Tay anh nắm chặt chậu hoa tường vi, những lời nói ngây thơ, dễ thương của Mon cứ thế hiện lên trong đầu anh:
“Hoa tường vy là một loài hoa Mon rất thích. Không biết vì sao nhìn nó Mon lại có cảm giác rất thân thuộc có lẽ vì nó rất hợp với Mon. Ý nghĩa của loài hoa tường vy này là một lời hứa hẹn. Sau này mỗi khi Ken nhớ Mon thì chỉ cần nhìn chậu hoa này thì sẽ đỡ nhớ thôi và nhớ đến lời hứa là hè năm sau sẽ lại đến đây đó”
Gặp nhau sao? Tại sao năm đó Mon lại biến mất? Tai sao cô lại rời bỏ anh để anh ôm hy vọng rồi lại thất vọng mong chờ trong suốt 10 năm trời? Hoàng Quân thật sự rất muốn giờ đây chạy tới ôm chặt Bảo Ngọc vào lòng và hỏi những câu hỏi đã canh cánh trong lòng anh suốt bao nhiêu năm nay. Nhưng có lẽ anh nên lựa thời gian phù hợp.
-Thưa thiếu gia, chúng ta đã vào địa phận của tỉnh Hậu Giang.
Tiếng tài xế vang lên làm cắt ngang mạch suy nghĩ của Hoàng Quân, anh chống tay cạnh cửa sổ, mắt nhìn ra ngoài. Anh thật sự rất muốn xem Hậu Giang là cái nơi đẹp đến đâu mà cô dám từ bỏ chuyến bay sang Hàn Quốc xinh đẹp, nơi được mệnh danh là một trong những thiên đường của Châu Á để chạy về cái nơi này.
Khung cảnh thành phố Hậu Giang cứ thế hiện lên: nhộn nhịp, đông đúc không thua gì Sài Gòn đó chính là nhận xét đầu tiên của anh về nơi đây. Có điều thay vì ở Sài Gòn người xe tấp nập, quần áo rực rỡ, những món hàng trong những khu chợ thường được ích người mua mà người ở Sài Gòn thương vào siêu thị thì ở đây con người ăn mặc rất bình dị, người ra kẻ vào những khu chợ nhiều không đếm xuể. Chẳng lẽ đây là thứ khác làm Bảo Ngọc thích về đây sao?
Xe chạy một lúc, bỏ lại cái thành phố nhộn nhịp phố đông người qua thì lúc này những cánh đồng xanh bát ngát cứ nối đuôi nhau trùng trùng điệp điệp, nó tựa như một tấm thảm xanh của thiên nhiên. Bất giác Hoàng Quân ấn nút mở cửa sổ ra, gió cứ thế lùa vào. Những cơn gió không mạnh mà chỉ dịu nhẹ, mang hương thơm kỳ lạ đến từ những cánh đồng. Đúng là đẹp thật! Nhưng như thế cũng chưa hoàn toàn thuyết phục Hoàng Quân.
Cạch…
-Dừng xe – Hoàng Quân ra lệnh sau khi đã chạy một lúc lâu
-Nhưng thưa thiếu gia, phải đi một đoạn nữa mới tới nhà cô Bảo Ngọc ạ - Anh tài xế trẻ tuổi thắc mắc lên tiếng
-Đây đã là con đường dẫn vào nhà con heo đó rồi, tôi muốn tự mình đi bộ - Thông thường anh sẽ không thé đôi co với những câu hỏi như thế này, hôm nay tâm trạng của anh đang rất vui nên có lẽ Hoàng Quân không chấp nhặt mấy chuyện như vậy.
“ Heo ngốc chuẩn bị nhận hình phạt của mình đi”
Hoàng Quân vác chiếc ba lô trên vai nụ cười vương trên khóe môi.
--------------------------------------------------------------------------------
(Kể từ đây cho đến khi kết thúc chuyến về quê mình sẽ dùng một số từ địa phương Nam Bộ, nhất là miền Tây Nam Bộ cho gần gũi vì vậy nếu như có từ nào không hiểu hoặc khó hiểu quá mình sẽ chú giải hoặc nếu không có chú giải thì cảm phiền các bạn chịu khó tra bác Google dùm mình nha. Chân thành cảm ơn)
-Tía ơi, con đi hái bông điên điển nha nghe tía!
-Khoan đã út Ngọc (tên gọi ở nhà) con đi ra đằng sau nhà lấy cho tía cái ấm trà đi.
