• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Nếu hôm nay không có hai đứa nhỏ ở đó, có lẽ tôi sẽ không động thủ, có con ở đó, làm cha mẹ tôi không thể để mặc bọn nhỏ bị bạo lực ngôn ngữ.

Lý Ninh Ngọc gối đầu lên đùi Cố Hiểu Mộng, nhắm mắt lại nói, con cái bị bạo lực ngôn ngữ, làm cha mẹ mà không đứng ra không phải là rất yếu nhược sao?

Lý Ninh Ngọc không biết là, một cái tát kia của mình khiến cho Triệu Thiến bắt đầu tin tưởng thậm chí sùng bái cô, trong lòng đã hạ quyết tâm sau này phải làm một người như Lý Ninh Ngọc vậy! Không để người khác bắt nạt, một cái tát này khiến Triệu Thiến bắt đầu có cảm giác mình thuộc về gia đình này, chân chính cảm giác được mình thật sự là người có gia đình, không còn là bọt bèo, trôi theo dòng nước.

- Hôm nay ở đó có rất nhiều người quay phim, vừa rồi em lên web xem, tất cả đều là video chị đánh người, rất nhiều video không quay dáng vẻ bọn họ nói lời tổn thương người khác, chỉ quay đến cảnh chị đánh người, trên mạng có rất nhiều người phẫn nộ mắng chị.

- Nhiều năm như vậy tôi bị mắng còn ít? Thích mắng thế nào thì mắng thế ấy, chúng ta có phải là nên đi ngủ không?

Lý Ninh Ngọc ôm cổ Cố Hiểu Mộng, nghiêng đầu, khóe miệng mang theo nụ cười mị nhãn như tơ, giọng nói ngập tràn cám dỗ chết người. Cố Hiểu Mộng cúi đầu muốn hôn Lý Ninh Ngọc, nhưng bị Lý Ninh Ngọc tránh.

- Trở về phòng đi, không sợ bị con nhìn thấy sao.

Lý Ninh Ngọc véo mặt Cố Hiểu Mộng, sau đó bật ngồi dậy đi đến phòng ngủ, Cố Hiểu Mộng cười cũng đứng lên đi đến phòng ngủ. Gió xuân phảng phất suốt đêm.

Hôm sau Lý Ninh Ngọc thức dậy đã thấy Cố Hiểu Mộng đang trang điểm, Lý Ninh Ngọc ngồi dậy kéo áo ngủ bên cạnh mặc vào, đi qua, cầm chì kẻ mày trong tay Cố Hiểu Mộng, giúp Cố Hiểu Mộng vẽ mày.

- Hôm nay có họp báo?

Bình thường rất ít khi Cố Hiểu Mộng trang điểm, cho nên Lý Ninh Ngọc đoán có thể Cố Hiểu Mộng có họp báo.

- Không có, hôm nay ở trường con mở Đại hội thể dục thể thao, phụ huynh phải đi, còn phải tham gia thi đấu, em không thể để hai đứa nhỏ bị mất mặt được.

Lý Ninh Ngọc nghe xong sửng sốt, Đại hội thể dục thể thao? Tại sao cô không biết?

- Sao không ai nói với tôi?

Lý Ninh Ngọc giúp Cố Hiểu Mộng vẽ mày xong, sau đó ngồi trên đùi Cố Hiểu Mộng nhìn Cố Hiểu Mộng.

- Mấy ngày trước chị bận rộn tổ chức lại tập đoàn, chút việc nhỏ này em không cho Tử Ninh nói với chị.

- Vậy một lát chúng ta cùng đi.

Lý Ninh Ngọc đứng lên rửa mặt, tranh thủ lúc Lý Ninh Ngọc rửa mặt thay đồ trang điểm, Cố Hiểu Mộng đã làm xong bữa sáng, gọi hai đứa nhỏ rời giường.

- Mama, Mommy, hai người phải tham gia Tuần lễ thời trang ạ?

Cố Tử Ninh nhìn thấy Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng, ăn diện thời trang may đo cao cấp* mốt nhất của thương hiệu xa xỉ nào đó, đeo bông tai của nhà thiết kế nổi tiếng dính kim cương lấp lánh đến mức muốn không mở mắt được.

*May đo cao cấp (tiếng Pháp: haute couture) là việc thực hiện những trang phục thời trang được đặt may riêng do các hãng nổi tiếng thực hiện.

- Đi tham gia Đại hội thể thao cho hai đứa, không thể để mất mặt được!

Gọi là phụ huynh vận động nhưng chủ yếu là so kè giữa các phụ huynh, tuy rằng không muốn để cho con trẻ có tính hơn thua, nhưng mà thời điểm mấu chốt không thể để con mất mặt.

Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng ngồi ở khu vực dành cho phụ huynh nhìn các con mình thi đấu, mỗi một phụ huynh đến đây đều ăn mặc chỉnh tề, toàn bộ đều là thương hiệu xa xỉ, nhưng mặc loại may đo cao cấp không có mấy người.

Có vài người từng gặp Lý Ninh Ngọc ở dịp nào đó kéo đến làm quen đưa danh thiếp, nhưng đều bị Lý Ninh Ngọc lấy lý do hôm nay không nói chuyện công việc khéo léo từ chối.

- Lý tổng, chuyện ngày hôm qua thật ngại quá.

Người đàn ông hôm qua đến trước mặt Lý Ninh Ngọc, trên mặt nở nụ cười xòa xòa lấy lòng xin lỗi. Anh ta về nhà mắng vợ con một trận, đắc tội ai không đắc tôi lại đắc tội Lý Ninh Ngọc, đó là thần tài! Đắc tội Lý Ninh Ngọc, đoán chừng sau này công ty anh ta sẽ ngày càng khó khăn.

- Anh là ai?

Một câu nói sỉ nhục vô hình, người đàn ông xấu hổ cười cười, nhất thời không biết chui xuống lỗ nào trốn, dù rằng trong lòng mắng Lý Ninh Ngọc vạn lần nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười.

Người đàn ông lúng túng tìm cớ rời đi, sau khi nhìn bóng lưng người đàn ông rời đi, khóe miệng Lý Ninh Ngọc lộ ra một nụ cười, nụ cười này giống như nụ cười của Tu La từ địa ngục, tràn ngập sát khí và nguy hiểm.

Cố Tử Ninh đăng ký rất nhiều hạng mục, danh sách đăng ký chạy cự ly dài, chạy cự ly ngắn, chạy tiếp sức, nhảy xa, ném lao đều có tên nó, Cố Tử Ninh được gọi lên điểm danh liên tục, cái tên này trở thành cái tên được báo cáo nhiều nhất trong ngày.

- Thiên phú thể thao của nó là di truyền từ ai?

Lý Ninh Ngọc nhìn thấy con gái mình trên sân thi đấu, cảm thấy vô cùng khó tin, tuy rằng mình và Cố Hiểu Mộng đều có thói quen tập thể dục, nhưng mà có vẻ như tài năng thể thao thiên phú của hai người không nhiều lắm.

- Không biết nữa, em cũng rất băn khoăn, liệu có phải là trừ với trừ thành cộng không?

Niềm tự hào trong ánh mắt Cố Hiểu Mộng đều sắp tràn ra ngoài, con gái của cô sao lại ưu tú như vậy? Phát triển toàn diện đức trí thể mỹ lao.

So với sự hăng hái của Cố Tử Ninh, Triệu Thiến chưa đăng ký gì, cô bé chỉ ngồi một góc nhìn Cố Tử Ninh thi đấu.

Các cuộc thi vào buổi chiều cần có phụ huynh tham gia, trong đó có một phần thi gọi là hai người ba chân, Cố Tử Ninh không chỉ đăng ký cho mình mà còn đăng ký cho Triệu Thiến. Khi trong loa truyền đến yêu cầu mời bạn học Triệu Thiến đến điểm danh, lúc đó Triệu Thiến còn đang trong trạng thái mộng mị.

- Đi thôi!

Lý Ninh Ngọc đi đến bên cạnh Triệu Thiến, sờ sờ đầu Triệu Thiến nhẹ giọng nói, Triệu Thiến cùng Lý Ninh Ngọc đi đến chỗ điểm danh, giáo viên điểm danh nhìn Triệu Thiến lại nhìn Lý Ninh Ngọc.

- Hạng mục này chỉ có người giám hộ mới có thể tham gia cùng học sinh.

Giáo viên lạnh lùng nói, Lý Ninh Ngọc cười trào phúng.

- Cần tôi cho thầy xem thủ tục nhận con nuôi không?

Giáo viên điểm danh nghe xong sửng sốt, phản ứng mất vài giây, sau đó điểm danh cho hai người.

- ..... Dì Lý, thật ra con không nhất định phải tham gia.

Triệu Thiến vẫn không có cách nào gọi Lý Ninh Ngọc là mẹ, cho nên vẫn gọi Lý Ninh Ngọc là dì.

- Nếu con cảm thấy không được tự nhiên thì có thể gọi tên mẹ. Chúng ta phải tham gia, tại sao lại không tham gia chứ! Đây là chúng ta muốn nói cho mọi người biết, con không phải là cô nhi, con có gia đình, có em gái, có người giám hộ, không ai có thể bắt nạt con nữa!

Lý Ninh Ngọc ngồi xổm xuống, buộc dây vào mắt cá chân hai người, sau đó ngẩng đầu nhìn ánh mắt Triệu Thiến, vô cùng ôn nhu lại vô cùng nghiêm túc kiên định nói, nếu quyết định nhận nuôi cô bé, cô sẽ cho cô bé hết thảy những gì có thể cho được, không chỉ có vật chất, mà còn thật nhiều tình cảm bù đắp.

Do số lượng người tham gia đông nên vòng sơ loại chia thành nhiều nhóm. Cố Tử Ninh chạy đến trước mặt Triệu Thiến, nói với cô bé, trên sân thi đấu không có chị em, hai người sẽ gặp nhau ở trận chung kết.

Một tiếng súng vang lên, Lý Ninh Ngọc ôm vai Triệu Thiến, sau đó hô khẩu hiệu, lúc đầu có chút gập ghềnh, nhưng mà sau đó hai người phối hợp ngày càng ăn ý. Tuy rằng không giành được hạng nhất, nhưng cũng thuận lợi lọt vào chung kết.

Cuối cùng, Lý Ninh Ngọc dẫn theo Triệu Thiến, Cố Hiểu Mộng dẫn theo Cố Tử Ninh gặp nhau trong trận chung kết.

- Hôm nay, ai thua nằm dưới.

Cố Hiểu Mộng đến gần bên tai Lý Ninh Ngọc, nói bằng giọng chỉ có hai người có thể nghe thấy, Lý Ninh Ngọc nghe xong gật đầu đồng ý.

- Xem ra ngày mai có người sẽ không dậy nổi.

Mặc kệ kết quả thế nào, ngoài miệng cũng không thể thua.

Một tiếng súng vang lên, sáu nhóm của trận chung kết gần như đồng loạt lao ra, có lẽ Triệu Thiến rất muốn thắng, lúc bọn họ tạm thời dẫn trước thì bước chân loạn choạng, ngã xuống đất, Lý Ninh Ngọc dừng lại đỡ Triệu Thiến dậy, bây giờ bọn họ đã từ hạng nhất biến thành hạng nhất từ dưới đếm lên.

Lý Ninh Ngọc nhìn thấy sự thất vọng và tự trách trong ánh mắt của Triệu Thiến, Lý Ninh Ngọc giúp cô bé sửa lại quần áo, phủi phủi bụi trên người cô bé.

- Chúng ta cùng nhau hoàn thành trò chơi, thứ hạng không quan trọng, quan trọng là quá trình.

Lý Ninh Ngọc an ủi Triệu Thiến, trò chơi có thể thua, nhưng không thể thua chính mình. Lý Ninh Ngọc dẫn Triệu Thiến đi đến điểm kết thúc, tuy rằng thua nhưng không tiếc nuối.

- Tối nay tắm rửa sạch sẽ ngoan ngoãn nằm trên giường chờ ta lâm hạnh đi!

Cố Hiểu Mộng nói bên tai Lý Ninh Ngọc, giữa ban ngày ban mặt, lanh lảnh càn khôn*, trước mặt bao nhiêu người trêu ghẹo Lý Ninh Ngọc.

*Lanh lảnh càn khôn: ý là sáng và rõ ràng.

Qua lần Đại hội thể dục thể thao lần này, tất cả mọi người đã biết chuyện Triệu Thiến được Lý Ninh Ngọc nhận nuôi, mục đích của Lý Ninh Ngọc đã đạt được rồi.

------------
Tui: Hôm qua cúp điện, hôm nay bù nha hihi. Ủng hộ tui nha nha nha😗😗😗.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK