* Cạch*
Tiếng mở cửa vang lên Bạch phu nhân bước vào trên tay cầm một lọ thuốc bước về phía cô.
- Mẹ chưa ngủ sao?
Bạch phu nhân lắc đầu đi đến ngồi cạch cô lấy thuốc bôi vào vết thương trên tay cô.
- Lại đánh nhau nữa phải không? Từ đầu mẹ đã không muốn con vào thế giới đen rồi, nhìn xem...không có thuốc này thì không biết trên tay con có bao nhiêu vết sẹo rồi.
Thử hỏi bao nhiêu người mẹ trên cõi đời này không thương con mình đứt ruột sinh ra. Chính tay họ đánh con mình họ còn đau lòng huống gì nhìn con mình bị đánh, bị thương thì ai mà chả đau lòng.
- Mẹ, con không sao đâu. Mẹ cũng biết chỉ có vào thế giới đen thì con mới tìm được chị.
----------- Quá khứ-----------
Bầu trời xanh ngắt từng mảng mây khẽ trôi lững lờ theo từng cơn gió lang thang, nước biển xanh thẳm kết hợp với bầu trời xanh ngăt làm nổi bật lên con thuyền màu trắng đẹp đẽ.
-Papa, bế Vi Vi đi.
- Băng Băng cũng muốn.
- Được rồi.
Bạch tổng mỗi tay bế một đứa con gái vui đùa ngoài khoang thuyền. Tiếng vười đùa hòa vào với tiếng gió mang nó đi khắp thuyền.
* Ầm*
Thuyền tự nhiên rung chuyển, Bạch tổng đặt hai bé gái xuống.
- Hai đứa, chạy vào trong đi.
Nói rồi Bạch tổng chạy theo đường cầu thang bên ngoài chạy vào trong buồng lái.
- Có chuyện gì thế?
- Lão gia, thuyền đột nhiên không thể kiểm soát được nữa.
* Ầm*
Thuyền đột nhiên nghiêng về một bên.
-Ááááááá.
- Chị, chị ơi, chị.
Con thuyền được kiểm soát cũng là lúc mặt biển yên lặng không một gơn sóng nhẹ, không chút động tĩnh.
- Băng Băng.
Bạch phu nhân chạy ra ngoài thấy cô ngồi khóc giữa một đống đồ bị đổ vỡ, bàn ghế đổ kềnh.
- Mẹ ơi, chị...hức...chị rơi xuống rồi.
Cô òa khóc trong lòng Bạch phu nhân, Bạch tổng thấy vậy liền chạy xuống ôm lấy hai người.
*******
- Bạch tổng, thật sự xin lỗi, chúng tôi không tìm thấy đứa bé nào cả.
Một người mặc đồ đen bước vào nhìn người đàn ông ngồi trên bộ ghế sofa tuy ông đã gầy đi nhưng vẫn không mất đi sự cao ngạo của mình.
- Cảm ơn, xin lỗi đã làm phiền anh.
- Không có gì đâu, đây là trách nhiệm của chúng tôi. Vậy...tôi xin phép
Bạch tổng ngả người về sau nhắm mắt lại, mấy hôm nay ông thật sự rất mệt...rất mệt...Vi Vi rốt cuộc con còn sống hay không?
------- Hiện tại--------
Mỗi lần nhớ lại quá khứ khuôn mặt đẹp đẽ của cô lại vô thức đẫm nước mắt. Chị, chị con trên thế gian này không? Rốt cuộc chị đang ở đâu? Chị có còn nhớ mọi người hay không? Hàng nghìn câu hỏi lặp đi lặp lại trong đầu cô. Cô phải đi đâu mới có tìmlaij chị. Ai cũng nói chị cô không còn trên đời này nữa, chị đã ở một thế giới song song, một thế giới yên bình, lặng lẽ nhưng cô vẫn luôn có cảm giác chị cô vẫn đang ở trên thế giới này, vẫn đang chờ cô, chỉ là...cô chưa thể tìm ra.
- Đừng khóc nữa, đi ngủ đi muộn rồi.
Bạch phu nhân đau lòng ôm cô vào lòng an ủi rồi đi về phòng. Vừa nãy cô đã khóc rất nhiều nên vừa nằm xuống đã thiếp đi rồi dần dần...dần dần chìm vào trong giấc mộng.
-------- đột nhập vào giấc mộng ----
- Áááááá
- Chị, chị ơi, chị.
*****
- Này, có một bé gái ở đây này, mau qua đây.
- Dễ thương thật, mau cứu nó đi, mau.
- Tỉnh rồi tỉnh rồi.
******
Bầu trời xanh thẳm từng áng mây trôi theo từng làn gió. Một cô gái mặc chiếc váy lền dài đến đầu gối màu trắng mắt nhìn về một tầm xa vô định, từng lon tóc cứ thế đùa nghịch với gió biển.
- Chị Hạ Vi.
Cô toan chạy lại phía đó thì trời đột nhiên nổi sấm sét, mưa to dần...to dần. Hạ Vi quay lại mỉm cười với cô rồi dần dần nhòa đi trong màn mưa. Khung cảnh xung quanh cô chỉ còn một màu đen thui
- Chị ơi, đừng đi mà.
Hình ảnh cuối cùng trong giấc mơ của cô chỉ là ngọn hải đăng đứng một mình ở một góc bờ biển xanh ngắt.
-------- Hiện tại------
Cô choàng tỉnh dậy, người đã ướt đẫm mồ hôi. Thỉnh thoảng giấc mơ này lại lập lại khi cô ngủ. Bãi biển đó, ngọn hải đăng đó, ngôi làng đó là ở đâu. Nó ở thế giới này hay là ở một thế giới khác.
10 năm rồi, giấc mơ đó đã ám ảnh cô suốt 10 năm, người chị cô yêu quý nhất giờ đang ở đâu, tại sao cô lại không thể tìm được bãi biển đó. Mỗi lần muốn từ bỏ việc tìm kiếm giấc mơ đó lại quay lại với cô, nó hối thúc cô phải tìm được Hạ Vi, nhất định cô phải tìm được.