-Dạ
5 phút sau…
-Đây nè tía, vậy con đi nha
-Đi đường cẩn thận nha con, nhở về sớm ăn cơm. Hôm nay chị hai bây đi dạy về, nó bảo là nấu món canh chua cá lóc mà con thích đó – Ông Quang mỉm cười, tai cầm ly trà nói
-Con sẽ về sớm mà ba yên tâm
Bảo Ngọc vui vẻ hôn vào má ông Quang rồi bước đi. Ba ngày rồi, ba ngày bình yên của Bảo Ngọc trôi qua thật êm đềm mà không hề có sự quấy rối nào như lời Thảo Anh cảnh báo tối qua.
-La la la bầu trời trong xanh~ áng mây hồng hồng~ cuộc đời sao thật vui ghê ~ khi không có hotboy~
Trong khi Bảo Ngọc đang tung tăng đi ra ngoài bờ sông chuẩn bị đi hái bông điên điển với mấy bạn của mình thì ở nhà Bảo Ngọc, Hoàng Quân đã đứng trước cổng.
-Này cậu nhóc kia, cậu tìm ai?
Ông Quang từ trong nhà đi ra, tay cầm cây chổi dừa* định quét sân.
-Cháu muốn tìm Bảo Ngọc không biết cô ấy có ở nhà không bác?
“ Tìm con gái mình sao?” Ông Quang hơi ngạc nhiên, bước đến nhìn ngắm kĩ Hoàng Quân. Ấn tượng trong mắt ông,Hoàng Quân là một cậu con trai khá là điển trai, nhìn từ trên xuống dưới không có vẻ gì là người xấu với nhìn anh cũng biết là người nho nhã, có lẽ là người trên thành phố đến.
-Thưa bác… - Hoàng Quân cúi đầu nói chuyện, dù sao anh cũng là người có học nên lễ giáo anh rất tuân thủ chỉ có điều việc ông Quang cứ nhìn chằm chằm anh từ trên xuống dưới cứ như đang dò xét thứ gì khiến anh không được quen
-À…cháu là gì của út Ngọc nhà bác?
-Cháu là bạn trai của cô ấy
-Sao? – Ông Quang hoàn toàn bị sốc nặng trước câu trả lời hết sức thản nhiên của Hoàng Quân
“ Út Ngọc có bạn trai sao mình chưa bao giờ nghe con bé nhắc đến? Chắc là muốn tạo cho mình sự bất ngờ đây mà, hèn chi lại chạy đôn chạy đáo ra ngoài sông như thế. Thật là”
-Nó ra ngoài sông hái điên điển rồi đó cháu.
-Vậy à? Vậy cho cháu xin phép đi gặp cô ấy được không ạ? – Nói đoạn Hoàng Quân định bước đi nhưng….
-Khoan đã, chắc cháu mới đi xe về đây cũng mệt rồi, thôi vào đây uống với bác ly nước đi. Lát con út Ngọc nó về rồi, sợ gì không được gặp – Ông Quang niềm nở nói
-Nếu vậy thì làm phiền bác
Thế là Hoàng Quân cùng với ông Quang bước vào nhà, hai người cứ thế hàn huyên nói chuyện đủ điều. Không hiểu sao Hoàng Quân và ông Quang nói chuyện rất hợp nhau, dù hai người không cùng lứa tuổi. Trong lúc nói chuyện có một điều là Hoàng Quân cứ bận tâm mãi, việc là ông Quang là cha ruột của Bảo Ngọc vậy mà cho anh nhìn đi nhìn lại cả mấy lần nhưng vẫn không thấy cô giống người đàn ông này ở điểm nào cả, chẳng lẽ…nhưng Hoàng Quân vội dẹp đi cái suy nghĩ ấy ngay vì không thể nào có chuyện đó xảy ra có lẽ là do anh đa nghi quá. Vừa lúc đó phía trước cửa nhà nghe tiếng xe, cứ ngỡ là Bảo Ngọc về nên Hoàng Quân có phần hơi ngóng đợi, đương nhiên tâm tình đó liền lọt vào mắt ông, ông vui cười nói:
-Người về chắc là chị của út Ngọc đó, còn út Ngọc nó ham chơi lắm nên chắc giờ này chưa về đâu
-À..vâng – Hoàng Quân biết mình đã để lộ cảm xúc qua khuôn mặt nên anh vội vàng lấp bấp đáp.
-Thưa tía con mới về
-Ừ, đây là Hoàng Quân bạn trai của Bảo Ngọc
Ông Quang cô ý nhấn mạnh từ “bạn trai” nhìn Bảo Như (chị hai của Bảo Ngọc) nở một nụ cười nham hiểm. Bảo Như là con gái của ông nên cũng hiểu được ý của cha mình là gì chỉ có điều cô cảm thấy hơi thắc mắc, cô rất thương yêu, cưng chiều Bảo Ngọc, từ nhỏ hễ có chuyện gì là Bảo Ngọc đều kể cho cô không hề dấu giếm điều gì nhưng sao hôm nay cô mới biết được việc cô em gái bé bỏng của mình đã có bạn trai mà chẳng hề giới thiệu hay nhắc đến trong lá thư của mình cơ chứ, thật kỳ lạ!
-Chào chị - Hoàng Quân đứng dậy, lịch sự đưa bàn tay ra
-Chào em, chị tên Bảo Như, là chị hai của Bảo Ngọc. – Bảo Như cũng đưa tay ra vui vẻ bắt tay, cô khẽ đưa mắt sang bên cạnh thấy được ba lô chứa nên vui vẻ hỏi – Em đến đây lâu chưa? Em định ở đâu?
-Thật ra em – Hoàng Quân mỉm cười nhẹ, định nói thì đã bị ông Quang chen vào
-Nó vừa mới đến. Hoàng Quân không có người quen ở đây, dù sao nó cũng là bạn của Bảo Ngọc nhà ta nên tía tính là để cho cậu ấy ở lại nhà mình. Con thấy sao?
-Thưa bác như thế không biết có làm phiền gia đình bác không?
-Em yên tâm nhà của chị tuy không lớn như mấy cái nhà cao tầng hay biệt thự trên Sài Gòn nhưng được cái là mát mẻ, với lại nhà cũng chỉ có ba tía con chị thêm một người vào ở cũng đâu có chật lắm đâu.
-Thế làm phiền chị và bác rồi – Hoàng Quân cúi đầu, nở một cười
Anh không biết tại sao từ khi đến đây thì lại có cảm giác dễ chịu đến thế, ba của Bảo Ngọc là một người rất tốt, nói chuyện cũng rất thẳng thắng không vòng vo như những người khác. Chị của Bảo Ngọc cũng là một người thiếu nữ tốt tính, nhan sắc cũng rất mặn mà, chỉ có Bảo Ngọc cũng không giống cô ấy ở điểm nào cả, điều này càng làm mối nghi ngờ của Hoàng Quân lớn hơn. Chẳng lẽ Bảo Ngọc không phải là con ruột của ông Quang? Nhưng trường hợp con sinh ra không giống cha mẹ trên thế giới cũng có đó thôi, chắc tại anh đã quá đa nghi (nhiều chuyện thì có -_-).
-Thôi Hoàng Quân con để ba lô ở đây đi, Bảo Như con chở Hoàng Quân ra bến sông chỗ hái bông điên điển đi. Nó tìm Bảo Ngọc mà tía nói đợi con về để con chở đi.
-Dạ, em đi theo chị
Nói rồi Hoàng Quân cùng với Bảo Như bước đi, để lại ông Quang đang từ từ uống trà, mà miệng thì không khép lại được. Cuối cùng Bảo Ngọc nhà ông cũng có bạn trai mà lại là một chàng trai vừa lễ phép đẹp trai mà nói chuyện rất hợp ý ông nữa, coi bộ lần này ông phải kêu Bảo Ngọc giữ cho chặt chàng trai này mới được.
-Ê, Ngọc, đằng kìa có chùm bông lớn kìa
-Ok đợi tý
Bảo Ngọc hôm nay mặc chiếc áo bà ba màu xanh biển, vận chiếc quần đen. Vì tay áo khá ôm nên cô khó mà nhướn tới chùm bông khiến Bảo Ngọc rất bực bội, tự nhiên khi không chị hai bắt cô mặc cái bộ bà ba này, đúng là gây cản trở mà, muốn chạy nhảy vui đùa thì sợ vấp phải ống quần còn muốn trèo cây hay hái cái gì cao cao chút thì tay áo ôm không vươn tới được. Tức không để đâu cho hết!
Bây giờ là 2015 rồi chứ có phải 1915 đâu mà chị hai lại bắt cô mặc, quả thật Bảo Ngọc rất thích mặc áo dài và áo ba bà ví nó là trang phục truyền thống đặc biệt là áo bà ba nhưng vào những dịp vui chơi thế này mặc nó vào chỉ gây bất tiện và khó khăn thôi hơn thế là còn dơ và có thể rách nữa chứ! Chị hai ơi là chị hai
-Cố lên Bảo Ngọc chút nữa thôi – Tuyết Nhi (bạn thân cũ) ngồi kế bên vỗ vai nói, bên cạnh là hai chiếc xuồng chở hai cô nàng cũng đang cỗ vũ cho cô.
-ừ…Được rồi nè – Bảo Ngọc tươi cươi, giơ chiến lợi phẩm lên. Cứ tưởng sẽ được đám bạn tán thưởng ai ngờ đâu hiện tại bọn nó đang cùng nhau đồng loạt hướng mắt về phía bên sông – Nè, mấy bà làm gì nhìn quá vậy?
-Bảo Ngọc nhanh lên lại đây – Tuyết Nhi ngoắc tay vừa nói mắt vẫn không rời
-Có việc gì vậy?
-Chị hai của bà đang hẹn hò với ông nào kìa
-Oa đẹp trai ghê
-Đúng đó, nhìn là biết không phải dân quê mình rồi
-Cứ như diễn viên Hàn Quốc không ấy
Mấy cô bạn của Bảo Ngọc cứ thế mà xít xoa không ngừng làm khơi dậy trí tò mò của Bảo Ngọc nên cô tức tốc bước đến, theo hướng chỉ của Yến Nhi quả thật ở đó là chị hai cô và một tên con trai.
Khoan đã sao mà hắn lại giống…giống ai đó!
“AAAAA!!!! Chẳng phải đó là Hoàng Quân sao? Sao? Sao hắn biết mình ở đây mà tìm hay vậy? Chẳng lẽ là….Thùy Dương ơi là Thùy Dương sao cậu nỡ lòng nào phản bội tớ” Bảo Ngọc âm thầm than thờ, những tiếng hét, chửi mắng cứ thế vang lên trong đầu cô.
-A! Hoàng tử ấy nhìn về phía mình kìa
-Đúng đó, đúng đó
-Bảo Ngọc, Bảo Ngọc – Tuyết Nhi quay sang gọi – Hình như chị cậu đang gọi cậu kìa
-Sao? – Bảo Ngọc len lén thấy quả thật Bảo Như đang gọi cô, cô đâu có ngu âu đến đó thế nào cũng bị tên Hoàng Quân xử đẹp – Tuyết Nhi yêu dấu mình mình đi chỗ khác chơi đi, chị ấy chắc chỉ gọi cho vui vậy thôi
-Đâu có được chị bà gọi mà với lại….- Tuyết Nhi mỉm cười nói lấp lửng rồi cùng đồng thanh với đám bạn nữ của cô nói
-Tụi mình cũng muốn ngắm hoàng tử nữa
Thế là cô nàng Bảo Ngọc bị đám bạn “mai trê” lôi đi vô trong bờ một cách dễ dàng. Sao cô lại có loại bạn “mai trê” như thế chứ! Đúng là giống câu nói cửa miệng của Tuyết Nhi:” Cá mè thì mới làm bạn với cả mè” Nhưng Bảo Ngọc không phải là loại mê trai tại sao lại có đám bạn như thế chứ! Oan nghiệt mà!
Sao một hồi bàn bạc nói chuyện với Bảo Như và nụ cười đểu giả (theo ý của Bảo Ngọc) của Hoàng Quân thì các bạn của cô không từ mà biệt lần lượt ai về nhà nấy, để lại Bảo Ngọc không hiểu sự việc gì cả. Bảo Như cười tươi nói :
-Chị xong nhiệm vụ rồi. Thôi hai đứa nói chuyện đi, chị đi nấu cơm đây – Trước khi đi Bảo Như bước đến nói nhỏ vào tai của Bảo Ngọc – Nên có giới hạn thôi nha, hai đứa còn đi học đó
Rồi vui vẻ bước đi.
Cái gì? Giới hạn là sao? Chị hai nói thế là ý gì?
Bảo Ngọc đem cái thắc mắc đó quay sang nhìn Hoàng Quân định hỏi sự tình thì Hoàng Quân đã nắm tay Bảo Ngọc, kéo cô vào trọn trong lòng, anh nói với giọng dịu dàng như mặt hồ:
-Tại sao lại trốn anh? Em thật giỏi khiến người khác đau đầu đó Mon