Ban đầu, tất cả mọi người hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của Bảo Ngọc ở đây và quan trọng là chủ nhà Hoàng Quân lại không thấy đâu. Người đầu tiên thoát khỏi trạng thái ngạc nhiên đó chính là Thùy Dương. Cô ngồi xuống bên cạnh Bảo Ngọc. Bảo Ngọc nhận ra được việc xuất hiện của mọi người, cô thu ánh mắt lại, mỉm cười vui vẻ:
- Thùy Dương, mọi người…các cậu mới đến à?
- Ừ. – Thảo Anh đáp cũng chạy đến ngồi cạnh cô.
- Sao em đến đây sớm vậy? Bộ em có việc tìm Hoàng Quân sao? – Hạo Thiên ngồi ghế đối diện ôn nhu hỏi
- Em….
- Còn phải hỏi nữa? Nói mau…..có phải tối qua em ngủ lại đây không? – Trọng Kỳ vờ nghiêm mặt
- Trọng Kỳ, đừng có mang ba cái suy nghĩ đen tối trong đầu anh gieo rắc ở đây được không? – Thảo Anh cau mày
- Đâu? Tại anh lo cho Bảo Ngọc yêu dấu của anh thôi. Em thấy có đúng không Thùy Dương?
- Hư cấu– Thùy Dương nhếch mép
- Thôi thôi các người cãi nhau hoài – Hạo Thiên dở khóc dở cười ngăn cuộc đấu khẩu đang sắp chuyển biến thành cuộc đấu vũ khí
- Bảo Ngọc, Hoàng Quân đâu rồi? – Quốc Phong nãy giờ là người trầm tính và im lặng nhất. Anh quay sang hỏi, nhưng không khó thấy từ đáy mắt ánh hiện lên nét đau khổ dù đã được che dấu rất kỹ.
- Trong nhà vệ sinh… - Bảo Ngọc cong khóe môi chỉ hướng nhà vệ sinh ở phòng khách. – Đang bị hành
- Hả?
Không hẹn mà cả năm người cùng nhau đồng loạt lên tiếng. Định hỏi cớ sự ra sau thì nhân vật chính mặt mày bơ phờ bước ra. Anh hình như không nhận thấy được sự hiện diện của các bạn mình, ngồi xuống cầm ly ca cao của Bảo Ngọc uống một hơi rất tự nhiên. Ca cao mới vào miệng thì lúc này anh mới nhận ra…..10 con mắt (trừ Bảo Ngọc) đang nhìn mình chằm chằm.
Phụt….
- Các…các cậu đến đây khi nào vậy? – Hoàng Quân phun luôn nước trong miệng, ho sặc sụa
- Anh vừa vào nhà vệ sinh..ừm…được tầm 30 phút thì họ đến – Bảo Ngọc mắt vẫn không rời tạp chí, bình thản như không có gì xảy ra.
Hoàng Quân mặt mày biến sắc, vội nhìn quần áo xộc xệch cộng với đầu tóc rối bù. Anh mím môi liếc nhìn Bảo Ngọc rồi một bước đi thẳng lên lầu không nói tiếng nào.
Năm người đơ toàn tập
Rồi một lát, sau khi định thân và nghe Bảo Ngọc kể đầu đuôi sự việc cả nhóm đều cười nắc nẻ. Ngay cả Thùy Dương, cô em gái của Hoàng Quân, một người ngàn năm mới cười một lần cũng bật cười khanh khách.
Đúng là cao thủ tầm cao thủ! Vỏ quýt dày thì có móng tay nhọn!
Hoàng Quân bước xuống lầu thì tiếng cười cũng như thế mà giảm đi. Anh ngồi xuống, mái tóc còn rũ những giọt nước, người còn toát ra mùi hương bạc hà. Mặt hầm hầm sát khí, anh ngồi xuống chiếc ghế giữa, khoanh tay bắc chéo chân, giọng lạnh băng:
- Các người cười đủ chưa?
- Cậu đừng bực như vậy. Dù sao bọn mình rất đồng cảm với cậu mà – Trọng Kỳ vui vẻ, đôi mắt long lanh, ngây thơ vô số tội chớp chớp nhìn Hoàng Quân.
- Cậu khỏe chưa? – Quốc Phong cười mỉm chi
- Khổ thân bạn tôi – Hạo Thiên mím môi cố nhịn cười, vỗ vai Hoàng Quân
- Nói đủ chưa.
- Chưa đâu– Trọng Kỳ cầm khăn giấy giả vờ khóc – Huhu…huhu …Tôi sống gần 17 năm rồi, mối hận thù bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng có người trả dùm….huhu…ông trời thật có mắt.
- Cậu có tin là tôi cắt lưỡi cậu không? – Hoàng Quân nghiến răng
- Anh hai…em không có ý chọc anh nhưng…..anh có cần đi khám bác sĩ không?
Hoàng Quân nhướn mắt nhìn em gái của mình. Ngay cả cô mà cũng châm chọc anh? Thật sự việc này khó có thể chấp nhận được. Sống chưa lâu nhưng đủ biết mùi vị thế gian như thế nào vậy mà hôm nay anh lại trở thành bại tướng của một cô gái trói gà không chặt như vậy…
Anh dùng ánh mắt “yêu thương” nhìn Bảo Ngọc. Đương nhiên cô cảm nhận thấy, khẽ rùng mình cô đứng dậy, vui vẻ nói:
- Thôi mọi người ở lại chơi vui vẻ. Tôi còn có việc tôi đi trước. Bye
Nói xong, cô phóng véo ra cửa. Hoàng Quân định đứng dậy, kéo cô lại thì Hạo Thiên đã nghiêm giọng:
- Hoàng Quân để cô ấy về đi. Bọn tớ có chuyện muốn thông báo với cậu.
- Việc gì?
- Là...
- Lên thư phòng.
Trong thư phòng….
Bốp….
Ly rượu rơi xuống mặt đất vỡ tan tành, rượu vang lên tràn xuống mặt đất. Mùi vị của rượu vang lan tỏa trong không khí vừa thơm nhưng cũng đậm mùi vị nguy hiểm.
- Tại sao lô hàng đó bị ngăn lại?
- Có người đã giở trò. Bọn chúng ra tay rất nhanh, khiến bên ta khó mà phòng bị kịp
- Có khi nào liên quan đến nhóm người đã ám sát tam lão đại không? – Thảo Anh xoa mi tâm đáp
Dạo gần đầy vì tình hình trở nên ngày càng phức tạp cho nên bang chủ của bang Moonlight đã bắt tay với bang The Deaf of The Evil cùng nhau khôi phục và ổn định thế giới đêm. Thảo Anh và Thùy Dương vì thế mà đã được phái sang đây hỗ trợ.
- Trọng Kỳ…Mau chuẩn bị máy bay. Tối nay tôi sẽ bay sang Ý – Hoàng Quân ngồi xuống chiếc ghế tựa.
- Em/ Tớ sẽ đi với anh/cậu – Cả năm người đồng thanh nói
- Không. Tôi sẽ đi một mình.
- Nguy hiểm lắm anh hai. Làm sao em có thể yên tâm ở nhà được?
- Các người có nhiệm vụ khác.
- Là gì?
- Bảo vệ cô ấy
Mọi người đột nhiên im lặng. Không ai không biết cô ấy trong lời nói cả Hoàng Quân chính là Bảo Ngọc. Bây giờ, nếu nói Hoàng Quân nguy hiểm một thì người bên cạnh Hoàng Quân nguy hiểm 10, bang phái tranh gianh quyền lực không thoát khỏi việc tổn thương đến người vô tội. Hoàng Quân đương nhiên là hiểu được điều đó. Anh là người nắm giữ quyền lực cao nhất, nên có không ít những bang phái có mưu đồ ám hại anh, nhất là tổ chức sát thủ gần đây. Bọn chúng ngay cả ba vị lão đại cũng giết được thì có chuyện gì không dám làm. Mục tiêu kế tiếp của bọn chúng không biết chừng chính là anh, anh thân thủ nhanh nhẹn, bên cạnh lại luôn có người bảo vệ nên việc thoát thân không khó nếu bọn chúng có hành động. Nhưng nếu bọn chúng biết người bên cạnh anh, người con gái mà anh yêu và cũng là điểm yếu của anh là Bảo Ngọc. Nhất định cô sẽ gặp nguy hiểm.
Nỗi trăn trở đó tất cả mọi người đều hiểu. Bảo Ngọc là người lương thiện, ngây thơ, cô quá trong sáng cứ như một viên ngọc không cần mài giũa. Việc cô xuất hiện trong thế giới tăm tối của họ cứ như một thiên thần lạc vào thế giới của bọn quỷ, cô biết bên cạnh bọn anh là nguy hiểm nhưng chưa bao giờ màng đến điều đó. Cô mang đến cho họ nhiều điều vô giá, giúp họ cảm nhận được thứ tình cảm, niềm vui mà họ đã đánh mất từ lâu. Cho nên để bảo vệ cô dù có hi sinh tính mạng các anh cũng không màng.
Nhưng…
- Bọn em sẽ phái người âm thầm bảo vệ cô ấy – Thùy Dương sau khi ngẫm nghĩ đáp – Đội bảo vệ này do em huấn luyện nên chắc chắn Bảo Ngọc sẽ được an toàn. Anh hai anh….
Rầm….
Hoàng Quân đập tay xuống bàn, một tiếng động lớn đủ khiến Thùy Dương nín bặt. Mọi người cũng giật mình trước biểu hiện của Hoàng Quân.
- Đây là lệnh.
- Em …- Thùy Dương định lên tiếng phản bác thì Thảo Anh đã bước tới đặt tay lên vai cô, nhẹ lắc đầu, ra hiệu cô nên nghe theo chỉ thị của anh
- Tớ nghĩ bảo vệ Bảo Ngọc cứ giao cho Thảo Anh và Thùy Dương. Hai cô ấy có đủ bản lĩnh bảo vệ Bảo Ngọc, còn bọn tớ sẽ đi với cậu.
- Cạu đừng phản bác. Bọn tớ là tam hộ vệ, dù không giúp gì nhưng cũng phải theo sau cậu lỡ cậu có chết thì bọn cũng nhặt xác cậu mang về - Trọng Kỳ nhếch môi
- Tùy các cậu….
--------------------------------------------------
Một tháng sau….
Mỗi việc dần dần lắng xuống, mọi thứ trở về vòng tuần hoàn của nó. Dưới sự chỉ đạo của Hoàng Quân và tài năng của tam hộ vệ cuối cùng thế giới đêm cũng ổn định và đương nhiên chủ của nó chính là Hoàng Quân.
Bảo Ngọc vì vụ việc anh đi sang nước ngoài xử lý gì gì đó mà không báo cô một tiếng khiến cô giận anh suốt một tuần. Hoàng Quân nói về lĩnh vực lãnh đạo, quản lý thì giỏi chứ dỗ dành con gái thì anh chịu. Thế là anh phải hạ mình, đi học tập cái tên Trọng Kỳ, chuẩn bị nào nến, nào hoa, rồi bàn tiệc trên bãi biển, món ăn do mình tự tay làm….kết quả…quả như mong đợi Bảo Ngọc ngồi cười ngây ngốc tha lỗi cho Hoàng Quân.
Trời dần snag thu, những chiếc lá ngoài đường cứ thế vàng theo thời gian. Người ta thường bảo mùa thu thường là mùa dành cho tình nhân, mùa của tình yêu. Bảo Ngọc hoàn toàn đồng ý với khái niệm này.
Bằng chứng là việc cô đang nằm dài trên chiếc ghế phủ bông, đọc truyện cười khanh khách bên cạnh là Hoàng Quân, anh đeo cặp kính đen ngồi chăm chú tìm hiểu cuốn sách Kinh tế bằng tiếng Pháp. Khung cảnh thật thơ mộng cho tới khi…
- Bảo Ngọc ơi!!!
Thảo Anh chạy vội vào, theo sau là Trọng Kỳ.
- Có việc gì vậy?
Bảo Ngọc ngồi ngay ngắn lại, mỉm cười hỏi
- Cậu nhìn nè – Thảo Anh vừa nói vừa đưa cho Bảo Ngọc mẫu giấy – Cuộc thi này quan trọng lém đó, ba năm mới tổ chức một lần đó.