• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 69: Bạn gái?

Trịnh Tố Nhã có chút lúng túng cười cười: "Hì hì, kỳ thực con đã sớm khỏe rồi, chỉ là…" Chỉ là Tuyết tỷ khóa chặt cửa, kiên quyết trước khi cô hoàn toàn khỏe lại cũng không cho phép cô ra khỏi cửa nên mới phải kéo dài như vậy thôi.

"A…" Sau khi hiểu rõ, Bạch Kiến Quốc cũng trở lại bình thường, thành thực nói, "Bọn ta vẫn cho rằng con bị trọng thương không thể chữa được đó nha."

Trịnh Tố Nhã: ...

Cái con mọe nó, đừng có nói trắng ra như vậy chứ, aiz!

Bỗng nhiên, Bạch Hiểu Yến vẫn trầm mặc nhẹ nhàng kéo lấy quần áo của ba ba, nhỏ giọng nói: "Con quen thuộc nơi này, cho nên, cho nên, Tiểu Diệp tỷ tỷ, ngươi có cần, người dẫn đường không?"

Đáy mắt Bạch Kiến Quốc xẹt qua một tia ngoài ý muốn, con gái nhà mình có phẩm hạnh thế nào đương nhiên là hắn rất rõ ràng, cho nên khi nhìn thấy cư nhiên con gái lại chủ động nói ra lời này, hắn rất là kinh ngạc.


Khuôn mặt của Bạch Hiểu Yến đỏ như táo chín, thoạt nhìn thập phần đáng yêu, nàng ngượng ngùng cúi đầu, gần như muốn vùi mặt xuống đất luôn vậy.

Thấy ánh mắt Bạch Kiến Quốc nhìn qua hỏi ý, Tố Nhã cười cười.

"Được, nếu Hiểu Yến nguyện ý liền dẫn chị đi dạo xung quanh đi." Nói rồi, cô nhìn Bạch Kiến Quốc một cái, "Chú Bạch, nếu không một lát khi con đi về, liền trực tiếp dẫn Hiểu Yến đi tìm Đàm Hải báo danh được chứ."

Chắc là, nếu như Đường Văn Triết thả người trở về đón người thân, nhất định là muốn an bài ở bộ hậu cần rồi.

"Haiz, như vậy cũng được."Bạch Kiến Quốc vỗ vỗ đầu Tố Nhã, "Tiểu Diệp, tạm thời chú giao con gái cho con đó."

"Yên tâm đi."

Ba người chia tay trước cửa nhà trọ. Trịnh Tố Nhã dẫn Bạch Hiểu Yến đi đến khu náo nhiệt, Hiểu Yến rất an tĩnh, một lát thì cúi đầu nhìn theo bước chân của Tố Nhã, đi theo không nhanh không chậm, một hồi lại len lén ngẩng đầu đánh giá bóng lưng nhỏ xinh của cô.


Hôm nay Tố Nhã mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, dưới ánh mặt trời phảng phất như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng, có vẻ xinh đẹp không gì sánh được, Bạch Hiểu Yến cảm thấy đột nhiên tim của mình đập loạn nhịp, lập tức, phảng phất như sợ bị người khác phát hiện chuyện gì đó đáng xấu hổ, nàng hoảng hốt cúi đầu.

"Hiểu Yến, tại sao em lại không nói chuyện?"

Bạch Hiểu Yến ngẩng đầu lên tiếng trả lời, thoáng cái liền chạm phải cặp mắt đen thâm thúy kia, cô chỉ cảm thấy vào giờ khắc này, toàn bộ thanh âm ở chung quanh đều biến mất, thậm chí ngay cả tiếp tim đập cũng không còn tồn tại nữa.

"Cẩn thận!" Trịnh Tố Nhã kéo lấy cổ tay của Bạch Hiểu Yến, kéo nàng tới bên người.

Một tiểu đội khoảng chừng hai mươi người vội vội vàng vàng lướt qua bên cạnh bọn họ. Nơi này là khu náo nhiệt, lượng người đi ra đi vào cũng không ít.


Bạch Hiểu Yến như mới tỉnh khỏi mộng, ý thức được vừa nãy cư nhiên mình lại nhìn chằm chằm vào một người con gái, hơn nữa còn là nhìn đến ngây người, nhất thời từ cổ đến trán đều trở nên đỏ bừng, nhìn thoáng qua còn tưởng rằng nàng đang bị sốt.

Nàng cúi đầu nhìn lại, hiện tại mới phát giác, Tạ Tử Diệp còn đang nắm lấy cổ tay của mình.

Mối tình đầu của thiếu nữ, hạnh phúc đến mức thiếu chút nữa khiến chân nàng mềm nhũn, muốn ngã xuống dưới.

"Vẫn là chị nên dắt em đi thì tốt hơn, ở đây nhiều người lắm, lỡ như chút nữa lạc mất, ba ba em không muốn gϊếŧ chị cũng không được." Vốn dĩ Trịnh Tố Nhã muốn thay đổi bầu không khí một chút, lại phát hiện ra Hiểu Yến vẫn không trả lời, nhìn kỹ, mới nhận ra ánh mắt của nàng có chút mê man.

"Hiểu Yến, em làm sao vậy?" Cô quơ quơ tay trước mặt thiếu nữ. Còn chưa thấy thiếu nữ hoàn hồn, đã có một thanh âm quen thuộc vang lên.
"Tiểu Diệp —— Tiểu Diệp ——" Trịnh Hạo Lâm vội vội vàng vàng vọt tới, mang theo vẻ mặt hưng phấn nhìn cô, "Không ngờ tới a, em thế mà lại còn có bạn gái nữa cơ đấy!"

Thật xa đã nhìn thấy hai người tình nàng ý thiếp, xúc giác bát quái của cả người Trịnh Hạo Lâm cấp tốc dựng đứng lên a. 

"Đừng nói mò." Mắt thấy thiếu nữ đỏ mặt tựa như thịt kho tàu, Trịnh Tố Nhã có chút bận tâm, có khi nào em ấy sẽ ngất đi hay không, rốt cuộc cô cũng ý thức được, thì ra mình đã khiến cho con gái người ta hiểu lầm mất rồi.

"Hừm, nắm tay đi dạo phố, em coi anh là thằng mù hay sao?" Trịnh Hạo Lâm trợn trắng mắt, một bộ biểu tình cái gì anh cũng biết, em đừng có mà tiếp tục gạt anh nữa đi, Tố Nhã nhìn thấy quả thật rất muốn tát cho cậu ta một cái.

Sau đó Tào Văn Hoan đang chạy tới vừa vặn nghe thấy một câu như vậy, nhất thời bị nghẹn họng.
Cách đây không lâu cậu vừa mới kể chuyện Trương Tuyết Yến cho A Văn nghe, A Văn liền thẳng thắn nói cho cậu biết, chỉ sợ Tạ Tử Diệp chính là Tiểu Nhã tá thi hoàn hồn, hơn nữa chuyện này Tuyết tỷ cũng biết.

Đường Văn Triết không có lập tức nói chuyện Tố Nhã bị hại chết cho Trịnh Tuyết Như biết, anh lo lắng Trịnh Tuyết Như sẽ bởi vì Tiểu Nhã không có thức tỉnh mà trực tiếp gϊếŧ chết để hả giận.

Mà bây giờ, Tào Văn Hoan vừa nghe thấy lời Trịnh Hạo Lâm nói, lại nhìn đến cô gái nhỏ đang đỏ mặt kia, nhất thời trong lòng có hơi vui vui.

Cậu biết tình cảm của Tuyết tỷ dành cho Tiểu Nhã, hiện tại Tiểu Nhã nói chuyện yêu đương với con gái nhà người ta, dường như là cậu đã có thể dự đoán được sắc mặt muôn màu muôn vẻ của Tuyết tỷ rồi.

Tào Văn Hoan không có hảo ý mà nở nụ cười.
Nếu không, trước tiên để cậu nhắn tin báo cho A Văn biết đi?

"Đừng có đoán mò, em đang đi ra ngoài dạo phố. Hiểu Yến chỉ giúp em dẫn đường mà thôi!" Tố Nhãtùy tiện liếc một cái, vừa mới thấy có sạp bày bán một chậu hoa, trong chậu hoa là cỏ cây xanh mượt.

Hế hế, còn có người bán cái này nữa! Trong lòng Tố Nhã có hơi vui vui, cầm lấy chậu hoa lại hỏi: "Cái chậu này bao nhiêu tiền vậy?"

Chủ sạp là một vị lớn tuổi, đầu tiên ông dùng ánh mắt nhìn Trịnh Tố Nhã như đang liếc một con ngốc, sau đó mới yếu ớt nói: "Một trăm viên tinh thạch cấp 1."

"Mắc như vậy!!!" Tố Nhã kinh hô, tại sao ông không đi cướp cho rồi a, chỉ có một chậu cây thôi mà, ông cho rằng đây là một khẩu súng chắc!

Trịnh Hạo Lâm và Tào Văn Hoan ở bên cạnh nỗ lực kéo căng mặt ra, thỉnh thoảng khóe môi lại giật lên vài cái đã tiết lộ ý cười của bọn họ.
Bạch Hiểu Yến nhẹ nhàng kéo lấy ống tay áo của Trịnh Tố Nhã, nhỏ giọng nói: Cái này là thảo dược trung y, có tên là bách bản."

Trịnh Tố Nhã: "…"

Lập tức, cô buông chậu cây xuống, quay đầu, che mặt, lôi kéo Bạch Hiểu Yến cấp tốc đi khỏi sạp hàng, hai người phía sau không phúc hậu mà triệt để cười ra tiếng hô hố.

"Tại sao hai anh lại ở chỗ này, không phải đi ra ngoài làm nhiệm vụ sao?" Tố Nhã nghiến răng nghiến lợi hỏi, nếu không phải hai hàng này vừa vặn chặn cô lại ngay chỗ đó, sao mà cô có thể thấy được chậu cây kia chứ, sao lại có thể bị mất mặt như vậy được, hừ. 

Đồ ngạo kiều!

Hai người nghe vậy, vẻ mặt lập tức đơ lại, vừa thấy tình trạng đột phát, nhất thời bọn họ hưng phấn đến mức ngay cả việc chính cũng quên mất.

Trịnh Hạo Lâm nghiêm mặt, bày ra vẻ mặt trịnh trọng vỗ vỗ vai Tố Nhã, nói: "Tiểu Diệp, Tuyết tỷ đã trở về, đang ở chung quanh tìm em đấy!"
Còn Tào Văn Hoan lại mang theo vẻ mặt mặc niệm: "Tiểu Diệp, cố gắng lên!"

" Tuyết tỷ không thấy em ở trong phòng, thiếu chút nữa đã phá hủy cả căn phòng rồi!" Trịnh Hạo Lâm khoa trương dùng tay làm ra một cái thế thủ đao.

Tào Văn Hoan tiếp tục mặc niệm: "Tiểu Diệp, lên đường bình an!”  

Trịnh Tố Nhã: (• ▽ •;)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK