• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh tiếp theo Cố Hiểu Mộng còn quay dưới trời mưa, cho nên không thay quần áo, nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục quay. Mỗi lần đến phim trường Lý Ninh Ngọc đều rất mâu thuẫn, cô thích nhìn Cố Hiểu Mộng tỏa sáng ở phim trường, nhưng lại không thích nhìn Cố Hiểu Mộng chịu khổ.

Lý Ninh Ngọc đứng ở ngoài trường quay trông còn lo lắng hơn Cố Hiểu Mộng, ánh mắt dõi theo Cố Hiểu Mộng, Cố Hiểu Mộng tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên cô cảm thấy mình không đi được nữa, ngã ngồi xuống mắt đất, tất cả mọi người nhìn cô bằng ánh mắt kì quặc. Bỗng nhiên có một chiếc ô che lên đâu cô, Cố Hiểu Mộng ngẩng đầu nhìn thấy người duy nhất cô sẵn lòng tin tưởng, ánh mắt tràn đầy biết ơn.

Hai người đối diện nhau trong mưa, đạo diễn hài lòng hô cắt! Lý Ninh Ngọc vọt vào phim trường đầu tiên, đẩy mọi người ra đến bên cạnh Cố Hiểu Mộng, choàng khăn tắm lên người cô ấy, sau đó vội vàng đi đến xe RV đậu cách trường quay không xa. Lý Ninh Ngọc khóa cửa xe, sau đó bật máy sưởi lên rồi tìm một bộ quần áo sạch sẽ, dùng tốc độ nhanh nhất thay cho Cố Hiểu Mộng, thậm chí cô còn không có tâm trí chiêm ngưỡng cơ thể của Cố Hiểu Mộng.

Thay quần áo xong lại giúp Cố Hiểu Mộng sáy tóc, cũng may nước trong máy phun là của hệ thống cung cấp nước uống, không phải nước công nghiệp hay nước dùng để chữa cháy, chất lượng nước khá sạch sẽ.

- Chị đến đây cũng không nói cho em biết...

Tuy rằng Cố Hiểu Mộng đã quen từ trước đến nay Lý Ninh Ngọc đều đến không báo trước, cô cũng rất hưởng thụ mỗi lần Lý Ninh Ngọc tạo niềm vui bất ngờ cho cô, nhưng mà cô càng thích mình mặc quần áo chỉnh tề, trang điểm tinh xảo, tay cầm hoa tươi đứng chờ cô ấy ở lối ra sân bay. Cô không thích mỗi lần Lý Ninh Ngọc đều thấy mình đang chật vật.

- Tại sao muốn báo trước? Cho em một niềm vui bất ngờ không phải tốt sao?

Lý Ninh Ngọc cầm bình giữ ấm rót cho Cố Hiểu Mộng một ly nước, nhét vào trong tay Cố Hiểu Mộng để làm ấm tay cô ấy. Chạm vào bàn tay lạnh như băng của Cố Hiểu Mộng, Lý Ninh Ngọc trực tiếp cầm lấy tay Cố Hiểu Mộng để trong lòng bàn tay mình, dùng nhiệt độ cơ thể mình làm ấm tay Cố Hiểu Mộng.

- Nhưng mà mỗi lần đều để chị thấy bộ dạng chật vật nhất của em!

Cố Hiểu Mộng rút tay mình ra, ngồi bên cạnh Lý Ninh Ngọc, trực tiếp đưa tay vào trong áo của Lý Ninh Ngọc, đặt lên bụng Lý Ninh Ngọc, sau đó dừng động tác, cảm giác lạnh băng khiến Lý Ninh Ngọc rùng mình một cái, nhưng mà cô cũng chịu đựng, đồng thời vươn tay ôm Cố Hiểu Mộng vào lòng.

- Em như thế nào mà tôi chưa từng thấy qua?

- Hửm? Bây giờ em càng muốn biết... Chị nở rộ dưới thân em là như thế nào!

Nói xong tay Cố Hiểu Mộng bắt đầu không an phận, đè Lý Ninh Ngọc dựa vào ghế rồi hôn lên. Hai người nồng nhiệt ở trong không gian nhỏ bé tách biệt với thế giới bên ngoài.

- Chị Hiểu Mộng, đạo diễn hối nãy giờ...

Chu Miểu không muốn làm người xấu phá hư chuyện tốt của người ta, nhưng mà đạo diễn thúc giục mãi cô cũng không có cách nào... Cố Hiểu Mộng đành phải miễn cưỡng buông Lý Ninh Ngọc ra, sau đó ôm Lý Ninh Ngọc vào lòng an ủi, rồi mở cửa xe ra ngoài. (Công qué!!!)

Lý Ninh Ngọc ngồi lại trong xe bình tĩnh lại, sau đó cũng mở cửa bước ra.

- Mommy, mặt mẹ đỏ vậy, là bị bệnh ạ?

Cố Tử Ninh lo lắng nhìn Lý Ninh Ngọc, điều này khiến cho mặt Lý Ninh Ngọc càng đỏ hơn! Mọi người nín cười cúi đầu không dám nhìn Lý Ninh Ngọc, Lý Ninh Ngọc ho khan hai tiếng.

- Là trong xe Mama con nóng quá.

Lý Ninh Ngọc cúi đầu giải thích với Cố Tử Ninh, Cố Tử Ninh nửa tin nửa ngờ nhìn cô một cái, sao đó nửa hiểu nửa không gật gật đầu.

Cảnh tiếp theo đổi điểm quay, từ ngoài trời sang trong nhà, Cố Hiểu Mộng mặc quần áo của Chu Sở nằm cuộn tròn trên ghế salon nhà Chu Sở. Chu Sở đưa cho cô một ly nước.

"Sư phụ, em làm người mất mặt..."

Chu Sở nhìn Cố Hiểu Mộng đột nhiên quên thoại, bởi vì trong phút chốc cô chợt hiểu tai sao Trịnh Ngọc (nhân vật do Chu Sở đóng) lại nảy sinh tình cảm vượt trên tình bạn và tình thân với Bạch Phàm (nhân vật do Cố Hiểu Mộng đóng) như vậy, người như vậy có ai không muốn dang cánh ra che chở.

- Thật xin lỗi, tôi quên thoại!

Chu Sở tự kết thúc cảnh quay này, Cố Hiểu Mộng từ salon ngồi dậy vỗ vỗ vai Chu Sở an ủi. Bởi vì một vài nguyên nhân, cảnh quay này tạm thời bị hoãn, dự định quay vào ngày mai, phân cảnh hôm nay của Cố Hiểu Mộng đã hết, cô thay một bộ quần áo khác trở về khách sạn.

Chu Miểu biết chắc chắn Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc có rất nhiều điều muốn nói rất nhiều chuyện phải làm, cho nên dẫn Cố Tử Ninh đến phòng mình ngủ.

Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc trở về phòng của Cố Hiểu Mộng, Cố Hiểu Mộng vừa đóng cửa lại đã đè Lý Ninh Ngọc lên giường, hai người âu yếm say sưa.

Cố Hiểu Mộng nhìn Lý Ninh Ngọc ngủ say trong lòng mình, ánh mắt hiện lên vẻ xót xa, mắt Lý Ninh Ngọc bắt đầu có nếp nhăn, bởi vì thường xuyên thức đêm tăng ca đã có quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt.

Cố Hiểu Mộng biết Lý Ninh Ngọc bộn bề nhiều việc, nhưng mà cho dù mỗi ngày bận đến mấy cũng sẽ đúng giờ gọi video trò chuyện với cô, sẽ mỗi ngày dặn dò cô phải ăn uống đầy đủ, tự chăm sóc chính mình.

Cố Hiểu Mộng hôn lên trán Lý Ninh Ngọc một cái, sau đó ôm Lý Ninh Ngọc chặt hơn, cô thật sự yêu người phụ nữ này vô cùng!

Tất cả ký ức của Cố Hiểu Mộng về Lý Ninh Ngọc bắt nguồn từ kiếp trước, trước khi đầu thai, Cố Hiểu Mộng biết Thiên Đế của thiên giới có một cô cháu gái, cực kỳ yêu thương cô ấy, yêu thương còn hơn con ruột của mình.

Mà diện mạo của vị thượng tiên này cực kỳ xuất chúng, từ trước đến này luôn là mỹ thiếu nữ nổi bật nhất trong tam giới, hàng năm vô số thần tiên yêu quái ngưỡng mộ danh tiếng đến cầu thân, nhưng đều bị Thiên Đế từ chối vì lý do cháu gái còn nhỏ.

Nhưng không ngờ quanh đi quẩng lại, các cô lịch kiếp gặp nhau...

- Dì Chu Miểu, tại sao con phải ngủ với dì ạ?

Cố Tử Ninh nhìn Chu Miểu ngủ ở giường bên cạnh vô cùng khó hiểu, trước khi Mommy đến nó ngủ với Mama mà.

- ..... Con không thích ngủ với dì sao?

Chu Miểu không biết nên giải thích với Cố Tử Ninh như thế nào, cũng không thể nói Mommy và Mama con tiểu biệt thắng tân hôn, con ở đó làm bóng đèn không thích hợp à? Cho nên chỉ có thể nói sang chuyện khác.

- Đương nhiên không phải! Con rất thích dì Chu Miểu, nhưng mà con càng muốn ngủ với Mommy và Mama...

Cố Tử Ninh có chút mất mát nói, trong lòng Chu Miểu thở dài một cái, nghĩ thầm, sau này có đánh chết mình cũng không có con.

- Con ngoan ngoãn ngủ đi, dì cam đoan với con, ngày mai con có thể ngủ với Mama và Mommy con.

Chu Miểu đã buồn ngủ không chịu nổi, nhưng vẫn cố gắng dỗ dành Cố Tử Ninh, cuối cùng cũng dỗ được Cố Tử Ninh ngủ, rồi cô mới ngủ.

Cố Hiểu Mộng mơ mơ màng màng cảm giác người trong lòng mình động đậy, Cố Hiểu Mộng vừa định mở mắt đã bị người nào đó đè dưới thân báo mối thù tối qua.

- Vợ, lát nữa em còn phải quay...

Cố Hiểu Mộng bị Lý Ninh Ngọc hôn thần hồn điên đảo, nhưng mà còn lại chút lý trí, còn nhớ rõ hôm nay mình phải quay, không thể để lại dấu vết.

- Yên tâm.

Lý Ninh Ngọc nói khàn khàn bên tai Cố Hiểu Mộng, sau đó lại bắt đầu một đợt tấn công khác, Cố Hiểu Mộng giơ vũ khí đầu hàng để Lý Ninh Ngọc tùy ý muốn làm gì thì làm trên người mình.

- Lý Ninh Ngọc!!!

Cố Hiểu Mộng tắm rửa xong nhìn mình trong gương, chính xác là Lý Ninh Ngọc không để lại dấu trên cổ cô, toàn bộ đều để trên lưng và đùi cô.

Giờ phút này làm sao Lý Ninh Ngọc còn ở trong phòng, cô ấy đã chạy từ sớm! Cố Hiểu Mộng nghiến răng nghiến lợi mặc quần áo, đen mặt bước ra khỏi phòng, rời khách sạn leo lên xe RV đậu trước cửa khách sạn, hiện giờ Lý Ninh Ngọc đang trên xe chơi giải câu đố với Cố Tử Ninh.

- Mama!

Cố Tử Ninh nhìn thấy Cố Hiểu Mộng vội vàng chạy đến ngọt ngào gọi mẹ, Cố Hiểu Mộng sờ sờ đầu Cố Tử Ninh, sau đó trừng mắt liếc Lý Ninh Ngọc một cái, rồi ngồi vào ghế cách xa Lý Ninh Ngọc nhất.

------------

Tác giả có lời muốn nói:

Lý Ninh Ngọc: Người ta hong có cố ý.

-----------

Tui: Ơ kìa chị... Chơi xong chạy... chơi dẫy ai chơi lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK