Contra. Quan hệ tốt đẹp gần đây đã bị Đỗ Duy dùng thủ đoạn vô thanh vô tức tạo ra một vết rách.


Đỗ Duy cười gian, nói:


- Tiểu hoàng đế vốn coi mình là thông minh. Có một vài việc, ta trực tiếp nói sẽ không tốt. Nếu cố ý ẩn dấu, nhưng không cẩn thận để hắn phát hiện, ngược lại còn kiến hắn tin hơn.


Hắn lại thở dài, trong giọng nói có phần cô đơn:


- Nói ra cũng khiến người ta cảm khái… Cái tên Thần thông minh như vậy, nếu như hắn còn sống, ta cũng sẽ không dùng loại thủ đoạn thấp này để làm trò hề đối phó với một đứa trẻ. Ai… Đối thủ khó cầu… Cái tên này, chết thật không phải lúc a.


- Hắn còn sống, ngươi khó chịu. Hắn chết rồi, ngươi lại thương tâm.


Đỗ Duy sững người một cái, lại gật gật đầu, giọng nói rất thương cảm:


- Không sai, đúng là như vậy.


Một già một trẻ hai người ngồi với nhau một lúc, Đỗ Duy lại hỏi một chuyện:


- Lão già… Lão Bạch… sau khi chia tay ngươi thì không biết đã đi nơi nào?


- Không biết!


Lam Hải Duyệt lắc đầu:


- Hắn đi, dường như là tìm một vật gì đó mà ngươi biết. Tên khùng này đã không nói, ta có hỏi cũng không ra.


Đỗ Duy cười khổ:


- Hiện tại, thực ra ta còn rất mong hắn có thể ở lại nơi này.


- Vì sao?


- Ta…


Đỗ Duy lắc đầu:


- Ta sợ rằng, trong thời gian ngắn nữa sẽ không thể trở về tiền tuyến phương bắc.


Hắn dùng sức lắc đầu, nhìn Lam Hải Duyệt:


- Lão già, sự tình Đại Tuyết sơn mà ta kể cho ngươi, ngươi không có chút thương tâm nào sao?


- Ta thương tâm làm gì.


Lam Hải Duyệt hừ một tiếng:


- Vào tuổi của ta, chuyện gì cũng đã trải qua.


Tuy nói những lời này, nhưng trong tròng mắt lão vẫn không thể che giấu một tia thương cảm.


- Vậy là được rồi.


Đỗ Duy cười khổ:


- Ta phải cho người đưa ngươi về. Trong mấy ngày tới, ta sẽ đến cửa thỉnh giáo ngươi.


Lam hải Duyệt cười cười:


- Sao?


- Philip ở Tây bắc xa xôi.


Đỗ Duy vươn hai tay ra:


- Hiện nay ta đã trở lại, có một đống vấn đề lớn tới tay nhưng đến một người để thương lượng cũng không có. Philip là ngươi ta tín nhiệm nhất, ngươi là lão sư của hắn, ta đương nhiên sẽ tìm ngươi. Huống hồ… Dù sao thì ta với ngươi cũng có danh phận huynh đệ.


Tiễn Lam Hải Duyệt xong, Đỗ Duy mới có thể thực sự nghỉ ngơi.


Từ đêm qua về đến đế đô, sáng sớm đã đi hoàng cung, lúc về đã chạng vạng tối, lại cùng Lam Hải Duyệt thương lượng thật lâu, hiện tại đã là đêm khuya.


Cả ngày hắn bận rộn, ngay cả một miếng cơm cũng chưa ăn. Lúc này bụng đã đói kêu ùng ục. Hắn hít sâu một hơi, ra khỏi thư phòng, nhìn thấy Vivian đang chạy đến, thiếu chút nữa đã lao vào lồng ngực hắn.


Đỗ Duy khẽ vỗ về, ôm Vivian vào lòng. Bỗng nàng vội hô lên một tiếng, thiếu chút nữa nhảy dựng lên:


- A! Đừng có ôm.


- Sao vậy?


Đỗ Duy cười cười, ôn nhu nhìn cô gái nhỏ của mình:


- Đã lâu ngày ta không về, chẳng lẽ nàng không nhớ ta, không muốn ôm ta sao?


Khuôn mặt thông minh của Vivian đỏ ửng, nhìn Đỗ Duy với ánh mắt đầy tâm tư, mà có phần xấu hổ:


- A! Không… không… không phải đâu.


- Không phải? nàng nói là nàng không nhớ ta


- A! Không! Không phải…


Vivian vội đến mức ứa cả nước mắt.


Đỗ Duy không dám trêu đùa nàng tiếp, khẽ khàng ôm nàng, nhẹ hôm một cái vào chóp mũi, ôn nhu nói:


- Nàng nhớ ta, đúng hay không?


Ừ…!


- Nàng thích ta ôm, đúng hay không?


Đỗ Duy càng cười.


- …Ừ…!


Mắt của Vivian cơ hồ trào nước, cúi đầu xuống, không dám nhìn vào mắt Đỗ Duy.


- Đã là người của ta, còn thẹn thùng nỗi gì?


Đỗ Duy khẽ cười ha ha:


- Đến đây, cho trượng phu nàng ôm một cái.


Vừa mới vươn tay, Vivian lại như con thỏ nhỏ bé từ trong lồng ngực mà tránh đi. Đỗ Duy đang định lao đến, Vivian lại kinh hô một tiếng, sắc mặt khẽ biến, khóc loạn lên:


- A! Đè vào… nát… Đều là tại ngươi.


Hóa ra sau khi kéo áo khoác ra, bên trong là một thứ được bọc lại, mở ra một món điểm tâm được bày biện công phu. Đỗ Duy nhìn bọc giấy đó, nhận ra đây là của một cửa hiệu có danh tiếng bậc nhất đế đô. Món điểm tâm của nhà hàng đó luôn được người trong đế đô ưa thích. Mà mấy thứ này lại được giấu trong y phục, lúc Đỗ Duy ôm nàng vào lòng, đã đè vào.


- Ô!


Đỗ Duy nhìn nét mặt đang khóc của Vivian, cố ý cười nói:


- Đây là cái gì? A… Ta biết rồi, nàng giấu đồ ăn trong y phục. Ta tưởng mang đi ăn vụng. Ai! Cô bé ngốc… Ta đâu có ngược đãi nàng. Nàng muốn ăn gì thì ăn, vì sao lại còn muốn giấu đi.


Vivian quệt miệng, có vẻ ủy khuất, hai mắt ngấn nước chuyển động, bỗng nhiên lại khóc:


- Ngươi, ngươi trở về… Ngươi nói cả ngày chưa ăn thứ gì. Ta nhớ ngươi thích ăn… ăn cái này. Ta… ta cưỡi ngựa đi mua. Vẫn còn nóng, ta sợ nguội nên để trong lòng, dưới y phục… Ngươi…


Đỗ Duy vừa nghe, trong lòng vô cùng cảm động. Nghĩ tới một cô gái cưỡi ngựa, trong lòng ôm lấy món điểm tâm, một tay kéo dây cương, một tay ôm đồ vật, không hễ sợ ngã…


Tiến tới đem Vivian ôm chặt, hắn ôn nhu nói:


- Không liên quan, không liên quan. Ta thích ăn, thứ này bị bẹp ta cũng thích ăn.


Nói xong liền vội lấy món điểm tâm, cắn một miếng.


Vivian nhìn như ngây ngốc:


- Ngươi…


- Ta cái gì?


Đỗ Duy khẽ trừng mắt, sau đó mới cười nói:


- Thứ mà nàng mang cho ta, đừng nói là món điểm tâm ngon như vậy, cho dù là tảng đá thì ta cũng sẽ mở miệng nuốt nó.


Lúc này Vivian mới khẽ bật cười, lắp ba lắp bắp nói:


- Ta… ta cũng sẽ không cho ngươi ăn… ăn tảng đá.


Đỗ Duy hôn một cái lên đôi môi nàng, ôn nhu nói:


- Biết rồi, nàng không thể mà.


Một lát sau, Đỗ Duy dùng hai, ba miếng ăn hết rồi mới hỏi:


- Ồ! Tỷ tỷ nàng đâu?


Lúc này Vivian mới cười cười, nhìn vào mắt Đỗ Duy, trong ánh mắt có chút cổ quái:


- Tỷ tỷ, nàng ấy còn đang…


Hóa ra lúc Đỗ Duy xuất chinh bắc thượng. Joanna một lòng mong được đi, cuối cùng Đỗ Duy dùng nghiêm lệnh không cho, cho dù nàng mềm rắn thế nào cũng không được… khiến cho Joanna đại tiểu thư vô cùng bất mãn.


Từ tối qua khi Đỗ Duy trở về, Joanna vẫn chưa lộ diện.


Mắt thấy Đỗ Duy như phát ngốc, Vivian mới tốt bụng, thấp giọng nói:


- Thực ra, tỷ tỷ nàng đã sớm không còn giận. Lúc ban ngày ngươi ở trong cung, từ chiều nàng đã đứng trước cửa cung chờ ngươi. Chờ ngươi rất lâu, sau đó mới trở về, chuẩn bị một thứ đồ vật, do tự nàng làm để cho ngươi.


Đỗ Duy than thở, đem Vivian ôm vào lòng, bỗng nhiên thấp giọng hỏi:


- Uy! Cô bé ngốc, lần này… Đợi sau đám tang Nhiếp Chính vương mấy ngày, chúng ta… cử hành hôn lễ đi.


- Hôn, hôn lễ?


Vivian cả kinh, ngẩng đầu lên, vui mừng trừng mắt nhìn Đỗ Duy, trên khuôn mặt lại ửng đỏ.


- Ừ, hôn lễ.


Đỗ Duy gật gật đầu, lại đem cô bé trong lòng mình ôm chặt thêm mấy phần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK