Tuy nhiên, sự thật về con người John Wayne Gacy chỉ được hé lộ khi cảnh sát tới khám xét nhà riêng của Gacy, phát hiện thi thể của 28 đàn ông, hầu hết họ đều rất trẻ và ở độ tuổi vị thành niên. Đến lúc này, người dân Norwood mới hiểu rằng, hóa ra cái vẻ bề ngoài thân thiện và tính cách thích chơi đùa với trẻ con chỉ nhằm phục vụ mục đích cuối cùng của hắn là dụ dỗ và bắt cóc chúng càng nhiều càng tốt.
Ghê rợn hơn, nạn nhân của kẻ giết người máu lạnh lại chỉ là những bé trai. Hắn bắt cóc, hãm hiếp và cuối cùng là giết chết rồi quăng xác bên dưới nhà và ga-ra. Ngoài 28 thi thể được tìm thấy ở nhà riêng, Gacy còn khai hắn đã vứt 5 xác nữa xuống sông Chicago.
Phiên tòa xét xử John Wayne Gacy bắt đầu vào ngày 6/2/1980 trước sự căm phẫn của người thân các nạn nhân và toàn thể nhân dân Mỹ nói chung. Họ đua nhau tới tòa án để theo dõi phiên xét xử tên giết người bệnh hoạn nhất trong lịch sử nước Mỹ. Ngày 10/5/1994, Gacy đã nhận án tử hình bằng thuốc độc. Thực đơn bữa ăn cuối cùng của John Way Gacy có tôm, gà rán, khoai tây chiên và dâu tây. Tuy nhiên, hắn không thể nào nuốt nổi khi nghĩ tới liều thuốc độc đang chờ đợi ở phía trước.
Ngày 22/5/1978, Jefferey Ringall đang dạo bước trên khu phố New Town (Chicago) sau một chuyến đi nghỉ mùa đông dài ngày tại Florida, bất ngờ, một chiếc Oldsmobile đen bóng chặn ngang trước mặt anh. Tên lái xe người rắn chắc ló đầu ra khỏi cửa khen anh có một nước da bánh mật thật đẹp. Gã tiếp tục trò chuyện và mời anh lên xe để hàn huyên khi cho xe chạy vòng quanh khu phố. Đang muốn thoát khỏi cái lạnh lẽo của kỳ nghỉ, Ringall không chần chừ chui tọt lên xe, bắt đầu hút thuốc với ông bạn quen tình cờ và rất "thân thiện".
Gần nửa quãng đường, tên lạ mặt bất thình lình chụp mảnh giẻ có tẩm thuốc mê lên mặt Ringall. Anh gục xuống bất tỉnh. Trong lúc chập chờn nửa tỉnh nửa mê, anh thấy mình được đưa đến một ngôi nhà, còn gã bạn tình cờ kia thì đang "trần như nhộng" đứng trước anh. Đêm đó, anh bị con quái vật bệnh hoạn kia hãm hiếp, hành hạ và sau đó bị đánh thuốc mê bất tỉnh. Sáng sớm hôm sau, Ringall tỉnh dậy thấy mình đang nằm dưới chân tượng đài trong khu Công viên Lin-coln ở Chicago.
Ngạc nhiên thấy mình còn sống sót sau vụ bạo hành, anh cố sức tìm đến nhà của người bạn gái. Ngay sau đó, anh được đưa vào bệnh viện để điều trị mất 6 ngày. Theo bản kết luận của bác sĩ, anh bị rách nhiều chỗ ở da và bị bỏng, thần kinh bị hoảng loạn nghiêm trọng. Sau đó, anh đã báo cáo cho cảnh sát toàn bộ sự việc trên.
Ringall quả thực đã thoát chết, và anh chỉ là một trường hợp hiếm hoi trong số các nạn nhân đã bỏ mạng dưới bàn tay của "con quái vật" John Wayne Gacy.
John Wayne Gacy là người thứ hai trong số ba anh chị em sinh ra trong một gia đình thuộc tầng lớp trung lưu, luôn bận rộn với những công việc sau giờ học như bán báo, giữ đồ tại cửa hàng tạp phẩm và coi nhà kho. Năm lên 7 tuổi, hắn bị va đầu vào cái đu quay và tai nạn này tạo ra cục máu đông trong não. Sau nhiều năm bị mất trí nhớ, vết thương này mãi mới được phát hiện khi hắn lên 16 tuổi, và bác sĩ đã giúp hắn chữa trị một phần. Năm 19 tuổi, hắn luôn luôn đối đầu với cha mình, trong khi mối quan hệ với mẹ và chị thì vẫn bền chặt.
Tháng 9/1964, Gacy gặp và cưới người làm việc cùng với mình tên là Mariyan Myers, cha mẹ cô ta làm chủ một loạt nhà hàng gà rán Ken-tucky ở Waterloo-Iowa. Bố vợ hắn đã dành cho hắn một vị trí trong cửa hàng của mình. Ngay sau đó, Gacy và vợ chuyển đến Iowa. Cuộc sống trở nên đầy hứa hẹn khi vợ hắn sinh cho hắn hai đứa con: một trai, một gái. Thế nhưng, những lời đồn đại đã lan đi khắp thành phố Jaycee về cuộc sống tình dục quái đản của hắn.
Những cậu bé vị thành niên luôn là đối tượng của hắn. Mọi người được nghe rất nhiều câu chuyện nói về Gacy rằng gã là một kẻ đồng tính luyến ái, và thường qua đêm với những cậu bé làm việc tại cửa hàng thức ăn nhanh của hắn. Cuối năm 1968, hắn bị bồi thẩm đoàn của hạt Black Hawk kết tội là có quan hệ tình dục sai trái với cậu bé Mark Miller. Bốn tháng sau, Gacy bị kết tội là đã thuê người đánh Miller. Trước khi ra vành móng ngựa, tòa đã yêu cầu kiểm tra thần kinh đối với Gacy. Kết quả cho thấy thần kinh hắn có vấn đề. Hắn bị lãnh án 10 năm tù cùng với bản cam kết người bị kết án lâu nhất với tội danh này.
Ngay sau khi vào tù, vợ hắn đã đâm đơn ly dị với lý do hắn đã phản bội lời thề hôn nhân. Trong tù hắn là một người mẫu mực. Hắn ra khỏi trại giam ngày 18/6/1970 và quay về quê ở Chicago.
Sau khi ra tù, Gacy về làm bếp trưởng tại một nhà hàng của mẹ hắn ở Chicago. Hắn làm việc say mê và nhiệt tình. Bốn tháng sau, hắn quyết định ở riêng, mẹ hắn tưởng hắn chí thú cải tà quy chính nên giúp hắn mua một ngôi nhà tại 8213 Summerdale.
Ngày 1/6/1972, hắn cưới Caroll Hoff, người phụ nữ mới ly dị và có hai đứa con gái. Tại nơi ở mới, Gacy nhanh chóng làm quen với gia đình hàng xóm là Edward và Lillie Graxas. Họ thường tụ tập để đánh bài và uống rượu. Graxas thường được mời tham gia các bữa tiệc ngoài trời với các món nướng. Tuy nhiên, cứ mỗi lần sang nhà của Gacy, họ đều thấy có mùi khó chịu. Graxas khẳng định đó là mùi chuột chết và đã yêu cầu Gacy xử lý. Còn Gacy thì cho rằng đó là mùi ẩm mốc từ khoảng trống dưới sàn nhà bốc lên.
Năm 1974, hắn quyết định đi vào nghề kinh doanh, ban đầu bằng nghề sơn, trang trí và bảo dưỡng sản phẩm, gọi tắt là Công ty thầu PDM. Hắn thuê các cậu bé tới để làm việc vì cho rằng như thế là tiết kiệm được các chi phí. Vợ hắn cũng dần phát hiện ra sự ham muốn bệnh hoạn của hắn. Ngày 2/3/1976, bà ta đã ra tòa xin ly dị.
Nạn nhân đầu tiên là Johny Butkovich, 17 tuổi, người đã từng làm tại công ty thầu của Gacy. Một lần, Gacy từ chối trả tiền công hai tuần làm việc cho Johny. Bực tức, Johny cùng hai người bạn tới nhà của Gacy để đòi. Sau một hồi cãi vã, biết không thể nào làm gì được Gacy, cả bọn kéo nhau về. Johny đã để những người bạn của mình ở nhà họ và lái xe đi, rồi từ đó không ai nhìn thấy cậu ta nữa.
Nạn nhân thứ hai là Michael Bonnin cũng 17 tuổi. Anh rất thích thú với công việc làm đồ mộc tại Công ty thầu PMD của Gacy. Tháng 6/1976, Bonnin hoàn thành công việc sửa chữa chiếc máy hát tự động bằng gỗ, và trên chuyến tàu Bonnin về thăm người anh trai, con của dượng, Bonnin không bao giờ quay trở lại nữa.
Nạn nhân trẻ tuổi nhất có lẽ là Robert Riest mới 15 tuổi. Số là mẹ cậu đợi mãi không thấy cậu đi làm về, liền đến chỗ con làm việc để tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy, liền báo cảnh sát. Chỉ ba giờ sau khi Robert mất tích, văn phòng cảnh sát Des Plaines đã bắt tay vào cuộc. Trung úy Joseph Kozenczak dẫn đầu cuộc điều tra. Điều tra về lai lịch của Gacy, cảnh sát vô cùng kinh ngạc khi biết người đàn ông này đã từng có tiền án về tội hiếp dâm trẻ em.
Cuộc đột kích vào nhà Gacy
Nghi ngờ Gacy chính là hung thủ bắt cóc Robert Piest, Trung uý Kantz thụ lý vụ án chịu trách nhiệm thu thập bất kỳ chứng cứ nào tìm được ở trong nhà. Ngày 13/12/1978, cảnh sát ập vào nhà John Wayne Gacy trên đại lộ Summerdale để thực hiện lệnh khám nhà nhưng Gacy không có ở nhà lúc đó.
Tuy nhiên, họ đã thu được những tang vật đáng ngờ, bao gồm: 1 chiếc hộp kim hoàn, bên trong có 2 bằng lái xe và một vài chiếc nhẫn; 1 hộp đựng cần sa và các tờ giấy được cuộn lại; 7 bộ phim người lớn do Thụy Điển sản xuất; vài vỉ thuốc trị bệnh đau thắt ngực và an thần; 1 con dao bấm tự động; 1 vỉ thuốc có dính vết bẩn; các bức ảnh chụp những hiệu thuốc lớn; 1 cuốn sổ địa chỉ; các cuốn sách giới tính dành cho thiếu niên, sách về quyền của người đồng tính, về các tư thế quan hệ giữa đàn ông và các cậu bé…; 1 cặp còng số 8, kèm theo các chìa khóa; 1 tấm ván bằng gỗ dài khoảng gần 1m, có 2 lỗ; 1 khẩu súng lục đã lên nòng; những đồ chơi người lớn bằng cao su; nhiều kim tiêm; nhiều bộ quần áo kích cỡ rất nhỏ so với Gacy; 1 đơn thuốc từ hiệu thuốc Nisson; những cuộn dây ni lông.
3 chiếc xe ô tô của Gacy cũng bị tịch thu, trong đó có chiếc xe tải nhỏ hiệu Chevrolet 1978 với nhãn Công ty PDM, một chiếc Delta 88 và một chiếc xe tải cũng mang nhãn Công ty PDM. Đặc biệt, trên chiếc xe tải nhỏ có vài mẫu tóc và sau này được xác định là của Robert Piest.
Điều tra kỹ hơn, cảnh sát vào khu tầng hầm của nhà Gacy. Điều đầu tiên khiến các nhân viên điều tra vô cùng sốc là mùi hôi nồng nặc như mùi của cống rãnh. Tuy nhiên, trong lần tìm kiếm đầu tiên tại căn hầm này, cảnh sát không tìm được manh mối gì và cuối cùng phải quay ra để tiếp tục điều tra những chứng cớ họ vừa thu được.
Gacy ngay sau đó bị triệu tập tới cục cảnh sát để lý giải về những “tang vật” mà các nhân viên điều tra mới thu thập được trong nhà hắn. Khi biết tin, hắn đã vô cùng giận dữ và gọi cho luật sư riêng của mình. Hắn tự tin từ chối ký tất cả những giấy tờ cần thiết. Và mặc dù cảnh sát có trong tay những chứng cớ khá nhạy cảm về đời sống tình dục của Gacy nhưng chẳng có gì có thể kết tội được hắn. Thế là cảnh sát đã phải thả tự do cho hắn. Điều duy nhất họ có thể làm là giám sát Gacy 24/24 giờ.
Xâu chuỗi bằng chứng
Sau một phen bẽ bàng, cảnh sát quyết theo dõi sát sao nhất cử nhất động của Gacy. Một số bạn bè của Gacy cũng được gọi tới sở cảnh sát để thẩm vấn. Tuy nhiên, cảnh sát không moi thêm được thông tin gì bất lợi cho Gacy, bởi những người bạn của hắn đều không thể tin một người tốt, nhiệt tình với cộng đồng như bạn mình lại có những hành động hiếp và giết bé trai dã man như vậy. Rốt cuộc, vụ mất tích bí ẩn của Robert Piest đi vào ngõ cụt.
Nản lòng vì thiếu chứng cứ liên quan tới vụ Piest, các nhân viên cảnh sát đã quyết định bắt Gacy về tội tàng trữ và sử dụng cần sa cùng một số thuốc kích thích khác. Một ngày trước khi bị bắt, Gacy vẫn đang thỏa mãn với thành công của mình và đã giễu cợt kể đùa với bạn bè của mình rằng hắn đã giết nhiều người, con số lên tới 30 kẻ xấu xa vì chúng đã dám tống tiền y.
Đây cũng là thời gian xảy ra vụ việc Gacy cưỡng hiếp một thanh niên tên là Ringall. Trong một buổi tối đang đi bộ về sau khi rời quán bar, Ringall đã bị một người lạ mặt mời hút xì gà và dụ lên xe, cuối cùng bị hắn khống chế và tiêm một mũi thuốc mê.
Thức dậy với đầy đủ quần áo trên người và nằm dưới chân tượng ngoài công viên, Ringall không chỉ bị rách da, bỏng và tổn thương gan vĩnh viễn do thuốc mê Chloroform gây nên mà còn bị tổn thương nghiêm trọng về mặt tinh thần. Anh nhanh chóng báo tin cho cảnh sát và cái tên Gacy được đặt lên hàng đầu trong danh sách tình nghi.
Sau một thời gian khá dài điều tra căng thẳng và cẩn trọng, cùng với những kết quả tại phòng thí nghiệm về những tang chứng đã tìm được trong nhà Gacy, cảnh sát đã tìm ra được manh mối quan trọng, đủ để làm bằng chứng chống lại hắn.
Một trong những chiếc nhẫn tìm được trong nhà Gacy đã được cảnh sát phát hiện ra là của 1 nạn nhân đã bị mất tích cách đây 1 năm tên là John Szyc. Họ cũng phát hiện ra rằng 3 người từng là nhân viên của Công ty PDM do Gacy làm chủ đã bị mất tích một cách bí ẩn.
Hơn nữa, tấm biên lai cho cuộn phim đã tìm thấy ở nhà Gacy được cho là thuộc về đồng nghiệp của Robert Piest, người đã đưa cho Robert vào trước ngày cậu bé bị mất tích. Với thông tin mới này, các nhân viên điều tra bắt đầu nhận ra đây là một vụ việc vô cùng man rợ, liên quan tới cái chết và mất tích của rất nhiều nạn nhân trước đó.
Với những phát hiện trên của cảnh sát, cuối cùng Gacy cũng phải thú nhận rằng hắn đã giết một số người nhưng với lý do tự vệ. Hắn cho biết đã chôn xác nạn nhân ở dưới gara. Tuy vậy, cảnh sát không ngay lập tức cho đào lên. Trước tiên, họ muốn tìm kiếm căn hầm dưới nhà Gacy. Không lâu sau đó họ phát hiện ra một mô đất nhỏ nhô lên khá tình nghi. Chỉ sau vài phút đào xới, các nhân viên điều tra đã tìm ra nhiều phần thi thể, ghê tởm đến lạnh người.
Nghĩa địa dưới tầng hầm
Thứ Sáu ngày 22/12/1978, Gacy cuối cùng đã phải thú tội với cảnh sát rằng hắn đã sát hại ít nhất 30 người và chôn phần lớn số nạn nhân trong căn hầm dưới nhà. Lần đầu tiên hắn gây tội ác là vào tháng 1/1972, rồi 2 năm sau đó hắn mới tiếp tục phạm tội, lúc này đã kết hôn được 1,5 năm.
Gacy còn thú nhận việc dụ các nạn nhân và khóa tay bằng còng số 8 rồi sau đó ung dung cưỡng hiếp họ. Để tránh bị phát hiện hay nạn nhân la hét, tên sát nhân nhét bít tất hay đồ lót và miệng họ và sát hại họ bằng siết chặt dây thừng hoặc vừa cưỡng hiếp, vừa bóp cổ họ tới chết.
Thậm chí hắn còn thú nhận đôi khi còn táo tợn để xác nạn nhân lại hàng giờ trên giường hoặc trên gác mái trước khi đưa họ xuống hầm và chôn giấu.
Vào ngày đầu tiên cảnh sát bắt đầu công việc khai quật các thi thể nạn nhân của vụ án, họ đã tìm được 2 xác chết. Một trong hai được xác định là John Butkovich, bị Gacy chôn dưới gara, còn cái xác còn lại tìm thấy dưới hầm.
Nhiều ngày trôi qua, con số xác chết được tìm thấy ngày càng nhiều. Ghê rợn hơn, một số nạn nhân được tìm thấy trong tình trạng đồ lót đã lọt sâu xuống cổ họng. Nhiều nạn nhân khác được chôn cùng chỗ khiến cảnh sát đặt ra giả định rằng có lẽ họ bị giết hoặc chôn cùng một lúc.
Ngày 28/12, cảnh sát di dời toàn bộ 27 thi thể nạn nhân tìm được ra khỏi nhà Gacy. Không chỉ có thể, vài tuần sau họ còn phát hiện một xác chết khác không ở trong căn hầm. Đó là một tử thi trong tình trạng lõa thể được xác định là Frank Wayne “Dale” Landingin ở bờ sông Des Plaines. Cái chết của Frank được liên kết với Gacy nhờ trước đó các nhân viên điều tra đã tìm thấy bằng lái của Landingin trong vụ khám nhà.
Ngày 28/12, cảnh sát tìm thấy thi thể của James “mojo” Mazzara trong tình trạng đồ lót đã bị trôi xuống họng bên bờ sông Des Plaines. Các nhân viên điều tra cho biết nguyên nhân gây tử vong không phải vì bị đánh đập mà do chiếc quần lót trong miệng quá chặt, trôi dần xuống khiến nạn nhân ngạt thở. Mazzara là nạn nhân thứ 29 của Gacy được tìm thấy.
Ngày 28/12/1978, cảnh sát đã chuyển toàn bộ 27 xác chết ra khỏi nhà của Gacy cùng với một số xác, theo lời thú nhận của Gacy, là đã vứt xuống sông. Tổng cộng, Gacy đã sát hại 32 người.
Ngày 6/2/1980, vụ án giết người John Wayne Gacy được tiến hành tại Tòa án hình sự Cook, Chicago Illi-nois. Sau một loạt các chứng cứ và hàng trăm nhân chứng, được nghe công tố viên Bob Egan nói về cuộc đời và tội ác giết người kinh khủng của Gacy, bồi thẩm đoàn phải mất 5 tuần mới đi đến kết luận cuối cùng. Gacy đã bị kết tội và chịu trách nhiệm trước cái chết của 32 nạn nhân và được coi là tên giết người bệnh hoạn nhất trong lịch sử nước Mỹ. Gacy đã nhận bản án tử hình.