Chương 65: Đòi bắt ta? Ha hả
Vào thời khắc đó hắn liền biết, nữ nhân này mới là người mà hắn đang thực sự muốn tìm, người làm bạn cả đời cùng hắn.
Cũng chỉ có nữ nhân này, mới là người chân chính xứng với hắn, đồng thời đây cũng là người duy nhất có thể sóng vai với hắn, chỉ có mình hắn mà thôi.
Thậm chí hắn còn không có nghĩ tới chuyện, Trịnh Tuyết Như có người trong lòng hay không.
Thế nhưng, từ khi đến nơi này, Bạch Thiểu Bác mới phát hiện, bởi vì dị năng của mình tương đối thấp, căn bản là không đạt đến yêu cầu gia nhập đội ngũ, cho nên hầu như không có cơ hội gặp mặt Trịnh đội trưởng.
Đương nhiên là hắn không cam lòng rồi, do đó liền dựa vào tên tuổi của anh họ Bạch Kiến Quốc tìm cách chạy qua bên này, hy vọng sau nhiều lần mình đến đây, có thể trải qua vài lần vô tình gặp được Trịnh Tuyết Như rồi ‘nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm’.
Bất quá, Bạch Thiểu Bác cũng không định buông tha, hắn phi thường có tự tin về hình dáng, khí chất của bản thân mình! Hắn không tin không có nữ nhân không yêu hắn!
Đương nhiên, còn có một cơ hội khác, đó chính là lúc ăn cơm. Đáng tiếc, nơi ăn cơm của đội viên tổ chiến đấu lại không cho phép người ngoài vào, nên hắn không có tư cách theo anh họ cọ cơm.
Hôm nay, đương nhiên hắn cũng hành động như thường ngày, dựa vào tên tuổi của anh họ mà lẻn vào cửa, nào ngờ Bạch Kiến Quốc không nói hai lời, kéo hắn vào trong phòng mắng cho một trận, sau đó còn nói hắn không được vào đây nữa, bằng không đừng trách anh ta trở mặt.
Chỉ là hiện tại, ở dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu, hắn không thể làm gì khác hơn là nhẫn nhịn cơn tức, thở phì phò chạy ra ngoài, nào ngờ mới ra khỏi cửa liền thấy Trịnh Tố Nhã tràn đầy sức sống, đương nhiên là hắn phải dựa vào tâm tình khó chịu, thuận thế giận chó đánh mèo để phát tiết một phen rồi.
Thấy Trịnh Tố Nhã không để ý đến mình, muốn rời đi, bỗng nhiên Bạch Thiểu Bác nghĩ đến, thiếu nữ này cũng là lén lút chạy vào, nếu như mình bắt cô ta lại, chẳng phải là có thể nhận thưởng hay sao?
Đến lúc đó, liền có thể nhân cơ hội này mà gặp mặt Trịnh Tuyết Như! Bạch Thiếu Bác tin tưởng, nhờ vào kinh nghiệm tình trường nhiều năm của mình, chỉ cần đối phương có thể đặt tầm mắt lên người hắn, hắn liền có biện pháp khiến nàng không có cách nào rời đi.
Trịnh Tố Nhã cũng không biết dưới đáy lòng Bạch Thiểu Bác đang uốn uốn lượn lượn, cô 'xoạt' một cái liền dứt khoát đẩy tay của Bạch Thiểu Bác ra, lạnh lùng nói: "Đừng chọc tôi."
Bạch Thiểu Bác bị cô nhìn đến mức dưới đáy lòng phát lạnh, thân thể theo bản năng mà rụt trở về, sau đó lập tức hoàn hồn, ảo não nghĩ lại tại sao chính mình lại bị một nữ nhân dọa ngốc thế này.
"Xú nữ nhân, đừng có mà đã cho mặt mũi còn không biết xấu hổ, ngươi tự mình chạy vào biệt thự, ta bắt ngươi nào có gì sai!" Bạch Thiểu Bác thở hổn hển hô to.
Trịnh Tố Nhã buồn bực nhướng nhướng mày: "Bắt tôi, có hậu quả gì?"
Bạch Thiểu Bác khinh thường hừ nhẹ: "Ngươi cứ chờ bị Trịnh đội trưởng đuổi ra ngoài, uy tang thi đi."
Đúng lúc này, một cánh cửa trên lầu một được mở ra, nếu Tố Nhã nhớ không sai, chỗ này vốn là phòng của Đàm Hải, hiện tại Đàm Hải dời lên lầu hai, đương nhiên là nơi này sẽ để lại cho đội viên mới rồi.
"Bạch Thiểu Bác, em ồn ào gì thế, không phải đã bảo em về trước rồi hay sao, nổi điên ngay cửa làm cái gì!" Rõ ràng là nam nhân đang đi ra này lớn hơn thanh niên nhiều lắm, ít nhất cũng phải hơn 30 tuổi rồi.
Hắn chính là người anh họ mà Bạch Thiểu Bác vẫn cứ treo ngoài miệng, niệm đến niệm đi —— Bạch Kiến Quốc.
Bạch Thiểu Bác thấy chỗ dựa của mình đang đi ra, nào còn cái bộ dáng đi kiếm chuyện nữa, hắn lập tức ủy khuất chạy tới: "Anh họ, anh nhất định phải làm chủ cho em!"
A! Loại cảm giác đột nhiên xuyên vào 'kịch hậu cung' này là cái quái gì vậy? Mời đem "Anh họ, anh nhất định phải làm chủ cho em" tự động đổi thành câu "Hoàng thượng, người nhất định phải làm chủ cho nô gia a~"
Phốc —— Trịnh Tố Nhã rất không phúc hậu mà nở nụ cười.
"Làm chủ, làm chủ cái gì?" Bạch Kiến Quốc cười lạnh một tiếng, "Em có thể đừng đi chọc rắc rối ở chung quanh, anh liền cảm tạ trời đất, vạn sự đại cát rồi."
Nói xong câu đó, cũng không quản trong thoáng chốc mặt của Bạch Thiểu Bác đã biến thành năm màu rực rỡ, Bạch Kiến Quốc xoay người đi về phía Trịnh Tố Nhã , một gương mặt chữ điền đoan đoan chính chính, mày rậm mắt to, bộ dáng một thân đầy chính khí.
"Xin lỗi, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi hiểu rất rõ tính cách của em họ mình, chắc chắn đã mang đến phiền toái không cần thiết cho cô rồi."
"Anh họ —— con nhóc này lẻn vào đấy!!!" Bạch Thiểu Bác bởi vì tức giận mà trừng to mắt lên.
"Em cho là mọi người đều sẽ nhàm chán giống mình hay sao." Kỳ thực Bạch Kiến Quốc nhìn không quen tác phong sinh hoạt của Bạch Thiểu Bác.
Hắn một người tương đối truyền thống, cho rằng nếu đã tìm được người hợp ý, hai người nên hảo hảo ở chung với nhau, mà vài năm sau khi Bạch Thiểu Bác về nước liền triệt để biến thành tính tình phong lưu, nói trắng ra chính là chỗ nào cũng phát tao được.
Lập tức ấn tượng của Trịnh Tố Nhã về Bạch Kiến Quốc được thăng lên không ít, tục ngữ nói: Vươn tay không đánh người đang cười. Nếu đối phương chủ động lấy lòng, cô cũng không phải cần phải dây dưa không rõ.
"Tôi không sao cả, chỉ là khuyên Bạch đại ca một câu, tốt nhất là nên nhanh chóng an bài thỏa đáng cho em họ của anh. Bằng không cửa thành cháy, vạ lây, không nhất định là cá trong chậu."
Tố Nhã hiểu rõ Đường Văn Triết, cho dù người này thật sự là một nhân tài rất khó gặp nhưng nếu như cứ ba lần bốn lượt vi phạm quy tắc, như vậy cũng chỉ có thể biến thành đồ bỏ mà thôi.
Mà vì để cho đồ bỏ này không có khả năng uy hiếp được mình, Đường Văn Triết sẽ càng nặng tay hơn, khiến cho đối phương hoàn toàn biến thành một thứ đồ bỏ bị vứt đi.
"Con nhãi đáng ghét này, chờ ta giao ngươicho cấp trên xử trí, nhìn xem ngươi còn nói gì được nữa!!!" Bạch Thiểu Bác rống giận, hai mắt đỏ ngầu, nhìn như sắp nứt ra tới nơi.
Quan hệ giữa hắn và Bạch Kiến Quốc vốn cũng không tính là thân mật, người này lại còn dám gây mâu thuẫn ngay trước mặt hắn! Đơn giản là, tội không thể tha!
Cũng may mà hiện tại trong biệt thự chỉ có ba người bọn họ, nếu không với cái tiếng rống ban nãy, nói không chừng đã dẫn một đám sói, à không, một đám người tới rồi đó.
Chân mày Bạch Kiến Quốc nhíu chặt, đang muốn nói gì đó, lại bị Trịnh Tố Nhã ấn xuống vai anh ta, ý bảo anh đừng lên tiếng.
"Hửm, giao cho ai xử trí?" Tố Nhã mỉm cười.
"Đương nhiên là Đường đội phó!"
"Người nào kêu tôi?" Một thanh âm ôn nhuận truyền đến từ cửa chính, theo tiếng nói ba người ngoáy nhìn lại, chỉ thấy có một nam nhân cả người thon dài, ôn nhuận như ngọc đang chậm rãi đi đến.
Người này không phải Đường Văn Triết thì còn có thể là ai nữa nha!