• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi nhìn theo thấy hình như người đó nằm trên cáng bị ch.é.m m.á.u me nhiều lắm, họ tức tốc gọi bác sĩ sau đó đẩy bệnh nhân vào trong..

Tôi thấy má.u nên sợ, trong bụng nhanh chóng xuất hiện cơn khó chịu muốn buồn nôn nên tôi định đi vào trong cho bản thân ổn lại nhưng nào ngờ ngay giây phút chân tôi quay đi thì từ trong chiếc xe kia một người khác bước ra ngoài, ánh mắt tôi đang lướt qua bỗng sững người dừng lại trước bóng dáng quen thuộc ấy, tự dưng cảm xúc dâng trào trong lòng..là...là Tú mà, tại sao chú ấy…

Tú đứng đó gương mặt anh Quân nhưng lạnh lùng trầm tính , chú nhìn tôi chăm chăm, tôi cũng vậy mắt hướng nhìn Tú mãi ko rời trong sự ngỡ ngàng tột độ, cho đến khi Dũng bên cạnh lay vai tôi tôi mới giật mình

-Lam..em sao vậy? Bác sĩ ra rồi kìa?

Tôi quay lại nhìn Dũng, tim vẫn còn đập mạnh vì Tú nhưng nghe bác sĩ ra nên tôi liền quay đi theo Dũng vào trong...

Tiếng bác sĩ cất lên lần nữa

- Ai là người nhà bệnh nhân Nguyễn Văn Lâm ?

-Dạ tôi đây bác sĩ ba tôi sao rồi?

Tôi nhanh chóng hỏi lại?

Ông bác sĩ hạ cặp kính xuống, nheo nheo đôi mắt nhìn tôi sao đó gương mặt đổi khác khiến cho tôi hơi bị lung lay, may mà có Dũng đứng kế bên anh từ tốn hỏi



-Ông ấy sao rồi bác sĩ?

Ông bác sĩ sao khi nghe Dũng hỏi liền lắc đầu trả lời nhanh chóng

-Xin lỗi gia đình chúng tôi rất tiếc phải báo tin ca phẫu thuật không Tú công ? Mọi người vào nhìn mặt ông ấy lần cuối...

Ông bác sĩ nói xong liền quay đi đồng thờ tôi cũng ngã khụy xuống...ba tôi…ba tôi ko thể xảy ra được chuyện gì được. Trời ơi...từ bên ngoài tôi lếch vào trong phòng, vừa đau thương vừa nấc lên, may là Dũng còn bên tôi, anh dìu tôi vào sau đó chạy đi làm thủ tục chuyển xác ba tôi về.

Tôi đứng cạnh giường, nhìn ba tôi nằm đó cơ thể ông được trùm một tấm vải màu trắng.

Đưa tay lên run run giở tấm vải lên,nhưng vừa chạm đến gần bỗng dưng tôi giật mình khi ông chú lạ hoắc lúc nảy nhanh tay hơn tôi một bước

Tấm vải trắng tốc lên, gương mặt ba tôi trắng toát xanh xao xuất hiện, mắt ông nhắm nghiền…Tôi nhìn ba mà khóc ngất lúc mẹ mất do tôi còn nhỏ nên đâu hiểu gì được nỗi đau mất đi tình thân, dù buồn đó nhưng nỗi đau ko âm ỉ quặn thoắt như bây giờ ba tôi, từ ngày tôi và ông nhận nhau chưa bao giờ ông bạc đãi hay đối xử tệ gì với tôi cả, tình thương ông dành cho tôi rất nhiều, cả đời này tôi toàn gây phiền phức làm nặng gánh ông chứ chưa bao giờ tôi làm gì báo hiếu ông được chút nào cả.

Nhìn ba nằm im lìm tim tôi như vỡ nát, mắt tôi nhòe đi một mảng, ba người thân duy nhất trong cuộc đời tôi giờ đây đã ko còn nữa rồi, mà chẳng phải riêng tôi đâu ông chú lúc nãy mới vào, tự dưng khi nghe tin ba tôi mất ông cũng suy sụp tinh thần hẳn, lúc vào nhìn mặt ba tôi tôi còn thấy ông ấy rơi nước mắt nữa.

Mãi sau này khi chôn cất ba tôi xong tôi mới biết đúng như tôi đã từng suy nghĩ ông ấy là bạn đời của ba tôi, nhưng họ chưa bao giờ công khai cho ai biết cả, nếu như nỗi đau của tôi là nỗi đau mất đi tình thân, thì đối với ông ấy đó là nỗi đau chia xa, nỗi đau tình duyên bị cắt đứt, nghĩ lại tôi cũng thấy tội ông ấy quá, ông trời xui khiến họ là người có giới tính thứ ba cái thế giới mà chưa được mọi người công nhận.

..

HAI NĂM SAU



...

(Thời gian trước ba tôi mất, cửa hàng dần dần đứt vốn, nhờ có Dũng mà cửa hàng của ba tôi càng ngày càng phát triển chỉ trong vòng hai năm sau đã xây dựng lên Tú siêu thị) ...vẫn là Dũng đang làm chủ...có điều phía sau giấy tờ của cửa hàng đều đã chuyển nhượng mang tên tôi....

....

-Lam ơi...con lên lầu xem bé Bo sao mà nó khóc quá kìa con.

Là tiếng mẹ chồng tôi gọi?

Tôi đang nấu dở món bánh canh để xíu cả nhà ăn sáng nghe tiếng mẹ gọi nên lật đật tắt bếp xong chạy vội lên phòng.

Bình thường buổi sáng lúc nào bé Bo nó cũng dậy trễ lắm khoảng gần 8h nó mới dậy mà thằng bé cũng dễ tính, ko biết sao hôm nay lại khóc thét như vậy nữa…

Tôi mở cửa phòng tiếng Bo cứ gào khóc lên rất lớn, thằng nhóc nằm trong nôi mắt vẫn nhắm nghiền nhưng tay chân đập loạn xạ. Tôi đi lại lo lắng ôm con lên áp vào lòng mình rồi vỗ vỗ lưng cho con yên tâm. Tôi dịu giọng lên tiếng

"Bo sao vậy. Mẹ nè...Bo của mẹ có đau chỗ nào ko con?

Như cảm nhận được hơi ấm từ mẹ bé Bo từ từ nín khóc chỉ lâu lâu nấc lên thôi. Tôi ôm con vào lòng, xoa xoa lưng con đi đi lại lại trong phòng cho con thoải mái, trong lòng thầm nhớ lại cái ngày ấy… Ngày của một năm mấy về trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK