• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Và điều quan trọng ở đây đó là Dũng, tuy đám tang rất ồn ào khách viếng ra vào đồng đúc nhưng tôi để ý từ khi cô gái đó bước vào thì anh có vẻ thay đổi hẳn, tâm trạng anh bổng chốc cũng vui lên…Anh nhìn cô ấy bằng ánh mắt yêu thương chớ ko phải kiểu bà con họ hàng thân thích hay ánh mắt của những người xa lạ nhìn nhau, cũng vì điều ấy mà trong lòng tôi chợt dâng lên một nỗi bất an khó tả, rằng gia đình tôi sẽ có một ngày bị lung lay..

Tôi đứng nhìn họ trong lòng khó chịu cảm giác cứ hụt hẫng đi nên tôi đành bước chân đi nhanh ra ngoài sân cho dễ thở với cho lòng nhẹ lại..Thật lòng bây giờ cảm giác tôi trống rỗng chẳng biết tiếp theo mình nên nghĩ gì nữa, vì chỉ nhìn sơ qua như vậy mà vội đánh giá họ thì có lẽ tôi hơi vội, nhưng nếu bảo tôi ko nghĩ gì thì là tôi đang nói dối lòng mình...Tôi ngồi bần thần một lúc cho đến giờ đưa quan tài ba chồng tôi đi khỏi nhà xong tôi mới đi vào. Mọi người đi đưa ba về quê hết rồi có cả Dũng và cô gái đó, chỉ còn tôi ở lại nhà thôi vì cu Bo còn nhỏ với lại thằng bé mới từ viện về nên tôi ko dám cho con đi xa được...

Tôi lên phòng trông chừng cu Bo đứng nhìn con một lúc thấy con vẫn đang ngủ say tôi liền khép hờ cánh cửa rồi đi ra, định quay xuống dọn nhà. Nhưng khi đi ngang phòng của ba chồng tôi tự dưng tôi đứng lại rồi nhè nhẹ mở cánh cửa, bên trong những vật dụng vẫn còn nguyên vẹn như lúc ba còn sống.

Tôi đi xung quanh phòng, cảm giác như ba vẫn đang còn sống, căn phòng ngăn nắp và ấm cúng khiến cho lòng tôi lại thêm buồn và nhớ ông. Mới đó thôi mà ba đã không còn ở đây nữa.

Tôi bần thần một lúc khi nhớ về ông rồi định quay chân bước ra ngoài thì bất ngờ đôi mắt tôi quét qua một tấm ảnh, tôi khựng lại và đứng nhìn, phát hiện ra một tấm hình gia đình bốn người đang đặt ở trên bàn làm việc của ông,dù hình đã cũ nhưng tôi có thể nhận ra đó là ba và mẹ,còn lại một trai và một gái. Ba chồng tôi đặt đứa bé gái ngồi trong lòng mình, mẹ chồng lại bế một bé trai đứng kế bên....

Tôi thấy lạ nên nhíu mày nhìn mãi, còn đi lại cầm luôn tấm ảnh lên xem, cái hình cậu bé rất giống Dũng, nhưng còn đứa bé gái thì tôi quả thật ko thể nhìn ra.

Hay là…có khi nào đó là em của Dũng ko?



Tôi tự hỏi nhưng rồi tôi nghĩ lại nếu tôi nhớ ko lầm lúc đầu về đấy tôi có nghe anh kể nhà anh chỉ có mình anh thôi, vậy thì đứa con gái đó là ai? tại sao lại chụp chung với ba mẹ anh thế này? Tuy là có chút tôi hơi tò mò về tấm hình nhưng tôi cũng đành gạt qua một bên rồi để nó trở lại vị trí cũ, tính là đi ra ngoài rồi nhưng vô tình tôi lại thấy phía dưới cái bàn, chiếc điện thoại của ba chồng tôi rớt ở dưới nền nhà, nắp điện thoại và bin đều rơi ra tất cả.

...Thấy làm lạ nên tôi liền khom xuống nhặt lên cũng may là dù rớt từ trên bàn xuống khá là cao nhưng điện thoại ko bị bể gì cả, cũng một phần do ba chồng tôi là người kỷ tính điện thoại ông dán cường lực sẵn rồi nên dù rớt mạnh cỡ nào cũng chẳng hư hao được....

Tôi cầm điện thoại trong tay lắp bin vào rồi nhấn nút mở nguồn lên, cái điện thoại vừa khởi động được cũng là lúc tôi bất ngờ nhìn lên chiếc máy tính trên bàn đang còn mở vẫn chưa đóng lại.

Chuyện máy tính của ba còn đang hoạt động thì tôi nghĩ có lẽ do lúc ba bị đột quỵ mẹ chồng tôi và Dũng vì lo lắng cho ba nên ko quan tâm tới với lại bận bịu đám tang ông chẳng ai lên phòng ngày tắt máy, nhưng tự dưng trong đầu tôi có suy nghĩ cái c.h.ế.t của ba chồng tôi có liên quan đến chiếc điện thoại và cái máy tính này hay sao đó. Hoặc có thể là ba chồng tôi ngồi xem cái gì trong này xong có điều bất thường , tức hoặc uất nghẹn quá nên mới lên m.á.u mà chết.. Nghĩ thế nên tôi liền kéo chiếc ghế lại bàn ngồi rồi tranh thủ nhấn nút mở máy tính lên khởi động

Chờ một lúc nhìn liếc máy tính dần được khởi động lại tự dưng tôi cứ hồi hộp và phập phồng rất nhiều, như linh cảm có chuyện gì đó sắp xảy ra với mình thì phải nên hai mắt cứ dán chặt vào cái màn hình, và cũng ko cần tôi phải tìm kiếm quá nhiều cái video ngắn đã hiện ra ngay trước mặt tôi. Tôi nhíu mày bàn tay cầm con chuột nhấp vào để phát video

Tôi khá bất ngờ trước đoạn video đang được phát. Trước mắt tôi là đoạn clip lúc cu Bo con tôi nằm bệnh viện. Khi đó tôi và Dũng với Tú đang làm thủ tục truyền m.á.u cho con tôi, nếu người ngoài nhìn vào đoạn clip này có lẽ người ta sẽ ko hiểu gì cả nhưng người trong cuộc chắc chắn sẽ hiểu…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK