• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người nâng ly uống thỏa thích, giống như thời gian quay lại thời điểm vừa thành lập công ty, một nhóm thanh niên trẻ tràn trề khát vọng về tương lai giữ vững lập trường cùng nhau tiến về phía trước, nhưng mà những chàng trai hai mươi tuổi năm đó bây giờ đã trở thành những tinh anh trong ngành trưởng thành chín chắn và có trách nhiệm, mà Lý Ninh Ngọc cũng đã ba mươi ba tuổi.

Hôm đó bọn họ đều uống say, chỉ có Triệu Ức đang ở cử không thể uống rượu nên còn tỉnh táo, Triệu Ức gọi xe cho mỗi người một chiếc xe đưa họ về nhà, cuối cùng trong phòng ở nhà hàng chỉ còn lại Triệu Ức và Lý Ninh Ngọc.

Triệu Ức gọi điện cho Cố Hiểu Mộng, Cố Hiểu Mộng tự lái xe đến rước Lý Ninh Ngọc. Cố Hiểu Mộng vào phòng, Lý Ninh Ngọc chau mày nằm trên salon, Cố Hiểu Mộng nhìn thoáng qua bàn tiệc, đồ ăn cũng không nhiều lắm, rượu bia thì đầy một bàn.

- Cái này hết bao nhiêu tiền?

Cố Hiểu Mộng chau mày đi qua muốn đỡ Lý Ninh Ngọc, nhưng vừa chạm vào người Lý Ninh Ngọc đã bị Lý Ninh Ngọc đẩy ra.

- Đừng chạm vào tôi! Triệu Ức, gọi cho Hiểu Mộng........

Lý Ninh Ngọc đã say đến mơ hồ, nhưng mà trong tiềm thức vẫn kháng cự tiếp xúc với bất kỳ người nào ngoại trừ Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng dở khóc dở cười nhìn Lý Ninh Ngọc, sau đó tiến lên phía trước, không kéo Lý Ninh Ngọc lên nữa, mà là ngồi xổm xuống trước ghế salon ghé sát tai Lý Ninh Ngọc.

- Vợ, theo em về nhà nha.

Lý Ninh Ngọc hình như nghe được tiếng của Cố Hiểu Mộng, mở mắt mơ mơ màng màng nhìn người phụ nữ trước mặt.

- Hiểu Mộng............. Không đúng, cô không phải Hiểu Mộng. Hiểu Mộng của tôi làm sao có thời gian đến đón tôi? Em ấy dành hết thời gian cho con nhóc Cố Tử Ninh kia rồi..........

Lý Ninh Ngọc nói xong cười khổ, Triệu Ức có chút xấu hổ rời khỏi phòng.

Cố Hiểu Mộng thở dài một hơi, trước khi sinh con cô nghĩ cô có thể cân bằng giữa Lý Ninh Ngọc và đứa nhỏ, nhưng mà hiện tại xem ra mình đã lạnh nhạt với Lý Ninh Ngọc. Cô cảm thấy giữa mình và Lý Ninh Ngọc còn rất nhiều rất nhiều thời gian, mà cô chỉ có thể bên cạnh Cố Tử Ninh mười tám năm, cho nên mới vô tình thiên vị Tử Ninh.

- Chị Ngọc, em thật sự là Hiểu Mộng của chị, chúng ta về nhà nha.

Cố Hiểu Mộng lại muốn kéo Lý Ninh Ngọc lên, nhưng mà Lý Ninh Ngọc vẫn bất động, Cố Hiểu Mộng cũng không dám dùng sức.

- Vậy em cõng tôi về đi.

Lý Ninh Ngọc cậy say làm nũng, Cố Hiểu Mộng thở dài, thật sự ngồi xổm xuống cho Lý Ninh Ngọc leo lên lưng mình đi ra ngoài.

- Tôi lái xe đưa các cô về nha?

Hiện giờ Triệu Ức đã thanh toán xong, nhìn thấy Cố Hiểu Mộng cõng Lý Ninh Ngọc đi đến, vội chạy ra nói.

- Cảm ơn cô, nhưng chị ấy không muốn ngồi xe, gần đây có một khách sạn, hôm nay tôi đưa chị ấy đến đó nghỉ ngơi.

Triệu Ức gật gật đầu không nói gì thêm nữa, đứng tại chỗ nhìn hai người rời đi.

- Hiểu Mộng, có phải tôi đang nằm mơ không?

Lý Ninh Ngọc mở to mắt, gió thổi nhẹ qua, đã hơi tỉnh rượu, nhưng đầu óc vẫn còn mơ hồ, chôn mặt vào cổ Cố Hiểu Mộng cọ cọ.

- Không phải.

Cố Hiểu Mộng có chút hụt hơi, nhưng cô vẫn tiếp tục đi về phía trước.

- Lâu rồi em không có đối xử tốt với tôi như vậy.

Giọng nói của Lý Ninh Ngọc trong trẻo như lạnh lùng, lại lộ ra vài phần ấm ức.

- Em xin lỗi.

Trán của Cố Hiểu Mộng bắt đầu đổ mồ hôi, hô hấp cũng trở nên nặng nhọc và gấp gáp.

- Tôi không muốn nghe ba chữ này......

Lý Ninh Ngọc nhíu mày, sau đó cắn vào cổ Cố Hiểu Mộng một cái, Cố Hiểu Mộng đau đớn hít một hơi khí lạnh, quả nhiên là người say không nói đạo lý.

- Chị Ngọc, em yêu chị.

Cố Hiểu Mộng nhẹ giọng thâm tình bày tỏ với Lý Ninh Ngọc, Lý Ninh Ngọc nghe xong cười haha, nhả răng ra lại bắt đầu dùng lưỡi liếm vào nơi cô vừa cắn, chân Cố Hiểu Mộng mềm nhũn suýt chút nữa té ngã, Cố Hiểu Mộng vội hít thở mấy cái, mới ổn định lại nội tâm xao động của mình.

- Chị Ngọc, đừng quậy nữa.

Cố Hiểu Mộng mang giọng điệu cầu xin nói, Lý Ninh Ngọc cười cười không phá Cố Hiểu Mộng nữa, nằm ngoan ngoãn trên lưng Cố Hiểu Mộng, không lâu sau đã ngủ.

Cố Hiểu Mộng cõng Lý Ninh Ngọc đến khách sạn, lúc làm thủ tục nhận phòng, cô gái ở quầy lễ tân nhìn Lý Ninh Ngọc mấy lần, nếu không phải quan hệ của Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc gần như cả nước đều biết, đoán chừng cô bé kia đã báo công an.

Cố Hiểu Mộng đặt Lý Ninh Ngọc lên giường, sau đó chỉnh lại tư thế của cô ấy một chút, không biết là do thể chất mình yếu đi hay do Lý Ninh Ngọc nặng hơn. Cố Hiểu Mộng gần như thở không ra hơi, xoay người giúp Lý Ninh Ngọc cởi quần áo, đắp chăn, sau đó đến phòng tắm lấy một cái khăn nóng giúp Lý Ninh Ngọc lau mặt và tay.

Cố Hiểu Mộng gọi phục vụ mang lên một ly nước mật ong đặt trên tủ đầu giường, sắp xếp xong cho Lý Ninh Ngọc, Cố Hiểu Mộng mới gọi cho Tiền Đa Đa, nhờ bà ấy xuống lầu trông chừng Cố Tử Ninh.

Cố Hiểu Mộng ngồi bên giường nhìn Lý Ninh Ngọc, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lý Ninh Ngọc, rốt cuộc phải làm sao đây? Sinh con thì phải có trách nhiệm! Cho nó sự yêu thương, cho nó cuộc sống tốt, giáo dục tốt là trách nhiệm và nghĩa vụ của bậc làm cha làm mẹ!

- Hiểu Mộng..............

Lúc Lý Ninh Ngọc tỉnh lại đã là sáng hôm sau, mở mắt ra đã nhìn thấy Cố Hiểu Mộng ngồi bên cạnh, quần áo trên người còn ngăn ngắn, chứng tỏ cô ấy đã ngồi đó cả đêm.

- Chị dậy rồi sao? Uống miếng nước đi.

Cố Hiểu Mộng định thần trở lại, lấy ly nước mật ong trên tủ đầu giường đưa cho Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc xoa xoa huyệt thái dương của mình. Cố Hiểu Mộng kéo cánh tay Lý Ninh Ngọc để cô ấy nằm trên đùi mình, nhẹ nhàng mát xa huyệt thái dương cho Lý Ninh Ngọc.

- Em ở đây với tôi cả đêm sao?

Lý Ninh Ngọc nhắm mắt lại hưởng thụ sự phục vụ của Cố Hiểu Mộng.

- Dạ, sau này uống ít một chút, uống nhiều không tốt cho sức khỏe.

Cố Hiểu Mộng ôn như nói, cô biết sau này Lý Ninh Ngọc nhất định sẽ phải xã giao không ít.

- Hôm qua tôi uống hơi nhiều, lần sau sẽ chú ý một chút.

- Quần áo của chị em đã giao cho bên khách sạn đem đi giặt ủi rồi, lát nữa họ sẽ mang lên đây.

- Em để Tử Ninh ở nhà một mình có ổn không?

- Em nhờ dì xuống trông nó rồi, không sao đâu.

- Một lát chúng ta đi dạo phố, mua chút quần áo sau đó đi ăn cơm rồi xem phim được không?

Lý Ninh Ngọc muốn cùng Cố Hiểu Mộng sống trong thế giới của hai người, đã lâu rồi các cô không có đi ăn uống xem phim cùng nhau.

- Được, hôm nay chị muốn làm gì em đều làm cùng chị, chỉ cần chị vui vẻ là được.

Cố Hiểu Mộng cúi đầu hôn Lý Ninh Ngọc một cái, ánh mắt cưng chiều nhìn cô, chờ nhân viên khách sạn đưa quần áo của Lý Ninh Ngọc đến, hai người rửa mặt, đến nhà hàng ăn buffet sáng sau đó trả phòng rồi rời đi.

Hai người không lái xe, mà nắm tay nhau đi trên đường lớn, Cố Hiểu Mộng có chút ngẩn ngơ, dường như quay ngườc thời gian trở về những ngày hai người còn ở XG.

- Uống trà sữa không?

Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc đi ngang quán trà sữa, Cố Hiểu Mộng dừng bước hỏi Lý Ninh Ngọc, Lý Ninh Ngọc gật gật đầu, Cố Hiểu Mộng xếp hàng mua trà sữa, Lý Ninh Ngọc ngồi dưới tán ô nhìn Cố Hiểu Mộng. Nếu có thể cô thật sự hi vọng ngày hôm nay vĩnh viễn không kết thúc.

Cố Hiểu Mộng chỉ mua một ly trà sữa, hai người uống chung một ly trà sữa, đi dạo một vòng ở trung tâm thương mại rồi vào thang máy, Cố Hiểu Mộng ấn nút tầng 20, đó là tầng của những thương hiệu xa xỉ.

- Không đi lầu mười sao?

Lý Ninh Ngọc có chút kinh ngạc, trước kia đến trung tâm thương mại Cố Hiểu Mộng đều đi tầng mười, tầng dành cho mẹ và bé.

- Hôm nay không nghĩ đến Tử Ninh, em chỉ muốn bên cạnh chị, nghĩ cho chị.

Cố Hiểu Mộng ôm cánh tay Lý Ninh Ngọc, nũng nịu nép vào người Lý Ninh Ngọc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK