Mục lục
Ác Ma Pháp Tắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho thế là kết thúc sao?


Câu này là ý gì? Uy hiếp? Khiêu khích? Không cam lòng? Oán hận?


Đỗ Duy nhíu mày thật sâu, lại rút tay về, nhất thời trong đầu không cách nào bình tĩnh lại được, toàn nghĩ về cái quan tài này


Đêm nay … thật sự là phát hiện nhiều bí mật à!


Cười khổ 1 cái, Đỗ Duy hít sâu 1 hơi


Nhìn 4 phía xung quanh


A… nếu đây là nơi an táng Messiah, như vậy làm sao đi ra?


Xung quanh có vẻ như không có cửa à


Đỗ Duy nhíu mày tìm tòi, tâm niệm vừa động, cảm giác được “ Mặt trời vĩnh cửu “ trên đầu phát sinh 1 ít ma lực dao động biến hóa, 1 cột sáng chiếu xuống đúng thân thể hắn


Không gian xung quanh tựa hồ vặn cong 1 cái, trong khoảng khắc, ánh sáng rút đi, hắn kinh ngạc phát hiện chính mình đã về đến bình đài hình tròn ở quảng trường trung ương!


- Ớ? Cứ đơn giản thế mà cũng ra được?


Đỗ Duy nhịn không nổi dụi dụi mắt


Chỉ là bên mình, rất rõ ràng quảng trường đầy hố tròn bị ma đạn pháo oanh kích, hình tròn trên bình đài dưới chân chi chít điêu khắc, hiển nhiên là địa đồ. Đích xác là địa đồ cái mê cung dưới đất kia


Mặt kệ thế nào, Đỗ Duy không thể thả lỏng được, còn cần khẩn trương hơn. Lúc tiến vào ma thần điện cũng là mở ra 1 không gian độc lập, chỉ là bên trong phảng phất như bị cầm tù, rất khó quay lại. Chẳng qua… nghĩ đến địa phương bên trong là nơi mai táng Messiah nên không phải lao tù, cũng không có ma pháp cấm chế


Hắn vừa thả lỏng đôi chút, đột nhiên cảm giác được, địa đồ dưới chân ….biến đổi?!


Chỉ thấy hình tròn cự đại trên đài, y nguyên phát ra quang mang nhu hòa như trước. Chỉ là địa đồ lại dưới tác dụng của ma lực, lần lượt tách ra, tạo thành những con đường. Phảng phất dần dần mềm mại, sau đó vặn cong, biến hình, thay đổi vị trí, sau cùng tổ hợp lại …


- Biến, biến đổi?


Đỗ Duy trợn mắt nhìn


Những đường nét như nước chảy này nhè nhè vận động, sau cùng cố định lại, Đỗ Duy nhìn kỹ 1 lần, lại trong lòng nháy 1 cái, thấp giọng hô lên


- Bản đồ! Biến thành bản đồ đế đô?


Đích xác, địa đồ qua 1 lượt biến đổi kinh hoàng, nguyên lai giống như địa hình vạn năm trước, hiện giờ theo ánh sáng ma pháp hiện ra, địa đồ đã hoàn toàn biến thành hình dạng đế đô hiện giờ!


Hoàng thành, thần điện ở thành đông, ma pháp công hội ở thành tây. Còn có cổng thành, đường phố …. Đỗ Duy nhìn qua là biết, hoàn toàn giống hệt đế đô!!


- Loại đồ này, còn biết tự đổi mới a


Đỗ Duy kinh hô 1 tiếng


Chẳng qua, kinh ngạc không chỉ có vậy!


Địa đồ dưới chân vẫn phát ra ánh sáng ma pháp, chỉ thấy mỗi đường vân dần dần lóng lánh lên, sau đó trên địa đồ bắt đầu xuất hiện vô số điểm sáng. Những điểm sáng này có lớn có nhỏ, chỉ là về sau càng lúc càng nhiều, biến thành từng mảng lớn chi chít, giống như đàn kiến, mắt thường căn bản không cách nào tính toán rõ ràng là bao nhiêu. Mà số lượng vẫn tiếp tục tăng thêm!


- Những … cái này là. …


Đỗ Duy trợn mắt nhìn những điểm sáng,có cái đứng yên, mà có cái di động


Sau cùng, xung quanh địa đồ, ví dụ như vùng phía bắc, xuất hiện thêm vài điểm sáng …1, 2. 10 …100


- Chẳng lẽ là …


Trong bụng Đỗ Duy đột nhiên nảy ra 1 ý niệm


Chẳng lẽ là … ma pháp trận theo dõi?


Nói cách khác, dùng ma pháp làm ra 1 thứ cũng giống như….


Giống như radar?


Cái này, mới đích xác làm Đỗ Duy chấn động trong lòng


Dạng đồ này, hiển nhiên lấy ma lực thủy tinh chôn dấu làm cơ sở, ma pháp trận tự động vận chuyển, lập tức dùng ma pháp cảm ứng cả mặt đất, đổi thành hình dạng đế đô hiện tại – nguyên bản cũng đã đủ thần kỳ rồi. Nhưng mà, những ma pháp này còn tinh diệu hơn nữa, chẳng những cảm ứng được kiến trúc địa hình, còn cả người cũng nhận được!!


Dưới chân chi chít điểm sáng, từng cái từng cái, biểu thị mọi người trên mặt đất! Đặc biệt trong hoàng cung có 1 chỗ tập trung rất nhiều điểm sáng – phảng phất mặt đất đã phát sinh chuyện gì, chẳng lẽ nửa đêm có nhóm lớn ngự lâm quân được điều động ư?


Đỗ Duy bây giờ vẫn chưa biết, bởi vì hắn dẫn phát ma pháp trận của viễn cổ Ma tộc, khiến cho bạch tháp phát động, xuất hiện cột sáng kỳ dị, làm cho hoàng thành hỗn loạn, ngự lâm quân nhóm lớn điều động


Nhìn 1 hồi, Đỗ Duy suy nghĩ và phỏng đoán rằng….


À… dạng ma pháp trận này không phải toàn bộ người đều cảm ứng được, đế đô dù sao cũng có trăm vạn người, không có khả năng toàn bộ bị cảm ứng lên cái địa đồ này


Mà những điểm sáng này tuy số lượng nhiều chi chít, nhưng cũng không đạt tới trăm vạn


Mà từ cách phân bố những điểm sáng này, tựa hồ tại hoàng cung, Quang Minh thần điện, ma pháp công hội, còn có xung quanh tường thành vòng ngoài 1 ít, cùng nơi đóng quân của vương thành cận vệ quân … những chỗ này, điểm sáng rất rõ ràng, chỗ khác lại rất ít


Mà khu bình dân, lại vô cùng ít điểm sáng


Cũng có nghĩa là, ma pháp trận này tựa hồ chỉ cảm ứng với người có lực lượng mạnh mẽ mà thôi


Đối với ma pháp sư, võ sĩ, quân đội tinh nhuệ, đều cảm ứng rõ ràng, mà lại lơ là bình dân


Như vậy.....


- Nếu đây quả thật là radar, thì ý nghĩa của nó đúng là radar quân sự chuyên dụng


Đỗ Duy nghĩ thầm


- Không nghĩ tới, 1 vạn năm trước ma tộc tại văn minh ma pháp đã có tạo nghệ cao tới mức này! Hiện tại nhân loại còn xa mới theo kịp!


Đỗ Duy lập tức ý thức được đây là 1 thứ rất tốt


Chẳng qua… tựa hồ mang đi không nổi a


Đỗ Duy nghĩ 1 chút, vứt bỏ ý định độc chiếm cái món này. Rút cục cũng là 1 cái ma pháp trận hoàn chỉnh, dù mình khuân cả cái đài này đi được … không nói đến chuyện khiên đi nổi hay không, cứ cho là mang đi được, không có ma pháp trận, cái món này cũng chả dùng được vào việc gì


Thật tiếc à, đố tốt đó


Hắn nổi hứng, càng tò mò với ma pháp văn minh của ma tộc vạn năm trước, ra sức tìm tòi cẩn thận mong moi ra thêm được món gì có giá trị 1 chút


Cuối cùng, trời không phụ người có tâm


Đỗ Duy không thèm để ý đến hình tượng, nằm sấp trên sàn trườn đủ 1 vong, đông gõ tây đánh, mỗi khối đá cũng không bỏ qua, cuối cùng tại mặt trên cạnh biên, hắn gõ vào 1 khối đá làm dẫn phát cơ quan gì đó, 1 khối đá lật sang, bên trong phát ra ánh sáng vàng rực


Đỗ Duy trong lòng vừa động, biết mình vừa phát hiện ra cái gì đó, vươn tay sờ sờ bên trong, lấy ra 1 khối thủy tinh thạch màu tím nhạt


- A? Ma lực thủy tinh? Ma pháp bảo thạch?


Đỗ Duy vừa nhìn, không khỏi thất vọng


Chỉ là 1 khối ma pháp bảo thạch thôi sao. Loại này, từ khi mình thu được bảo tàng của Long thần, cơ hồ là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, tuy khối thủy tinh thạch này có thể tính là cực tốt, nhưng với Đỗ Duy mà nói cũng chưa là gì cả


Hắn hơi thất vọng, nhưng nghĩ 1 lúc, mòn này được Ma tộc cẩn thận dấu đi, tất nhiên có cổ quái. Đáng tiếc chính mình hiện giờ không có ma pháp, không cách nào thăm dò được ma pháp bảo thạch kia là cái gì, mà Semel cũng hao hết ma lực


Mặc kệ, cứ mang về rồi hẵng tính


Hắn tính toán thời gian 1 chút, quyết định ly khai. Lúc rời đi, hắn còn tính làm sao thoát ra khỏi trận ma đạn pháo. Chẳng qua không ngờ lúc hắn thử ném ra mấy hòn đá, những ma đạn pháo không chút phản ứng


A? Chả lẽ ma lực hao hết?


Đỗ Duy đương nhiên không biết, hắn vô ý niệm câu chú ngữ kia, chính là rút sạch toàn bộ ma lực. Ma đạn pháo mất đi ma lực cơ sở, hiện đã tạm dừng hoạt động. Phải chờ ma pháp trận vận chuyển, chậm rãi khôi phục ma lực mới có thể dùng được


Đỗ Duy nhanh chóng bay ra khỏi nơi này, từ trong mật đạo 1 đường phản hồi. Nhanh chóng về lại nơi mình xuất phát.


Khi hắn mở tảng đá trên đầu ra, về đến phòng ngủ của Lam Lam, sắc trời vẫn tối om. Chẳng qua xa xa bên ngoài cửa sổ, nơi trung tâm Hoàng thành tựa hồ có rất nhiều người, ánh lửa chiếu sáng rực 1 vùng


Trên giường, Lam Lam yên tĩnh ngủ say, thân hình vẫn mặc áo choàng mà Đỗ Duy khoác lên


Đỗ Duy vừa mới thả lỏng 1 chút, kiểm tra tử tế căn phòng, xác định không có dị dạng gì, mới cười khổ với Lam Lam


- Xin lỗi, đêm nay quấy nhiễu em rồi


Hắn lui ra cửa số, thân hình như 1 con mèo vọt ra, vung tay đem cửa sổ khép lại


Vị trí xa xa trung tâm hoàng thành truyền tới tiếng người, còn có nghe không ít tiếng bước chân quân binh qua lại


Đỗ Duy trong lòng bất an, nhắm chuẩn 1 vườn hoa muốn đi qua, đột nhiên nghe trong bóng đêm nơi xa có tiếng thở


Chỉ thấy 1 âm thanh tuổi trẻ đang than thở. Thân ảnh này đứng cạnh cửa lớn, nương theo màn đêm, có lẽ là 1 thanh niên


- Lam Lam…


Nam tử kia tựa hồ có chút nôn nóng, chỉ là hắn vẫn đứng tại cửa lớn chưa từng tiến vào, phảng phất vẫn không có đủ dũng khí. Đột nhiên hắn lớn tiếng nói


- Lam Lam! Ta đối với nàng là thật lòng! Tuy đêm nay nàng không chịu gặp, nhưng ta vẫn không bỏ cuộc đâu! À, hoàng thành xảy ra chuyện, ta không thể ở lại đây lâu! Ta đi đây! Đêm mai trực xong, ta lại tới! Nàng 1 ngày không ra, ta đứng thêm 1 tối! Trừ phi chính nàng cự tuyệt, không thì ta có chết cũng không cam lòng!


Dừng 1 chút, đại khái là nhìn bên trong vẫn không lên tiếng, thanh niên có chút kích động, lớn tiếng nói


- Lam Lam! Mỗi lời của ta đều là thật lòng! Từ lần chính biến 4 năm trước, ngự lâm quân chiến đấu xong, nàng cùng các cung nữ khác đi cứu hộ thương binh, ngày đó ta thấy nàng, đến mấy năm sau cũng không quên được! Thôi! Ta đi đây!


Nói xong, thân ảnh này chuyển mình, chạy vội đi


Đỗ Duy thở dài, quay đầu nhìn phòng Lam Lam


- A, cũng là 1 người si tình a


Đỗ Du cười cười, chạy nhanh tới vườn hoa, tìm chút đất bôi lên mặt rồi mới phản hồi


Hắn theo mương nước dưới đất tiềm hành, rất nhanh ra đến mặt ngoài hoàng thành. Chỉ là lúc dưới nước, hắn nghe thấy phía trên có 1 đội lính ngự lâm chạy vội, tựa hồ xảy ra chuyện gì khẩn cấp


Đỗ Duy nhíu mày, chỉ có thể tiềm phục dưới mương 1 lát, sau đó theo mặt ngoài đi dần ra. Cách xa hoàng thành, phía trên mới dần dần không có động tĩnh


Đỗ Duy nhảy ra khỏi mương, thừa dịp bóng đêm 1 đường chạy về phủ công tước, trên đường gặp không ít binh sĩ sở trị an tuần tra. Đỗ Duy cậy thân thủ cường hãn, toàn bộ tránh qua, không bị ai phát hiện


Cuối cùng về đến nhà, mất hơn nửa đêm Đỗ Duy thực vô cùng mệt nhọc. Hắn hiện giờ tinh thần lực không giống lúc trước, tuy thân thể không mệt, nhưng tinh thần thì suy yếu, nửa đêm hắn cũng không muốn trở về phòng, lo sợ đánh thức đôi tỷ muội, chỉ có thể chui vào thư phòng ngủ


Chỉ là ngủ 1 giấc, gặp không ít giấc mộng kỳ quái


Trong mộng, tựa hồ luôn luôn là quan tài thủy tinh kia. …


Phảng phất, trong mộng mình luôn không tự chủ được vươn tay vào trong quan tài, sau đó nhìn bên trong trống không, sau đó nghe 1 câu chất vấn tràn đầy oán hận!


- Aragorn. Ngươi nghĩ thế là kết thúc ư!!


- Aragorn. Ngươi nghĩ thế là kết thúc ư!!


- Aragorn. Ngươi nghĩ thế là kết thúc ư!!


- Aragorn. Ngươi nghĩ thế là kết thúc ư!!


- Aragorn. Ngươi nghĩ ….. A!


Đỗ Duy kinh hô 1 tiếng tỉnh lại, mình vẫn nằm tại thư phòng, nhìn bên ngoài cũng đã sáng


Hắn sờ trán, ra sức dụi mắt, thở dài tự nhủ


- Gặp quỷ rồi, ta thế nào lại nằm mơ kiểu này. Dù Messiah oán hận Aragorn thế nào đi nữa, cũng chẳng quan hệ với ta chứ..


Đỗ Duy cười khổ 1 tiếng, sau đó thấy uẩn ức trong bụng liền gào lớn


- Nhớ kỹ! Ta là ta! Hắn là hắn! Chúng có không có quan hệ gì hết!!


Kêu mấy câu, mới cảm giác trong bụng thoải mái 1 chút


Lúc này, mặt ngoài có người gõ cửa, chỉ thấy em trai Gabri của mình nôn nóng gọi


- Đại ca! Anh đã tỉnh chưa vậy! Trời ơi anh định ngủ đến khi nào chứ! Sáng nay em đã tìm anh mấy lần rồi!!


Đỗ Duy trong lòng vừa động, ho khan 1 tiếng, tận lực dùng thanh âm bình tĩnh nói


- Vào đi!


Cửa phòng bị đẩy mạnh ra, Gabri tiến tới hét lớn


- Anh à! Đã phát sinh việc lớn như vậy, anh còn không biết? Còn ngủ được?


- Ồ? Phát sinh cái gì?


- Bạch tháp trong hoàng cung ….


Gabri 1 mặt hưng phấn, nhanh chóng đem sự việc đêm qua nói lại 1lần, Đỗ Duy càng nghe càng rõ ràng, việc này chắc chắn có liên quan với mình, không khỏi sắc mặt hơi mất tự nhiên


Gabri không để ý tới nét mặt đại ca mình, nói tới ngự lâm quân điều động nhóm lớn, hôm nay đường phố đế đô tuần tra ác liệt tầng tầng lớp lớp. Lúc này đằng sau hắn có tiếng ho khan, xoay người lại thấy Joanna đứng phía sau, sắc mặt rất không dễ nhìn, Vivian thì vẫn đang mỉm cười ôn hòa


Gabri cười gấp


- A! Hai chị dâu dậy sớm a, À quên, giờ đã gần trưa rồi! A ha ha ha, em còn có việc, đi trước!


Nói xong, thằng nhóc vội vã chạy đi - đối với Joanna hắn vô cùng sợ sệt. Bởi vì tại đế đô nhàn nhã vô vị, Joanna thường xuyên tìm hắn đánh lộn. Gabri tuy rằng võ kỹ không kém, nhưng làm sao đánh được Joanna, thường xuyên bị luyện rất thảm


Đuổi Gabri đi, Vivian cùng Joanna đi vào. Vivian vẫn mặt cười ôn nhu, Joanna lập tức phát hỏa


- Này, Đỗ Duy! Đêm qua ngươi đi đâu! Đừng cho là ta không biết! Sự tình trong hoàng cung, quá nửa có quan hệ với ngươi! Hừ, đáng giận, nửa đêm chạy đi xử lý mấy việc thú vị, lại khong gọi ta 1 tiếng! Chúng ta 2 người đành ngồi nhà yểm trợ cho ngươi! Thằng nhóc Gabri tới tìm ngươi mấy lần, vì ngươi không có nhà, chúng ta chỉ có thể nói ngươi có sự tình gấp rút cần xử lý, ai cũng không được quấy rầy! Ngươi … ngươi sao có thể không nói ra việc thú vị này đi!


Đỗ Duy ngẩn ngơ, không nghĩ là không gạt nổi cặp tỷ muội này, mặt đành cười khổ


- Ngươi! Ngươi còn cười!


Joanna giận giữ nói


- Buổi sáng không biết bao nhiêu người tới tìm ngươi! Đều bị bọn ta ngăn lại! Ngươi … ngươi nên thành thật nói ra, còn nên cảm kích chúng ta giúp ngươi đi!


Phía sau, Vivian khép nép nói


- Tỷ tỷ, đừng trách hắn. Hắn tối qua đi 1 đêm, chắc rất cực khổ à


Đỗ Duy bây giờ mới phát hiện, thân mình không biết từ lúc nào đã thêm 1 cái chăn. Chắc là lúc mình ngủ say, 2 người vợ chùm lên cho mình


- Đừng nhìn ta! Ta không tốt vậy đâu. Tối qua ngươi lén lút quay về, không về phòng lại chạy tới thư phòng, lúc ta tới ngươi đã ngủ rồi! Hừ, vì Vivian ngăn lại ta mới không đạp ngươi tỉnh dậy! Chăn này cũng là Vivian cho ngươi!


Joanna xoay đầu đáp


Vivian đi tới, nhè nhẹ nắm tay Đỗ Duy, khẽ cười thấp giọng nói


- Chàng thế nào? Có mệt không? Tối qua, không, không gặp cái gì nguy hiểm chứ …


- Hừ!


Joanna đột nhiên phát tác


- Vivian! Em đừng cái gì cũng theo hắn! Hắn … hắn … thằng cha này.. quá mức khinh người!


Nói xong, chạy tới nắm tay Vivian kéo ra khỏi thư phòng


Nhìn 2 chị em ly khai, trong lòng Đỗ Duy đang ôn nhu, đột nhiên nhớ tới giấc mộng đêm qua


Không nghĩ thì thôi, đột nhiên trong lòng sinh ra 1 cỗ bất an


Hơ… thật kỳ quái


Cảm giác bất an này, từ đâu mà có?


Lolita? Messiah?


….........................


- Mẹ nó, kiểm tra lần này thật quá khó a


2 đệ tử ra khỏi giảng đường mặt mũi ỉu xìu, trong đó có 1 người cười trộm:


- Chỉ sợ viện trưởng lại cho chúng ta ăn quân côn


- Cũng không nhất định


Người bên cạnh cười:


- Viện trưởng muốn lập tức lên tiền tuyến, có lẽ chả có thời gian dùng quân côn với chúng ta đâu


- Chỉ là, lần này cùng viện trưởng lên tiền tuyến chỉ có 10 suất, nếu kết quả kém sẽ phải ở nhà thì quá mất mặt!


Người kia than thở 1 chút, lại đột nhiên nhìn về phía trước


Trước mặt hai người, dưới bóng cây là Gabri cùng đội trưởng nhóm đệ tử, Knight


- A, Gabri thì may rồi, là em trai viện trưởng, nghe nói lần này chắc chắn sẽ được xuất chinh. Thật hâm mộ hắn có 1 ông anh như thế a


Tên đệ tử này cười khổ:


- Còn đội trưởng Knight … Hắn tại tây bắc đánh giặc, bất luận là với người thảo nguyên hay với phản quân đều biểu hiện xuất sắc a.. A, ngươi biết không?


Hắn nhỏ giọng, thần bí nói:


- Ngươi nhớ cuộc chiến bảo vệ thành Gilea không? Khi đó chính là Knight mang 300 kỵ binh tới tiếp viện cho viện trưởng đấy! Bọn họ từ đó đã có giao tình! Lần này lên tiền tuyến, nhất định cũng không thiếu 1 suất..A, thật hâm mộ a


- Hâm mộ cũng phải


Người kia trả lời:


- Thành tích huấn luyện của đội trưởng đúng là xuất sắc nhất trong số chúng ta, cũng không phải ngẫu nhiên a. Còn Gabri, 2 lần thao diễn hắn đều đánh ta không còn mảnh giáp. Người ta thực sự có tài, chúng ta có hâm mộ cũng đúng a


Lúc này, Gabri và Knight đang đàm đạo đồng thời quay đầu cười nói:


- 2 tên gia hỏa các ngươi đang nói chuyện gì đấy Kiểm tra quá kém, tâm trạng không tốt à?


Hai người đệ tử này đến gần, thấy eo Gabri đeo bội kiếm, không phải kiếm trong học viện mà là kiếm dành cho quan quân chính quy, 2 người không khỏi hâm mộ:


- Kiếm này là cho quân bắc tiến phải không?


Gabri cười cười:


- Ta hôm qua vừa lĩnh, cảm thấy thích nên đeo luôn


- Đáng tiếc, lần này khảo hạch chúng ta không tốt lắm, sợ không lọt vào danh sách được


Người bên trái cười khổ. Thân hình hắn gầy ốm, đầu tóc đen thui


- A? Các ngươi khảo hạch không tốt sao?


Knight nhíu mày. Hắn đảm nhiệm chức đội trưởng 1 năm thơi gian, uy tín cũng đã có, hắn vừa mở lời, 2 người tức thì đứng nghiêm, ngươi bên phải khuôn mặt thanh tú gật đầu


- Không phải quá kém, chỉ có 1 vấn đề ta thấy rất cổ quái. A, tự nhiên hỏi lịch sử không quân, nhân viên phi quân sự đầu tiên lên phi thuyền là ai? Ta nghĩ rõ ràng đó là viện trưởng đại nhân của chúng ta rồi. Phi thuyền là viện trưởng năm đó tại bình nguyên Rowling chế ra, chắc chắn ngài sẽ là người đầu tiên bay thử. Chẳng qua cái thằng này …


Hắn chỉ chỉ người bên cạnh than thở:


- Cái thằng này cứ khăng khăng nói là người khác, chỉ là sách không nói tới mà thôi


- Đần độn, viện trưởng đại nhân là thượng tướng đế quốc, sao có thể tính là nhân viên phi quân sự được?


Tên đệ tử tóc đen huých nhẹ đồng bạn, nhìn Gabri:


- Gabri, ngươi nói, đáp án có phải chính là viện trưởng hay không?


Gabri cười cười:


- Trên giấy mà nói là đúng đấy. Năm đó anh trai ta còn chưa phải quân binh, nói hắn không phải là nhân viên quân sự đầu tiên cũng không sai … chẳng qua, đáp án này cũng không chuẩn xác, bởi vì chỉ có nội bộ gia tộc ta mới biết, năm đó cùng đại ca ta bay thử lần đầu tiên, thực sự có 1 người không phải nhân viên quân sự.


- Ai?


2 người đều đồng thời hỏi


- Tốt rồi!


Knight nhíu mày


- Hi hi ha ha còn ra cái bộ dạng gì!


Dừng 1 chút, nét mặt hắn nhu hòa hơn, nhíu mày nhìn 2 tên này, cười nói:


- 2 ngươi lập tức trở về chuẩn bị. Tuy lệnh chính thức còn chưa xuông, chẳng qua ta từ viện trưởng thấy được danh sách, trong đó có tên 2 ngươi đấy


Nghe câu này, tức thì sắc mặt 2 người hưng phấn hơn:


- Thật ư? Danh sách gì? Chả lẽ là danh sách lên tiền tuyến? Đội trưởng không gạt bọn ta chứ?


- Nghiêm túc 1 chút ta coi!


Knight trầm mặt:


- Các ngươi trông cứ như trẻ con, chả giống quân nhân chút nào. Lên tiền tuyến đại diện học viện, đừng làm mất mặt viện trưởng!


Hai quân quân nhìn nhau cười, đứng thẳng, đấm ngực 1 cái nói:


- Vâng!


- Tốt, về thu xếp đồ đạc đi


Knight cười cười:


- Đúng rồi, quân hàm các ngươi, hình như cũng định rồi


Dừng 1 chút, hắn lên giọng quát nói


- Athrun Zala!


( 1 trong 2 nhân vật nam chính của anime Gundam Seed, pilot con mech Justice, xem thêm ở đây: http://en.wikipedia.org/wiki/Athrun_Zala )


- Có! Viên quan quân tuổi trẻ tóc đen lập tức trả lời


- Tốt, ngươi là kỵ trưởng thuộc kỵ binh đoàn dưới quyền viện trưởng


- A? Kỵ binh đoàn của viện trưởng?


Tên quan quân Athrun Zala lập tức mặt mũi hớn hở


- Còn ngươi!


Knight quay đầu


- Kira!


( Kira Yamato - Nam chính còn lại của anime Gundam Seed, pilot con mech Freedom, bạn thân của Athrun Zala, xem thêm tại đây: http://en.wikipedia.org/wiki/Kira_Yamato )


Người kia thoáng chút trầm mặc, có vài phần trầm ổn gật đầu


- Có!


- Ta được ủy nhiệm làm trưởng quan 1 doanh kỵ binh, ngươi tạm thời đi làm phó thủ kiêm quan truyền lệnh


Người tuổi trẻ Kira này lại không hưng phấn, chỉ gật đầu 1 cái, không lộ ra ngoài


Còn Athrun Zala tựa hồ cảm tình trào ra hơn 1 chút


- Đội trưởng, chúng ta khi nào xuất phát?


- Cái này …


Knight nhìn Gabri


- Chờ lệnh viện trưởng đi!


Hai người vội vàng hành lễ, trước khi ly khai, Athrun Zala mặc kệ bị Kira kéo đi vẫn ngoái cổ hỏi lại:


- Gabri, đến cùng thì nhân viên phi quân sự đầu tiên trên phi thuyền là ai?


.......................................


Tây bắc, phủ thành chủ, thành Lâu Lan, phủ công tước hoa tulip


- Nhanh lên nhanh lên. Đừng có lề mề


Lão Marde ngáp ngáp, nói:


- Xe ngựa phía sau nhanh đem đồ vật dời đi! Buổi sáng là chúng ta lên đường!


Trong sân phủ công tước là 1 cảnh tượng bận rộn, 1 đội thân vệ kỵ binh gia tộc hoa tulip đã chuẩn bị xuất phát, mười mấy chiếc xe ngựa vận chuyển 1 số cái rương kỳ quái


Lúc này có 1 người chậm rãi đi tới, chính là tổng quản tây bắc, Phillip


- Tổng quản Marde


Phillip đi tới, cười khách khí


Ai ai cũng biết, vị tổng quản Marde này tuy là nô bộc của Đỗ Duy, nhưng lại là người đầu tiên theo hắn, từ nhỏ đã ôm Đỗ Duy lớn lên, cảm tình có thể nói gần như cha con


Đặc biệt là sau khi bá tước Raymond mất đi, Đỗ Duy đối với Marde càng thêm tôn trọng, phảng phất là đem lòng kính trọng phụ thân chuyển đến trên người lão bộc nuôi mình từ nhỏ này


Cho nên, tại tây bắc, vô luận là đại tướng cầm quân hay Phillip chính vụ tổng quản, mọi người đều rất khách khí với Marde


- Ngài nhất định phải đi ư?


Phillip thở dài


- Công tước đại nhân lần này là đi tiền tuyến đấy. Ngài đã nhiều tuổi như vậy …


- Phillip tiên sinh, ta còn chưa già, đến tháng 8 này ta mới 50 tuổi a Marde nổ lực đứng thẳng nói:


- Huống hồ, thiếu gia từ nhỏ là ta nuôi nấng, lần này hắn đi tiền tuyến, người khác đi theo ta không yên tâm, nên ta phải tự mình đi


- Chỉ là … có rất nhiều nguy hiểm … thứ lỗi ta nói thẳng, ngài chỉ là người thường à. Tiền tuyến …


- Chính vì nguy hiểm


Marde cười cười, khuôn mặt đầy nếp nhăn xuất hiện 1 tia lãnh đạm


- Phillip tiên sinh, ta đã sống đủ rồi, thiếu gia đối với ta rất tốt, trong lòng ta tự biết. Marde ta cả đời này không có nguyện vọng nào khác, chỉ hy vọng gia tộc này bình an phát triển mà thôi. Ngươi xem, ở tuổi của ta, cũng nên hưởng phúc được rồi. Tuy ta chỉ là 1 tổng quản nô bộc, chỉ là ở đây từ trên xuống dưới, tất cả đều cung kính như ta là lão gia. Sống đến lúc này rồi, cũng không có nhiều nhu cầu như thế


Nói xong, hắn nhỏ giọng, nhẹ nhàng nói:


- Tiền tuyến nguy hiểm ta rất rõ ràng. Chính vì thế nên ta mới đi! Sandy là do ta bồi dưỡng mấy năm, ta hy vọng tương lai sau khi ta chết có thể làm đại tổng quản, giúp thiếu gia xử lý việc lặt vặt! Lúc này tiền tuyến nguy hiểm, mấy lão già như ta không có tác dụng gì. Như vậy….


Nói tới đây, hắn lắc đầu, thành khẩn:


- Nếu cho Sandy lên tiền tuyến, vạn nhất hắn có gì ngoài ý muốn, đại tổng quản nội vụ ta khổ tâm bồi dưỡng mất đi. Sau này ta chết, không ai giúp thiếu gia lo mấy việc nhà. Đến tuổi của ta, sống thêm 1 năm cũng tốt. Cho nên ta mới lưu Sandy tại đế đô, tự mình dẫn người đi phương bắc gặp thiếu gia à


Phillip thở dài, trên mặt lộ ra mấy phần thật lòng tôn trọng


Cái lão quản gia ngày thường dung tục này … cũng là người tốt a


- Ngài cũng không cần lo cho ta..


Marde cười, ưỡn ngực


- Đừng xem thường ta, ta không phải phế vật. Phải biết năm đó thiếu gia phát minh ra phi thuyền, trừ thiếu gia không tính, ta, Marde, là người đầu tiên trên thế giới này ngồi phi thuyền! Người đầu tiên toàn đại lục! Ha ha ha ha!...


Chỉ là ngủ 1 giấc, gặp không ít giấc mộng kỳ quái


Trong mộng, tựa hồ luôn luôn là quan tài thủy tinh kia. …


Phảng phất, trong mộng mình luôn không tự chủ được vươn tay vào trong quan tài, sau đó nhìn bên trong trống không, sau đó nghe 1 câu chất vấn tràn đầy oán hận!


- Aragorn. Ngươi nghĩ thế là kết thúc ư!!


- Aragorn. Ngươi nghĩ thế là kết thúc ư!!


- Aragorn. Ngươi nghĩ thế là kết thúc ư!!


- Aragorn. Ngươi nghĩ thế là kết thúc ư!!


- Aragorn. Ngươi nghĩ ….. A!


Đỗ Duy kinh hô 1 tiếng tỉnh lại, mình vẫn nằm tại thư phòng, nhìn bên ngoài cũng đã sáng


Hắn sờ trán, ra sức dụi mắt, thở dài tự nhủ


- Gặp quỷ rồi, ta thế nào lại nằm mơ kiểu này. Dù Messiah oán hận Aragorn thế nào đi nữa, cũng chẳng quan hệ với ta chứ..


Đỗ Duy cười khổ 1 tiếng, sau đó thấy uẩn ức trong bụng liền gào lớn


- Nhớ kỹ! Ta là ta! Hắn là hắn! Chúng có không có quan hệ gì hết!!


Kêu mấy câu, mới cảm giác trong bụng thoải mái 1 chút


Lúc này, mặt ngoài có người gõ cửa, chỉ thấy em trai Gabri của mình nôn nóng gọi


- Đại ca! Anh đã tỉnh chưa vậy! Trời ơi anh định ngủ đến khi nào chứ! Sáng nay em đã tìm anh mấy lần rồi!!


Đỗ Duy trong lòng vừa động, ho khan 1 tiếng, tận lực dùng thanh âm bình tĩnh nói


- Vào đi!


Cửa phòng bị đẩy mạnh ra, Gabri tiến tới hét lớn


- Anh à! Đã phát sinh việc lớn như vậy, anh còn không biết? Còn ngủ được?


- Ồ? Phát sinh cái gì?


- Bạch tháp trong hoàng cung ….


Gabri 1 mặt hưng phấn, nhanh chóng đem sự việc đêm qua nói lại 1lần, Đỗ Duy càng nghe càng rõ ràng, việc này chắc chắn có liên quan với mình, không khỏi sắc mặt hơi mất tự nhiên


Gabri không để ý tới nét mặt đại ca mình, nói tới ngự lâm quân điều động nhóm lớn, hôm nay đường phố đế đô tuần tra ác liệt tầng tầng lớp lớp. Lúc này đằng sau hắn có tiếng ho khan, xoay người lại thấy Joanna đứng phía sau, sắc mặt rất không dễ nhìn, Vivian thì vẫn đang mỉm cười ôn hòa


Gabri cười gấp


- A! Hai chị dâu dậy sớm a, À quên, giờ đã gần trưa rồi! A ha ha ha, em còn có việc, đi trước!


Nói xong, thằng nhóc vội vã chạy đi - đối với Joanna hắn vô cùng sợ sệt. Bởi vì tại đế đô nhàn nhã vô vị, Joanna thường xuyên tìm hắn đánh lộn. Gabri tuy rằng võ kỹ không kém, nhưng làm sao đánh được Joanna, thường xuyên bị luyện rất thảm


Đuổi Gabri đi, Vivian cùng Joanna đi vào. Vivian vẫn mặt cười ôn nhu, Joanna lập tức phát hỏa


- Này, Đỗ Duy! Đêm qua ngươi đi đâu! Đừng cho là ta không biết! Sự tình trong hoàng cung, quá nửa có quan hệ với ngươi! Hừ, đáng giận, nửa đêm chạy đi xử lý mấy việc thú vị, lại khong gọi ta 1 tiếng! Chúng ta 2 người đành ngồi nhà yểm trợ cho ngươi! Thằng nhóc Gabri tới tìm ngươi mấy lần, vì ngươi không có nhà, chúng ta chỉ có thể nói ngươi có sự tình gấp rút cần xử lý, ai cũng không được quấy rầy! Ngươi … ngươi sao có thể không nói ra việc thú vị này đi!


Đỗ Duy ngẩn ngơ, không nghĩ là không gạt nổi cặp tỷ muội này, mặt đành cười khổ


- Ngươi! Ngươi còn cười!


Joanna giận giữ nói


- Buổi sáng không biết bao nhiêu người tới tìm ngươi! Đều bị bọn ta ngăn lại! Ngươi … ngươi nên thành thật nói ra, còn nên cảm kích chúng ta giúp ngươi đi!


Phía sau, Vivian khép nép nói


- Tỷ tỷ, đừng trách hắn. Hắn tối qua đi 1 đêm, chắc rất cực khổ à


Đỗ Duy bây giờ mới phát hiện, thân mình không biết từ lúc nào đã thêm 1 cái chăn. Chắc là lúc mình ngủ say, 2 người vợ chùm lên cho mình


- Đừng nhìn ta! Ta không tốt vậy đâu. Tối qua ngươi lén lút quay về, không về phòng lại chạy tới thư phòng, lúc ta tới ngươi đã ngủ rồi! Hừ, vì Vivian ngăn lại ta mới không đạp ngươi tỉnh dậy! Chăn này cũng là Vivian cho ngươi!


Joanna xoay đầu đáp


Vivian đi tới, nhè nhẹ nắm tay Đỗ Duy, khẽ cười thấp giọng nói


- Chàng thế nào? Có mệt không? Tối qua, không, không gặp cái gì nguy hiểm chứ …


- Hừ!


Joanna đột nhiên phát tác


- Vivian! Em đừng cái gì cũng theo hắn! Hắn … hắn … thằng cha này.. quá mức khinh người!


Nói xong, chạy tới nắm tay Vivian kéo ra khỏi thư phòng


Nhìn 2 chị em ly khai, trong lòng Đỗ Duy đang ôn nhu, đột nhiên nhớ tới giấc mộng đêm qua


Không nghĩ thì thôi, đột nhiên trong lòng sinh ra 1 cỗ bất an


Hơ… thật kỳ quái


Cảm giác bất an này, từ đâu mà có?


Lolita? Messiah?


….........................


- Mẹ nó, kiểm tra lần này thật quá khó a


2 đệ tử ra khỏi giảng đường mặt mũi ỉu xìu, trong đó có 1 người cười trộm:


- Chỉ sợ viện trưởng lại cho chúng ta ăn quân côn


- Cũng không nhất định


Người bên cạnh cười:


- Viện trưởng muốn lập tức lên tiền tuyến, có lẽ chả có thời gian dùng quân côn với chúng ta đâu


- Chỉ là, lần này cùng viện trưởng lên tiền tuyến chỉ có 10 suất, nếu kết quả kém sẽ phải ở nhà thì quá mất mặt!


Người kia than thở 1 chút, lại đột nhiên nhìn về phía trước


Trước mặt hai người, dưới bóng cây là Gabri cùng đội trưởng nhóm đệ tử, Knight


- A, Gabri thì may rồi, là em trai viện trưởng, nghe nói lần này chắc chắn sẽ được xuất chinh. Thật hâm mộ hắn có 1 ông anh như thế a


Tên đệ tử này cười khổ:


- Còn đội trưởng Knight … Hắn tại tây bắc đánh giặc, bất luận là với người thảo nguyên hay với phản quân đều biểu hiện xuất sắc a.. A, ngươi biết không?


Hắn nhỏ giọng, thần bí nói:


- Ngươi nhớ cuộc chiến bảo vệ thành Gilea không? Khi đó chính là Knight mang 300 kỵ binh tới tiếp viện cho viện trưởng đấy! Bọn họ từ đó đã có giao tình! Lần này lên tiền tuyến, nhất định cũng không thiếu 1 suất..A, thật hâm mộ a


- Hâm mộ cũng phải


Người kia trả lời:


- Thành tích huấn luyện của đội trưởng đúng là xuất sắc nhất trong số chúng ta, cũng không phải ngẫu nhiên a. Còn Gabri, 2 lần thao diễn hắn đều đánh ta không còn mảnh giáp. Người ta thực sự có tài, chúng ta có hâm mộ cũng đúng a


Lúc này, Gabri và Knight đang đàm đạo đồng thời quay đầu cười nói:


- 2 tên gia hỏa các ngươi đang nói chuyện gì đấy Kiểm tra quá kém, tâm trạng không tốt à?


Hai người đệ tử này đến gần, thấy eo Gabri đeo bội kiếm, không phải kiếm trong học viện mà là kiếm dành cho quan quân chính quy, 2 người không khỏi hâm mộ:


- Kiếm này là cho quân bắc tiến phải không?


Gabri cười cười:


- Ta hôm qua vừa lĩnh, cảm thấy thích nên đeo luôn


- Đáng tiếc, lần này khảo hạch chúng ta không tốt lắm, sợ không lọt vào danh sách được


Người bên trái cười khổ. Thân hình hắn gầy ốm, đầu tóc đen thui


- A? Các ngươi khảo hạch không tốt sao?


Knight nhíu mày. Hắn đảm nhiệm chức đội trưởng 1 năm thơi gian, uy tín cũng đã có, hắn vừa mở lời, 2 người tức thì đứng nghiêm, ngươi bên phải khuôn mặt thanh tú gật đầu


- Không phải quá kém, chỉ có 1 vấn đề ta thấy rất cổ quái. A, tự nhiên hỏi lịch sử không quân, nhân viên phi quân sự đầu tiên lên phi thuyền là ai? Ta nghĩ rõ ràng đó là viện trưởng đại nhân của chúng ta rồi. Phi thuyền là viện trưởng năm đó tại bình nguyên Rowling chế ra, chắc chắn ngài sẽ là người đầu tiên bay thử. Chẳng qua cái thằng này …


Hắn chỉ chỉ người bên cạnh than thở:


- Cái thằng này cứ khăng khăng nói là người khác, chỉ là sách không nói tới mà thôi


- Đần độn, viện trưởng đại nhân là thượng tướng đế quốc, sao có thể tính là nhân viên phi quân sự được?


Tên đệ tử tóc đen huých nhẹ đồng bạn, nhìn Gabri:


- Gabri, ngươi nói, đáp án có phải chính là viện trưởng hay không?


Gabri cười cười:


- Trên giấy mà nói là đúng đấy. Năm đó anh trai ta còn chưa phải quân binh, nói hắn không phải là nhân viên quân sự đầu tiên cũng không sai … chẳng qua, đáp án này cũng không chuẩn xác, bởi vì chỉ có nội bộ gia tộc ta mới biết, năm đó cùng đại ca ta bay thử lần đầu tiên, thực sự có 1 người không phải nhân viên quân sự.


- Ai?


2 người đều đồng thời hỏi


- Tốt rồi!


Knight nhíu mày


- Hi hi ha ha còn ra cái bộ dạng gì!


Dừng 1 chút, nét mặt hắn nhu hòa hơn, nhíu mày nhìn 2 tên này, cười nói:


- 2 ngươi lập tức trở về chuẩn bị. Tuy lệnh chính thức còn chưa xuông, chẳng qua ta từ viện trưởng thấy được danh sách, trong đó có tên 2 ngươi đấy


Nghe câu này, tức thì sắc mặt 2 người hưng phấn hơn:


- Thật ư? Danh sách gì? Chả lẽ là danh sách lên tiền tuyến? Đội trưởng không gạt bọn ta chứ?


- Nghiêm túc 1 chút ta coi!


Knight trầm mặt:


- Các ngươi trông cứ như trẻ con, chả giống quân nhân chút nào. Lên tiền tuyến đại diện học viện, đừng làm mất mặt viện trưởng!


Hai quân quân nhìn nhau cười, đứng thẳng, đấm ngực 1 cái nói:


- Vâng!


- Tốt, về thu xếp đồ đạc đi


Knight cười cười:


- Đúng rồi, quân hàm các ngươi, hình như cũng định rồi


Dừng 1 chút, hắn lên giọng quát nói


- Athrun Zala!


( 1 trong 2 nhân vật nam chính của anime Gundam Seed, pilot con mech Justice, xem thêm ở đây: http://en.wikipedia.org/wiki/Athrun_Zala )


- Có! Viên quan quân tuổi trẻ tóc đen lập tức trả lời


- Tốt, ngươi là kỵ trưởng thuộc kỵ binh đoàn dưới quyền viện trưởng


- A? Kỵ binh đoàn của viện trưởng?


Tên quan quân Athrun Zala lập tức mặt mũi hớn hở


- Còn ngươi!


Knight quay đầu


- Kira!


( Kira Yamato - Nam chính còn lại của anime Gundam Seed, pilot con mech Freedom, bạn thân của Athrun Zala, xem thêm tại đây: http://en.wikipedia.org/wiki/Kira_Yamato )


Người kia thoáng chút trầm mặc, có vài phần trầm ổn gật đầu


- Có!


- Ta được ủy nhiệm làm trưởng quan 1 doanh kỵ binh, ngươi tạm thời đi làm phó thủ kiêm quan truyền lệnh


Người tuổi trẻ Kira này lại không hưng phấn, chỉ gật đầu 1 cái, không lộ ra ngoài


Còn Athrun Zala tựa hồ cảm tình trào ra hơn 1 chút


- Đội trưởng, chúng ta khi nào xuất phát?


- Cái này …


Knight nhìn Gabri


- Chờ lệnh viện trưởng đi!


Hai người vội vàng hành lễ, trước khi ly khai, Athrun Zala mặc kệ bị Kira kéo đi vẫn ngoái cổ hỏi lại:


- Gabri, đến cùng thì nhân viên phi quân sự đầu tiên trên phi thuyền là ai?


.......................................


Tây bắc, phủ thành chủ, thành Lâu Lan, phủ công tước hoa tulip


- Nhanh lên nhanh lên. Đừng có lề mề


Lão Marde ngáp ngáp, nói:


- Xe ngựa phía sau nhanh đem đồ vật dời đi! Buổi sáng là chúng ta lên đường!


Trong sân phủ công tước là 1 cảnh tượng bận rộn, 1 đội thân vệ kỵ binh gia tộc hoa tulip đã chuẩn bị xuất phát, mười mấy chiếc xe ngựa vận chuyển 1 số cái rương kỳ quái


Lúc này có 1 người chậm rãi đi tới, chính là tổng quản tây bắc, Phillip


- Tổng quản Marde


Phillip đi tới, cười khách khí


Ai ai cũng biết, vị tổng quản Marde này tuy là nô bộc của Đỗ Duy, nhưng lại là người đầu tiên theo hắn, từ nhỏ đã ôm Đỗ Duy lớn lên, cảm tình có thể nói gần như cha con


Đặc biệt là sau khi bá tước Raymond mất đi, Đỗ Duy đối với Marde càng thêm tôn trọng, phảng phất là đem lòng kính trọng phụ thân chuyển đến trên người lão bộc nuôi mình từ nhỏ này


Cho nên, tại tây bắc, vô luận là đại tướng cầm quân hay Phillip chính vụ tổng quản, mọi người đều rất khách khí với Marde


- Ngài nhất định phải đi ư?


Phillip thở dài

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK