Mục lục
Ác Ma Pháp Tắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ở đây


Thung lũng trước mặt nhìn vô cùng hiểm trở, hai bên đỉnh núi chỉ được nối bằng một cây cầu xích sắt duy nhất. Dây xích này nhìn kiểu gì cũng không chở nổi đại đội lang kỵ qua được


Chẳng qua những tinh linh kia tựa hồ rất hưng phấn, thương nghị một lát chúng nó lấy ra vài hạt giống chôn xuống đất. Sau khi dùng chú ngữ ngâm xướng, hạt giống rất nhanh nảy mầm, mấy cành lá khổng lồ vươn ra nhằm hướng bờ kia tiến tới. Cơ hồ chỉ trong khoảng khắc hình thành một cây cầu!


Trên đỉnh núi gió lạnh thổi ào ào khiến người ta khó mà đứng thẳng. Chẳng qua những lang kỵ kia vẫn mặt không đổi sắc, thủ lĩnh Daminess là người đầu tiên lên cầu, thản nhiên không để ý tới vực sâu hut hút hai bên. Sau đó, từng lang kỵ khác bám theo thủ lĩnh, nối đuôi qua cầu!


Năm ngàn lang kỵ, chưa đến nửa canh giờ toàn bộ qua cầu


Muse vẫn đứng cùng đám tinh linh, sắc mặt nàng vẫn lạnh lùng, trong đầu gấp rút tính toán. Vừa rồi một đường chạy tới đây, dưới chân núi gặp một vài mục dân thảo nguyên thành kính tín ngưỡng tuyết sơn. Khi thấy lang kỵ đằng đằng sát khí xông tới, những người này còn thử ngăn cản chúng!


Kết quả … đương nhiên là thảm sát một chiều


Những mục dân linh tinh kia căn bản không phải đối thủ của lang kỵ. Chỉ là họ vẫn thể hiện quyết tâm dũng mãnh không sợ chết! Vô số mục dân kêu gào cuồng nhiệt, gần như dùng máu thịt lao tới những địch nhân dám mạo phạm thánh địa của họ. Tuy không có chút tác dũng nào, nhưng tuyệt không có ai sợ sệt!


Trên đường tới đây, toàn bộ mục dân không kể nam nữ già trẻ, chỉ cần thấy lang kỵ đều không chút do dự, trực tiếp lao lên chém giết. Thậm chí tại một con đường hẹp, mấy mục dân đang lên núi cầu khẩn dùng cung tên và loan đao ngăn trở được hơn một nén hương. Tới mức thủ lĩnh lang kỵ Daminess nhịn không nổi tự mình tiến lên giết sạch


Từ chân núi đến lưng núi, mỗi bước đều đầy máu tươi


Tư tưởng sùng bái tuyết sơn đã thấm vào máu thịt những mục dân này. Muse cũng không rõ một đường đã giết bao nhiêu người. Trong số họ đa số chỉ là bình dân, nhưng khi thấy có kẻ xâm phạm tuyết sơn, cho dù ông lão đi còn không nổi cũng không do dự nhặt tảng đá bên cạnh lên ném vào địch nhân


Nhìn những lang kỵ đồ sát người thảo nguyên, Muse vẫn lạnh lùng, chỉ là ánh mắt nàng sâu hơn trước


Nàng vẫn cùng đám tinh linh ở một chỗ, bọn chúng chú ý “ bảo hộ “ nàng, không cho phép nàng có hành động gì bất ngờ. Nếu Muse dám phản kháng, những tinh linh này sẽ lập tức chế trụ nàng. Thấy đội lang kỵ sau cùng cũng đã qua cầu, tinh linh bên cạnh đánh mắt cho Muse một cái. Nàng lặng lẽ tiến tới bỏ áo choàng của tinh linh tộc xuống, cũng tháo cả ủng ra


Động tác nàng rất chậm rãi cẩn thận, thậm chí sau khi cởi áo ra còn xếp lại gọn gàng, lấy ủng đặt lên trên rồi giao cho tinh linh trước mặt


Sắc mặt tinh linh này có chút kỳ quái:


- Ngươi …


- Trả cho ngươi


Muse cười:


- Ta không muốn những thứ này …


- Vì sao?


- Ta không thể mặc được


Muse thản nhiên, lạnh lùng trả lời


Tinh linh tựa hồ nhận ra một tia nguy hiểm trong mắt Muse, nhưng sau đó nàng không làm ra hành động gì bất ngờ, chỉ mặc trang phục dong binh rách nát của mình lên, đeo đôi ủng cũ vào rồi qua cầu


Từng đỉnh núi cao chót vót được nối bằng dây xích sắt, dưới sự trợ giúp của tinh linh tộc, đại đội lang kỵ nhẹ nhàng tiến qua


Rất nhanh, đã tới đỉnh cao nhất của tuyết sơn!


Giữa lưng chừng núi có một tấm bia, dòng chữ trên đó khiến tinh linh tộc nhìn cũng ngạc nhiên


“ Đi lên là chết “


Không chỉ có chữ viết của nhân loại, còn có chữ viết của tinh linh


- Là đây


Tinh linh đứng cạnh Muse gật đầu - nó là thủ lĩnh của 600 tinh linh chiến sĩ:


- Mệnh lệnh của vương rất rõ ràng, từ nơi này đi lên là mục tiêu của chúng ta!


Daminess nhếch miệng lộ ra răng nanh, hạ lệnh:


- Tiến lên! Kẻ địch phản kháng, giết!


Dừng một chút, nó nói, giọng hờ hững:


- Tinh linh vương nói tuyết sơn này có điểm cổ quái, ta xem một đường lên tựa hồ cũng không gặp chút kháng cự nào..


Hơn 300 bậc thang, vài ngàn lang kỵ rầm rập tiến lên vậy mà tuyết sơn vẫn yên lặng, không có bất kỳ ai tiến ra ngăn cản


Cho tới khi ….


- Có nhân loại cản đường!


Lang kỵ phía trước truyền tin về, Daminess cũng không để ý:


- Giết!


Một lúc sau, phía trước xuất hiện một chút dao động!


Daminess cùng tinh linh nhìn nhau một cái, cùng xông lên phía trước


Mười mấy bậc phía trên có một người đang im lặng ngồi ở đó


Con đường hẹp, hắn ngồi chắn giữa đường


Đây là một nam nhân trẻ tuổi, trên người mang áo bào đơn giản, vẻ mặt lạnh như băng


Hắn ngồi đó hoàn toàn không để ý đám lang kỵ bên dưới, trong tay cầm một khối băng dài nhọn, cúi đầu suy nghĩ. Tay kia của hắn vươn ra vạch vạch lên tường băng thành mấy hình dạng kỳ lạ, sau đó hắn lại giống như khổ sở suy nghĩ vấn đề gì đó, không để ý tới xung quanh


Mà dưới chân hắn là 5 thi thể lang nhân


Daminess nhìn một cái, lập tức quát:


- Giết!


Mấy chiến sĩ lang nhân lập tức rút trường đao xông lên, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, khi lang nhân vọt tới trước mặt, người trẻ tuổi này mới mở mắt, ánh mắt hắn mờ mịt, tùy ý vung khối băng trong tay lên


Đột nhiên đâm tới!


Động tá của hắn nhanh như quỷ mị, 3 chiến sĩ lang tộc vừa lao tới chỉ thấy một luồng sáng lóe lên, mũi băng nhọn đã xuyên qua cổ họng của mình! Ba lang nhân ngay cả kêu cũng không kịp, ôm lấy cổ họng ngã xuống!


Mà người trẻ tuổi kia phảng phất vừa làm một việc đơn giản không đáng nghĩ tới, hắn tiếp tục nhìn xuống mấy hình vẽ kỳ quái bên dưới trầm tư suy nghĩ, trong miệng thì thào:


-A … Đến tột cùng thì làm thế nào …. Ta đã tính tới tốc độ gió, lại còn ….


Daminess nguyên bản muốn tự mình ra tay, lại thấy ánh mắt bộ hạ có chút cổ quái liền đổi ý. Nếu nó ra tay, giết đối phương thì dễ nhưng lại ảnh hưởng tới sĩ khí …


- Lên nữa!


Daminess không chút do dự hạ lệnh


Lần này là năm lang kỵ lao lên – bậc thang quá hẹp, mỗi lần chỉ có thể đi được chừng đó mà thôi


Lang tộc chiến sĩ lần này xông lên đều có bản lĩnh trung cấp. Năm lưỡi đao đều phát ra ánh sáng lạnh buốt chém tới


Người trẻ tuổi này nhíu mày, phiền não thấp giọng nói:


- Sao vẫn còn tới!


Hắn cuối cùng cũng đứng lên, vẫn dùng mảnh băng đó, vẫn động tác đâm đơn giản đó. Nhưng Daminess nhìn ra, võ kỹ của hắn tập trung vào một chữ “ nhanh ”


Nhanh!


Chỉ trong nháy mắt, mũi băng của hắn đã đâm vào yết hầu một lang kỵ gần nhất. Chỉ là lần này hắn cũng đã bị thương


Tay trái của hắn bị một lưỡi đao chém trúng, tức thì máu tươi tràn ra nhuộm đỏ cả nửa người hắn. Nhưng hắn vẫn không nhíu mày một cái, vẫn dùng một động tác cũ đâm xuyên cổ họng đối phương


Sau đó, ngực hắn chịu thêm hai đao, lại đâm chết một lang nhân chiến sĩ


Daminess đứng ngoài nhìn ra, gã này thực lực cũng không cao, chỉ dựa vào tốc độ nhanh bất thường cùng một động tác đơn giản trực tiếp đâm tới mà thôi


Liên tục trúng thương ba chỗ, cuối cùng hắn chậm lại, lần thứ tư thì đâm trượt, mũi băng đâm vào áo giáp vỡ tan, sau đó cơ thể hắn bị trường đao xuyên qua ngã xuống. Kể cả khi đó ánh mắt hắn vẫn lạng lùng như cũ


Một lang kỵ khác muốn kết thúc, chỉ là nhìn vẻ mặt vô cảm lại chần chừ


Daminess nhíu mày bước tới, từ trên cao nhìn xuông hỏi:


- Ngươi! Người tuyết sơn?


Người trẻ tuổi này đã rất yếu, vẫn trả lời rất bình thản:


- Ngươi muốn giết ta?


Câu hỏi này rất kỳ quái, cộng với giọng điệu của hắn lại có chút quỷ dị khó hiểu


Daminess không do dự gật đầu:


- Đúng!


- Ờ, thế giết đi


Gã này hỡ hứng đáp, còn nói thêm một câu:


- Thật tiếc, ta còn chưa nghĩ ra cái này


Trước khi chết, ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào mấy hình kỳ dị trên khối băng, phảng phất chuyện sống chết cũng không quan trọng bằng cái đó


Sự việc này lập tức dấy lên mùi quỷ dị trong đội ngũ lang kỵ binh


Tiếp tục đi lên, lại gặp được người khác


Đi thêm mấy chục bậc, bên một cái bàn đá có hai người tóc bạc ngồi. Trước mặt họ là một chồng đá tảng lung tung rối mắt


Daminess vừa nhìn, đánh mắt một cái lập tức có lang kỵ lao tới. Chỉ là chưa kịp tới gần, chỉ thấy một trong hai người thậm chí không thèm quay đầu, phiền hà quát:


- Đừng có làm loạn đồ của ta!


Nói xong, tay áo hắn vung lên, lập tức vài luồn lốc xoáy xuất hiện ném lang kỵ này xuống vực sâu vạn trượng


Mấy tinh linh nhìn thấy, tức thì ánh mắt trở nên kỳ lạ:


- Ma pháp sư của nhân loại?


- Là vu sư.


Muse lắc đầu, tự nói


Sau đó lại có vài chục lang kỵ chen chúc tiến lên


Bọn chúng muốn vây chết hai vu sư áo trắng này, chỉ là hai người vẫn đối mặt nhìn nhau, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào đống đá hỗn loạn trước mắt, đầu cũng không ngoảnh lại, chỉ mở đôi tay, phía sau xuất hiện một lớp kết giới phòng ngự. Sau đó một luồng sức mạnh cuồng bạo tức thì quét cho đám lang kỵ tán loạn. Có tên bị ném đi đập đầu vào đá chết ngay tại chỗ!


- Ta nghĩ ra rồi! Đi!


Một vu sư đột nhiên hưng phấn nhảy lên, dời một khối đá đi


- Ván này ngươi thua rồi


Hóa ra … hai người lấy đá tảng để chơi cờ?


Daminess bị chọc giận, nó vác đao chạy tới trước chém nát một khối đá, gầm lên:


- Ta! Thủ lĩnh lang tộc! Ứng chiến!


Nó dùng ngôn ngữ nhân loại một cách cứng ngắc, cố gắng nói ra được một câu!


Lúc này hai vị vu sư áo trắng mới quay lại, đều nhíu mày nhìn nhau:


- Ơ? Địch nhân … Gã này rất mạnh. Thánh cấp rồi. Ta không phải là đối thủ


Người kia cũng gật đầu, giọng nói mờ mịt:


- Ta cũng không phải đối thủ. Làm sao đây?


Hai người trao đổi ánh mắt, sau đó đồng loạt rút từ trong ngực ra một lá cờ đỏ rực, bên trên có hình đầu lâu


Huyết sắc khô lâu kỳ của người thảo nguyên!


Hai người đồng thời run tay, hai lá cờ lập tức hóa lớn lên cuốn tới Daminess!


Daminess cười lạnh một tiếng, trường đao bổ một cái! Chỉ thấy một tia sáng vàng nhạt chiếu qua, sau đó lá cờ bị chia làm hai nửa!


Chỉ là một lá cờ khác lại vượt qua người hắn, chụp vào lang tộc chiến sĩ sau lưng!


Ánh sáng đỏ lóe lên, lang tộc chiến sĩ bị chiếu trúng chỉ kịp kêu thảm một tiếng rồi chết ngay, thân hình hóa thành một đống xương!


Lúc này, Daminess cũng đã chém ra đao tiếp theo. Một trong hai vu sư áo trắng bị chém tung ngực ngã xuống. Nhưng ánh mắt hờ hững trước khi chết khiến Daminess trong lòng cũng có chút do dự


Ánh mắt này … Thú thần ơi … đây là ánh mắt gì vậy!


Trong ánh mắt này không có bất cứ cái gì, phảng phất hoàn toàn coi rẻ mọi thứ trên đời!


Thậm chí cả sống chết trong mắt đối phương cũng không đáng giá một xu


Nghe thấy bộ hạ kêu thảm, Daminess chuyển mình, chỉ thấy lúc này đã có 110 lang kỵ hóa thành xương khô! Trường đao của nó lập tức đặt lên cổ vị vu sư còn lại!


- Ngươi không giết ta?


Vu sư kia mở mắt, hờ hững nhìn Daminess


- Ngươi không phản kháng?


- Ta không phải đối thủ của ngươi, phảng kháng cũng không có tác dụng. Muốn giết cứ giết, chờ ta xem xong bàn cờ này đã


Người này lắc đầu đáp


- Ngươi …. Không sợ?


Ai biết được đối phương cũng chả buồn đáp, trực tiếp chuyển ánh mắt về bàn cờ trên mặt đất …


Ánh mắt coi rẻ ấy, đã triệt để chọc giận Daminess. Nó không sao hiểu nổi, đao của mình kề vào cổ rồi, tại sao người này vẫn lạnh lùng như vậy?


Nhất thời, nó không khỏi có chút ngây dại


Một lúc sau, vu sư áo trắng này mới thở dài:


- A … Ta thua … ván này thua rồi … tiếc quá


Nói xong, hắn lắc đầu, trong mắt chớp lên vẻ quỷ dị, thân hình đột nhiên tan biến thành một vũng máu. Daminess lập tức sinh ra một cảm giác nguy hiểm, hô to một tiếng:


- Lui lại!


Chỉ là đã muộn!


Chỉ thấy vũng máu trên mặt đất do vị vu sư này hóa thành trong chớp mắt nhập vào băng, sau đó phần vách núi này lập tức nứt vỡ tan tành. Chỉ trong chớp mắt, một phần núi bị tan biến! Mà phía dưới là vực sâu vạn trượng!


Mấy trăm lang kỵ đứng cạnh đó không kịp có bất kỳ phản ứng gì, toàn bộ rơi xuống!


Phía dưới truyền đến vô số tiếng kêu thảm thiết, thân hình Daminess lúc này đã bật ra xa, từ nơi an toàn nhìn vào vách núi tan biến …Chính mình vừa dễ dàng giết hai cao thủ – nhất định là cao thủ! Từ trình độ dùng ma pháp của đối phương là biết! Chỉ là đối phương dù bị giết vẫn không có phản ứng gì, vẫn lạnh lùng trầm mạc như cũ. Còn có cái gã trẻ tuổi khi trước … Nhân loại trên đỉnh tuyết sơn này sao tên nào cũng là quái vật vậy?


Là thủ lĩnh lang tộc, Daminess không phải chưa từng gặp dũng sĩ không sợ chết


Nhưng thực tế, đa số dũng sĩ không phải là thật sự không sợ chết, mà là dũng khí kích phát ngăn cản nỗi sợ chết mà thôi


Nhưng mà … đám người trên tuyết sơn này … Vẻ mặt lãnh đạm gần như tro tàn, hiển nhiên, bọn họ chân chính không để ý tới sống chết!


Tiếp tục đi lên phía trên, Daminess không ngừng gặp phải các môn nhân cổ quái


Toàn bộ môn nhân tuyết sơn đều có thực lực không thấp, ai ai cũng có một ít bản lĩnh cổ quái nào đó.Một đường đi lên, lang kỵ gặp không ít thương vong


Cho dù giết hết những người này, bên trong lang kỵ không có nửa điểm vui sướng thắng lợi, ngược lại là một nỗi sợ hãi mơ hồ!


Những người này … bọn họ … bọn họ còn là con người ư?


Cũng không phải lang kỵ thân kinh bách chiến này tâm lý không vững vàng, mà là những người đại tuyết sơn thật sự quá đáng sợ!


Cũng giống như có hai người đang uống trà, sau đó có một người tùy ý nói ra một câu:


- Chúng ta chết đi


Người kia cũng tùy tiện lấy ra một thanh đao cắt cổ mình … cảnh tượng này, cho ai nhìn mà trong lòng chả phát lạnh?


Càng khiến thủ lĩnh Daminess đau đầu là, khi nó giết chết một nhân loại, cái tên này còn đang ôm một chồng cột băng sưởi ấm cạnh đống lửa!


Hắn ta lấy từng cột băng đem nướng trên lửa!


Hành động này, ngày thường ai ai nhìn thấy cũng cho là đối phương đầu óc có vấn đề


Chỉ là cái tên ấy làm việc rất chân thành, khiến cả Daminess cũng không nhịn được mà hỏi:


- Ngươi đang làm gì thế?


- Tuyển chọn binh khí


Nhân loại kia đáp rất bình thản:


- Những cột băng này không đủ cứng. Ta muốn một thanh thật cứng, lửa đốt không được.


Giọng nói hắn rất chân thật, chỉ là giọng điệu lạnh lùng vô cảm mới khiến người ta phát sợ


Sau cùng, hắn bị vài lang tộc chiến sĩ cao cấp vây công giết chết, trước khi chết còn hướng tới chiến sĩ giết mình mà nói “ Cám ơn ngươi ”


Daminess cùng rất nhiều chiến sĩ lang tộc đã hiểu rõ 1 sự thực:


Toàn bộ nhân loại trên núi này đều đầu óc bất thường, nếu không muốn nói là điên!


Một đường lên núi, lang tộc chết gần ngàn, giết được vài chục “ tên điên ”. Bình thường thuận lợi tiến tới như vậy phải vui vẻ mới đúng, chỉ là thực tế ngược lại, càng lên cao, tâm lý lang kỵ lại càng trầm trọng, không có vẻ vui sướng tý nào!


Cuối cùng, đi tới đài cao nhất ở đỉnh núi ….


- Kẻ nào dám xông lên đại tuyết sơn!


Thanh âm chất vấn vang lên ẩn chứa địch ý cùng sát ý, nhưng lại khiến trong lòng Daminess thở phào một cái


Thú thần bảo hộ. Cuối cùng cũng gặp được một người bình thường. Không thì cứ thế giết tiếp, không chờ địch nhân ra tay, tâm lý thủ hạ mình cũng sụp đổ!


Allure vẫn mặc một bộ quần áo ngắn màu hồng, nhưng mặt ngoài đã khoác thêm trường bào giống của Bạch Hà Sầu năm đó, nét mặt lạnh lùng nhìn cường địch đang tới dần


Daminess vô cùng kích động, gần như chạy tới chỉ đao vào Allure:


- Ta! Muốn gặp! Chủ nhân đại tuyết sơn!


Allure ngồi ở xa khẽ run tay, cổ tay phát ra tiếng lenh kenh thanh thúy:


- Chính là ta!


- Rất tốt


Daminess hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh:


- Ta phụng mệnh! Làm một việc! Hậu sơn ở đâu!


Allure lắc đầu


- Phía sau ta! Ngươi giết ta có thể đi qua!


Daminess nghe câu này, trong lòng phát lạnh vội hỏi:


- Các ngươi! Đều là người điên?


Allure không nói, chỉ cười nhẹ một tiếng, nàng nhìn kỹ tên lang nhân này một cái, sau đó lắc đầu:


- Không phải. Người bình thường đều đã xuống núi cả rồi. Người ở lại toàn là kẻ điên


Dừng một chút, nàng cười nói:


- Chẳng qua, nếu các ngươi đã tới đây, vậy những kẻ điên đó chắc chết sạch rồi


Bình đài lớn như vậy, Allure đứng ở đó một mình, ai cũng thấy được là nàng không có bất cứ sự trợ giúp nào


Chỉ là cảnh này càng khiến Daminess cảnh giác, luôn cảm thấy chỗ này có điểm bất thường


Ánh mắt Allure có vài phần giễu cợt:


- Ngươi rất kỳ quái sao? Trên tuyết sơn này đã không còn ai bình thườn nữa rồi. Ta chỉ không nghĩ còn có người thừa hơi giết lên mà thôi


- Ngươi …


Allure lắc đầu:


- Không nói phế thoại nữa, ngươi đã tới thì ra tay đi. Ta cũng biết mình không phải đối thủ của ngươi, chẳng qua là chủ nhân của tuyết sơn, ta sẽ không sống nhìn người đi vào hậu sơn


Daminess lộ ra một tia ngưng trọng, nắm chặt chuôi đao bước tới


Đột nhiên …


- Allure?


Một thanh âm vang lên, sau đó Muse giẫy giụa tiến lên. Lang kỵ tuy định cản lại, chỉ là tinh linh cũng lên theo, do đó chỉ có thể nhường đường


Muse tại tây bắc nhiều năm, đương nhiên đã gặp qua Allure. Tuy lâu không gặp lại nữa, nhưng nghe tiếng là nhận ra


Allure cẩn thận nhìn Muse, gật đầu:


- Ngươi là … Muse của gia tộc Listeria?


Muse gật gật đầu cười khổ:


- Ta bị bắt


Allure thở dài nói:


- Thật xin lỗi, ta không cách nào cứu được ngươi. Ngươi xem, ta bây giờ …


- Tuyết sơn sao lại biến thành dạng này …


Muse không nhịn được hỏi lớn


Trong ấn tượng của nàng, tuyết sơn là thánh địa của thảo nguyên, nghe nói trên núi cao thủ như mây, vu sư áo trắng có thể đáng ngang với ma pháp sư cấp 8! Vu vương của đại tuyết sơn càng là cường giả đỉnh cao đại lục!


Nàng tuy chưng từng lên tuyết sơn, nhưng lần Đỗ Duy tự mình lên trong nội bộ gia tộc hoa tulip cũng không phải bí mật gì


- Ngươi …


- Ta chả làm gì cả…


Tiếng nói Allure có vẻ mỏi mệt:


- Nếu các ngươi đến sớm một tháng, có lẽ đám này không thể lên nổi đến lưng chừng núi. Trừ cái gã này …


Nàng chỉ vào Daminess nói:


- Hắn là cường giả thánh cấp, có thể giết lên được đây. Chỉ có điều thủ hạ của nó sẽ chết sạch. Tiếc là … các ngươi tới muộn một tháng. Đại tuyết sơn bây giờ đã không còn như xưa rồi


- Vì…. Vì sao?


Muse thì thào tự hỏi


- Vì … nhất mạch đại tuyết sơn đã giải thể rồi! Một tháng trước ta đã phát lệnh, hủy bỏ toàn bộ cấm lệnh của đại tuyết sơn! Bất kỳ ai cũng có thể rời đi. Hiện tại, ba gian vốn vài trăm người chỉ còn chưa đến 50 mà thôi


- Vì….


- Không phải ý của ta


Allure nhẹ nhàng gật đầu:


- Là lão sư của ta


Muse ngẩn ngơ – thực tế nàng cũng không biết rõ về đại tuyết sơn lắm, chỉ có nghe Đỗ Duy nói lại mà thôi. Ngay cả Allure cũng chỉ gọi là biết mặt. Sau đó, nàng nhìn Allure hỏi thêm 1 câu:


- Ngươi … vì sao không đi?


Lúc này, ánh mắt Allure mới hiện lên một tia bi thảm:


- Ta đi đâu?


Ta đi đâu?


Muse nghe được câu này thì không thể nói được gì


Đi đâu?


Đi đâu?


Nàng cơ hồ muốn buột miệng nói ra “ Đỗ Duy ”


Nhưng sau đó, nhìn cô gái phía trước, nhớ ra hình như Allure cùng Đỗ Duy cũng có chút … chẳng qua, hiện tại nàng còn có thể đi đâu? Đi gặp Đỗ Duy sao?


Không phải khôpng muốn, mà là không chịu đi!


Cũng giống như mình, rành rành 1 đường lên phía bắc cũng trốn vào quân doanh của mập mạp …


Muse còn muốn nói tiếp, nhưng Daminess đã hừ một tiếng


Nó vác đao, cơ hồ chỉ đi một bước đã tới trước mặt Allure!


Lưỡi đao mang theo hàn khí lạnh lẽo lập tức chém tới yết hầu Allure


Trong tay Allure phát ra tiếng kêu leng keng, nàng vung lên một thanh loan đao. Chỉ là Daminess dù sao cũng là thánh cấp, một đao dù không dùng toàn lực cũng không phải Allure có thể đỡ được


Chỉ thấy keng một tiếng, loan đao của Allure đã bị chém nát. Mấy chiếc chuông ở cổ tay nàng cũng vỡ tan!


Cả người Allure bị chém bay đi đập vào vách đá phía sau. Lập tức vách đá nứt ra, còn bản thân nàng giãy dụa một lúc đứng dậy. Mặt nạ của nàng đã rơi xuống, lộ ra khuôn mặt vốn có


Giữa trán, một dòng máu tươi chậm rãi chảy ra


Daminess lạnh lùng nói:


- Ta không dùng toàn lực. Ngươi đầu hàng. Ta không giết ngươi. Ta cần vật ở hậu sơn


Khuôn mặt Allure lộ ra vẻ tang thương, cười lạnh nói:


- Hậu sơn có cái gì, chính ta cũng không biết. Chẳng qua ngươi giết ta đi


Nói xong, nàng giãy dụa đứng lên


Daminess lắc đầu, đưa tay chém một lần nữa vào không khí! Đao quang lóe lên bay tới, đột nhiên thân hình Allure vặn cong theo một góc độ không thể tưởng tượng nổi, đao quang gần như dán sát bả vai nàng vọt qua!


Thể thuật của đại tuyết sơn!


Nhưng một đao của cường giả thánh cấp không phải dễ tránh như vậy!


Allure mới vặn người, bả vai đã toạc ra, máu phun tung tóe! Lực chém lại lần nữa ném cơ thể của nàng đi


Nàng rớt xuống chính là trượt về phía thông đạo hướng tới hậu sơn. Daminess thân hình vừa động đã xuất hiện trước mặt Allure, trường đao chỉ thẳng vào mặt nàng. Nó nhìn sắc mặt Allure, đột nhiên hỏi:


- Ngươi muốn chết?


Allure thậm chí còn không nghĩ, lạnh nhạt đáp:


- Đúng


- Người của đại tuyết sơn toàn là người điên


Daminess cũng không do dự chém xuống, muốn giết nốt địch nhân cuối cùng sau đó tiến vào! Lưỡi đao đang hạ xuống, Allure đã nhắm mắt chờ chết


Đúng lúc này, Daminess đột nhiên chuyển hướng, lưỡi đao thu lại sau đó chém tới phía trước. Nó hống lên một tiếng, trong nháy mắt đã điên cuồng chém về phía trước


Phía trước của nó, ánh sáng vàng rực rỡ. Luồng sáng đó hiển nhiên đã phá tan toàn bộ đấu khí của nó! Chỉ thấy bên trong, đấu khí bị xoắn lại như xoáy nước!


Chỉ là có thể nhìn ra, bên trong có một tia sáng bé nhỏ dễ dàng tiến lên trực tiếp cắt đôi toàn bộ đấu khí thánh cấp!


Allure nguyên bản đã nhắm mắt chờ chết, đột nhiên nghe thấy Daminess rống lên, khi nàng mở mắt ra đã thấy thân hình Daminess bị đắng văng ra sau, thất thểu dùng trường đao chống xuống đất mới ổn định lại được!


Đồng thời, thiết giáp trước ngực nó đột nhiên hóa thành vô số mảnh vụn!


Allure nhìn thấy, trong mắt vốn là tro tàn đột nhiên lóe lên một tia sống động!


Nàng lại dùng sức giẫy dụa đứng lên nhìn về phía sau. Trên con đường nối tới hậu sơn, giữa tầng tầng sương khói ẩn ẩn có một bóng người đi tới. Tuy nhìn rất mờ, nhưng hắn càng tới gần càng rõ hơn


- Sư…


Allure trong lòng vui mừng, nhưng khi thân hình này đi hẳn ra, ánh mắt nàng lại trở nên nghiêm túc!


Người đó mặc trường bào, từ xa nhìn cũng hơi giống Bạch Hà Sầu, nhưng nhìn kỹ mới thấy là không phải!


Một đầu tóc dài tán loạn khắp nơi, trường bào rách nát. Nhìn cũng thấy vô cùng nhếch nhác, nào có giống Bạch Hà Sầu


Hơn nữa vóc người của hắn rất thấp, kém xa Bạch Hà Sầu


Chỉ là, không hiểu vì sao, mỗi bước của người đó lại mang theo khí tức của tuyệt đỉnh cường giả!!


- Là tên vương bát đản nào dám nói tuyết sơn toàn người điên!


Giọng nói hồn hậu truyền tới, rành rành là đang giận dữ nhưng vẫn có một cảm giác trống trải. Người này một đường đi tới, cuối cùng nhìn nét mặt hắn có thể thấy, hắn không có vẻ thoát tục như Bạch Hà Sầu, ngay cả râu ria cũng dài, còn có vẻ lôi thôi. Nhưng cặp mắt lại đích thực là của cường giả đứng trên vạn người!


Người này tựa hồ có chút bực, nhíu mày:


- Ta hỏi, là ai nói người đại tuyết sơn toàn kẻ điên! Con sói kia, ngươi nói hả?


- Ngươi.. ngươi


Allure cẩn thận nhìn người này, hơi mở miệng cũng không nói ra được gì


Ngược lại là Muse, nhìn rõ người này thì kinh hô:


- A! Ruga! Tướng quân Ruga! Ngươi là tướng quân Ruga của quân đoàn tây bắc?


Ánh mắt người này chuyển về phía Muse, cũng hơi ngẩn ra:


- Đứa nhóc giả trai nhà Listeria? Ngươi đã lớn thế rồi ư? Chả lẽ ta ở bên trong lâu thế sao?


Chẳng qua hắn dừng một chút, khóe miệng cười lạnh:


- Ruga… cái tên này ta đã quên … Nghe cho kỹ! Tên của ta là Xích Thủy Đoạn! Đại tuyết sơn – Xích Thủy Đoạn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK