- Ngươi có biết là lúc ngươi bước một bước vào tòa đại lâu này, chúng ta đã biết ngươi đến rồi. Ma Pháp công hội mặc dù rất lớn, nhưng mỗi góc nhỏ đều có ma pháp theo dõi.
- Ta biết.
Đỗ Duy gật đầu.
- Như vậy ngươi có biết hay không… ở chỗ này, có rất nhiều người hận ngươi, thậm chí muốn ngươi chết! Hơn nữa… ngươi cũng là ma pháp sư, ngươi có thể hiểu được, nếu có một tên ma pháp sư nào hận ngươi, đưa ra đề nghị muốn cùng ngươi tiến hành một cuộc quyết đấu theo quy tắc ma pháp sư để nhân cơ hội giết chết ngươi, như vậy cho dù là pháp luật của đế quốc cũng không cách nào bảo vệ cho ngươi được! Thân phận công tước không bảo vệ được cho ngươi! Vô luận dù là pháp luật của hoàng thất, cũng không thể tính trên đầu ma pháp sư!
Nhìn biểu tình nghiêm túc của Clark, bộ dáng của Đỗ Duy vẫn không chút thay đổi, chỉ gật đầu:
- Ta cũng biết, nhưng…
Hắn dừng lại một lát rồi cười hỏi Clark:
- Ngài bảo những cái này được xem là uy hiếp với ta sao?
- Đương nhiên không, chẳng qua chỉ là một lời nhắc nhở thiện ý mà thôi.
Clark thở dài.
Đỗ Duy nhanh chóng liếc thấy huy chương ma pháp sư đeo trước ngực Clark, lúc này đã trở thành một cành cỏ làm bằng vàng.
Đây chính là tượng trưng cho bát cấp ma pháp sư.
- A, thiếu chút nữa quên chút mừng ngài. Chúc mừng ngài đã thăng cấp đến hàng ngũ Đại ma pháp sư.
Đỗ Duy cười tràn ngập thiện ý.
- Cảm ơn, ta cũng muốn chúc mừng ngài, công tước đại nhân ma vũ song tu.
Clark đáp lại.
Nguồn truyện: Truyện FULL
Hai người rất nhanh đã đi tới một góc rẽ trong đại sảnh, ở đây có hai cây cột đặt sát vách tường, Clark dùng tay xoay nhẹ một vòng tròn trên bức tường.
Sau đó, giống như lần đầu tiên Đỗ Duy đến đây, hai người xuyên qua ma pháp trận tiến vào lầu trên của Ma Pháp công hội.
Đồng dạng đi qua cánh cổng có các ma pháp sư chấp pháp đội âm trầm đáng sợ canh giữ, cuối cùng đi đến bên trong của Ma Pháp công hội … bên dưới tòa tháp cao…!
Khiến Đỗ Duy có chút ngoài ý muốn chính là, khi hay người mới đến dưới tòa tháp … lại gặp được một người ngoài dự đoán đang đứng ở phía đối diện!
Một lão đầu tử cao gầy, một thân trường bào ma pháp sư trắng nõn, chòm râu dài như tuyết trắng bay lả tả trên đầu gối, nhưng hiển nhiên là bộ râu này được chăm sóc rất tỉ mỉ và công phu, lộ ra vẻ sạch sẽ phi thường.
Mà trên mặt lão nhân này hiện ra một nụ cười khoan dung hiền lành, mười phần giống như một bức tượng lão nhân hiền lành đứng đó.
- A! Đỗ Duy!
Bất đồng với hình tượng ấm áp hiền lành bên ngoài, sau khi thấy Đỗ Duy, lão nhân cất giọng kêu giống như sư tử hống, giọng nói vang như chuông đồng!
Thanh âm to lớn như vậy, phảng phất phải quát đến vỡ cả yết hầu. Nhưng cái lão gia hỏa này lại xem như không biết tới, đi nhanh lại vươn cánh tay gầy teo đặt trên vai Đỗ Duy:
- Lâu rồi không có thấy ngươi! Xem ra đã trưởng thành không ít, cũnh cao lớn hơn một chút.
Gần trong gang tấc, thanh âm kia cơ hồ như đã phá vỡ lỗ tai của Đỗ Duy.
Nhưng trên mặt Đỗ Duy lại không có nửa điểm nào khó chịu, hắn bảo trì nụ cười tôn trọng:
- Sư huynh thân ái, đã lâu không gặp.
Không sai … hắn không hề gọi lầm, chính là
"sư huynh"!
Lão đầu trước mặt này, đúng là đồ đệ của lão Gandalf áo trắng, bây giờ trong Ma Pháp công hội đã trở thành người lớn tuổi nhất, có địa vị tối cao.
Irre Nests, cửu cấp đại pháp sư, đồng thời cũng là một lão quái vật cấp bậc nguyên lão trong Ma Pháp công hội.
Đương nhiên… Đỗ Duy cũng không quên. Chính vị lão sư huynh này của mình có chút tật xấu là lãng tai, hắn đến nay cũng không hề quên. Ban đầu lúc mình tiến hành ma pháp sư khảo hạch, vị lão nhân có chút khôi hài này cười híp mắt nhìn mình. Mặc cho người khác nói cái gì, hắn đều cười híp mắt trước mặt mình lớn tiếng
"rống" lên:
- Ta sẽ chiếu cố ngươi, ta sẽ chiếu cố ngươi …
Clark mặc dù là chấp sự của Ma Pháp công hội, nhưng thấy lão quái vật thuộc hàng nguyên lão này, cũng phải vội vàng cúi đầu cung kính thi lễ.
Nhưng, Irre Nests ngay cả khóe mắt cũng không hề liếc nhìn Clark một cái, chỉ vỗ vỗ Đỗ Duy, cái lỗ tai có tật phảng phất như không hề nghe đến những lời hỏi thăm ân cần của Đỗ Duy. Vẫn như năm đó, quay về phía Đỗ Duy ồn ào:
- Ta sẽ chiếu cố ngươi! Tiểu tử, ta sẽ chiếu cố ngươi!
Đỗ Duy có chút dở khóc dở cười.
- Irre Nests đại sư.
Clark cười nhạt nhẽo:
- Chủ tịch tiên sinh đang chờ chúng ta…
- Ngươi nói cái gì?
Irre Nests trợn mắt lên, vẻ mặt mờ mịt.
Mặc dù Clark có chút không khó chịu, nhưng nào dám lộ ra nửa điểm trên mặt? Chỉ có thể bất đắc dĩ lập lại:
- Chủ tịch… Tiên sinh… Đang đợi… Chúng ta!
Sau khi nói đến mấy lần, Irre Nests lãng tai mới phảng phất nghe hiểu. Hắn gật đầu, vung tay lên:
- Đi đi, tiểu tử Đỗ Duy, nhớ ghé qua xem cái tên Arike kia một chút. Cái lão phong tử (điên) này, gần đây thân thể không được tốt lắm. Ai, người già rồi, luôn có các loại bệnh tật.
Đỗ Duy trong lòng nhảy dựng!
Hắn biết, những lão quái vật này cũng là ma pháp sư. Ai nấy đều là pháp lực cao thâm, trong lúc bình thường tuyệt đối không bao giờ ngã bệnh, mà những lão già này một khi thân thể có vấn đề xuất hiện … chỉ sợ…
- Đi đi, đi đi.
Irre Nests đột nhiên cười với Đỗ Duy một cái, sau đó dùng cái cổ họng to như chuông đồng của mình, căn bản mặc kệ biểu tình của Clark ra sao, không thèm để ý đến mà la làng một cái. Rồi lại mang ý tứ thâm sâu mà nói một câu với Đỗ Duy.
- Cẩn thận đấy, tiểu tử Đỗ Duy, coi chừng có người tiếu lý tàng đao a.
Bên cạnh, nụ cười của Clark trở nên cực kỳ cổ quái.
Đỗ Duy giật mình, nhìn cái lão đầu tử cười đến vô tư này, sau đó Đỗ Duy cũng im lặng mỉm cười, không tỏ vẻ gì cùng với Clark đi vào bên trong tòa tháp cao lớn của Ma Pháp công hội.
Đứng dưới ma tháp, Irre Nests nhìn theo bóng lưng của hai người dần khuất phía sau đại môn, lão đầu tử với nụ cười hòa ái trên mặt nháy mắt biến mất. Trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ sầu lo thật sâu, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Bầu trời trong xanh, mặt trời hồng lên, ánh dương cực kỳ rực rỡ, ở phái cuối chân trời cuồn cuộn mây đen.
Irre Nests đột nhiên thở dài, rõ ràng bầu trời đang quang đãng nhưng lão đầu tử lại than thở:
- Thời tiết hôm nay xem ra sẽ thay đổi a…
Ngoài dự liệu của Đỗ Duy, khi hắn đến tầng cao nhất của tòa tháp, tầng của vị chủ tịch Ma Pháp công hội Jacobin Dougan. Vị chủ tịch Ma Pháp công hội, ma pháp sư đứng đầu đại lục này cũng đã ngồi ở ghế tiếp khách, trước mặt là một bàn trà, bên trên đã dọn xong hai cỗ trà thơm.
Sau khi Clark cung kính hướng về phía chủ tịch tiên sinh hành lễ rồi thối lui, Đỗ Duy đi tới trước mặt Jacobin Dougan.
Vẫn như lúc đầu, trải qua ba năm, vị chủ tịch Ma Pháp công hội này bộ dạng không chút nào mang nét già yếu, đôi mắt vẫn nhạy cảm như lão hồ ly vậy.
- Nói cho ta biết, Đỗ Duy.
Jacobin Dougan một đầu tóc bạc chải chuốt cẩn thận, chỉ vào cái ghế trước mặt ý bảo Đỗ Duy ngồi xuống. Sau đó hắn dứt khoát mở miệng, mặc dù ngữ khí có thể coi là bình thản, nhưng nội dung tuyệt đối không chút thân mật!
- Nói cho ta biết, Đỗ Duy. Ta phải làm sao với ngươi bây giờ? Xem ngươi là bằng hữu sao? Hay … địch nhân?
Ánh mắt của chủ tịch tiên sinh hết sức bình tĩnh, nhưng lại tràn ngập cảm giác áp bách.
- Theo lý thuyết, ngươi hẳn là bằng hữu của chúng ta, bởi vì ngươi cũng đã từng giúp cho Ma Pháp công hội bước qua một số khó khăn.
Ngữ khí của Jacobin Dougan như cất giấu những ngọn giáo bén nhọn:
- Nhưng, ngươi cũng đã làm không ít việc gây tổn thương đến ích lợi của Ma Pháp công hội. Như vậy, xin hỏi: Ngươi rốt cuộc là bằng hữu hay địch nhân đây!
Đỗ Duy không trả lời vấn đề này. Mặc dù hắn rất giật mình vì cái lão già lòng dạ thâm sâu khó lường này lại đột nhiên gọn gàng dứt khoát nói thẳng như thế.
Đỗ Duy do dự một lát, nụ cười của hắn không hề mang vẻ kiêu ngạo hay xiểm nịnh:
- Chủ tịch tiên sinh, điều duy nhất ta có thể trả lời ngươi chính là… Ta cũng là một tên ma pháp sư.