• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sarah chạy từ trong phòng thay đồ ra, miệng cười rạng rỡ. Cô mặc trên người bộ lễ phục màu trắng dài phủ gót, những hoa văn nhỏ xíu trên chiếc váy như hòa vào tia nắng mặt trời buổi sớm.Theo làn gió chiếc váy nhẹ nhàng tung bay vạt khiến Sarah tựa như một nàng công chúa tinh nghịch đang vui đùa trên bãi cỏ. Tóc cô búi thấp mang phong cách vintage cổ điển, điểm xuyến bằng một chiếc cài tóc nhỏ nhưng rất tinh xảo càng làm Sarah thêm lộng lẫy. Cũng chính vì vậy mà nhiều người khi thấy Sarah bước ra thoáng sững sờ, hâm mộ.

- Bảo Ngọc...cậu vào thay lễ phục đi sắp tới cậu rồi đó.

Vì bị gọi bất ngờ trong một tình huống như thế làm Bảo Ngọc khá ngại ngùng. Cô lúng túng nhìn Sarah như một đứa trẻ phải tội.

Dù biết mọi chuyện đã được sáng tỏ, Hoàng Quân cũng đã giải thích với cô rằng anh và Sarah chỉ là bạn, nhưng không hiểu sao khi đứng trước Sarah, lòng Bảo Ngọc lại dậy lên nỗi niềm có lỗi. Cô cảm giác rằng chính mình là người thứ ba đã chen vào cuộc tình của họ. Từ ánh mắt của Sarah chính bản thân Bảo Ngọc biết rằng Sarah cũng rất yêu anh, một tình cảm sâu đậm cũng chẳng kém cô là bao. Thấy Sarah tươi cười rạng rỡ rồi nụ cười vụt tắt khi thấy Hoàng Quân đang ôm cô trong lòng, ánh mắt tràn ngập vẻ đau khổ dù được ngụy trang kính đáo, lòng Bảo Ngọc ray rứt không thôi.

Tình cảm là thứ vốn mang cái tên ích kỷ, con người khi vướng vào nó thì không có cách nào thoát ra. Đặc biệt là một mối tình tay ba, dù biết người kia cũng yêu rất nhiều đau khổ cũng nhiều nhưng bản thân cứ làm ngơ tất cả không có cách nào nhường cũng không có cách nào giúp đỡ.

Giống như ăn một chiếc bánh, lẽ ra hai người đã ăn được đúng phần của mình, giờ thêm một người lại phải chia ba, ai cũng mất đi một ít. Và với một mối tình ba người, ai cũng thiệt thòi, thứ mất đi cũng chỉ có một, đó là tình cảm.

Bảo Ngọc định đứng lên, thoát khỏi vòng tay Hoàng Quân nhưng anh đã ghìm chặt eo cô lại, khiến cô không thể nhúc nhích chỉ có thể đứng đó nhìn khuôn mặt buồn rầu của Sarah.

- Hoàng...Quân anh mới đến à?

Sarah cười gượng, hỏi có lệ bởi sự xuất hiện của anh cô đã biết ngay từ đầu. Nhìn hai người thân mật, lòng cô đau đớn không thôi. Nụ cười dịu dàng, ánh mắt cưng chiều của Hoàng Quân, mỗi cử chỉ đều toát đầy vẻ yêu thương khiến trái tim cô thắt lại.

Cô gặp anh lần đầu tiên là tại bữa tiệc sinh nhật của cô, lúc đó cô và anh chỉ mới 7 tuổi. Khác với những cậu con trai khác, Hoàng Quân mang một nét gì đó lạnh lùng, chững chạc, những tên nhóc khác cứ bao vây cô thì anh lại tách mình ra góc phòng, ngồi lặng lẽ. điều đó đã thu hút cái nhìn của cô, để lại trong lòng cô một ấn tượng đặc biệt. Nhưng những ngày tiếp theo dù Sarah có tiếp cận Hoàng Quân thế nào thì anh vẫn luôn tìm cách tránh né, khiến cô rất buồn bực mà chả hiểu vì sao.Nhờ người quản gia điều tra, cuối cùng Sarah cũng biết sở dĩ anh luôn tìm mọi cách từ chối là vì lòng anh đã có một cô bé, một cô nhóc mà anh quen biết ở tận Việt Nam, nơi cách đây cả nửa vòng Trái Đất. Sự đau đớn và ghen ghét đã thôi thúc cô cố gắng trở nên xinh đẹp và tài giỏi với mong muốn anh có thể chú ý mình. Nhưng đáp lại là gì? Chỉ là lạnh nhạt của Hoàng Quân.

Có thể nói là ông trời thương cô, không tuyệt mọi hy vọng của cô. Khi biết được mình bị bệnh tim, Sarah hoàn toàn rơi vào hố tuyệt vọng. Cô nhốt mình trong phòng không gặp ai, cũng không ăn uống gì và cũng chính Hoàng Quân đã đến bên cạnh cô. Nhờ thế bệnh tình cô dần thuyên giảm, khoảng cách của cô và anh cũng kéo gần lại nhưng Hoàng Quân vẫn không giành cho cô tình yêu.

Cô yêu anh, đó là một sự thật không thể phủ nhận. Nhưng Hoàng Quân lại yêu người con gái khác, đó là điều cũng không thể chối cãi.

- Ừ…anh mới đến

Hoàng Quân đáp, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô gái trong lòng. Bảo Ngọc đương nhiên nhận ra được không khí hết sức gượng gạo này, huých mạnh vào hông Hoàng Quân, cô nhanh chóng đứng dậy giữ khoảng cách với anh.

- Hai người nói chuyện với nhau đi. Tôi đi thay đồ cái đã.

Nói đoạn, Bảo Ngọc chả chờ phản ứng của Hoàng Quân. Cô mỉm cười với Sarah, rồi chạy vụt đi. Bảo Ngọc sao không hiểu được bọn họ, có lẽ họ cần một không gian để nói chuyện, nên cô đâu thể nào ở lại làm “bóng đèn” được chứ. Coi như đây là cách cô thể hiện sự tôn trọng của mình đối với anh, bởi vì Bảo Ngọc tin Hoàng Quân sẽ không phản bội cô.

----------------------------------------------------

- Hình như đã lâu lắm rồi anh và em mới có dịp nói chuyện với nhau như thế này nhỉ?

Sarah cười tươi, định ngồi chiếc ghế gần Hoàng Quân vốn là chỗ ngồi Bảo Ngọc ban nãy, nhưng Hoàng Quân đã nhanh chân, kéo ghế của mình nhích ra, tạo khoảng cách với cô. Khiến Sarah chỉ biết cười khổ.

- Xem ra tới tận bây giờ anh vẫn không thể nào kéo gần khoảng cách với em.

- Vốn dĩ anh và em chẳng thể nào – Hoàng Quân lạnh lùng đáp.

- Vâng..em biết người anh yêu là Bảo Ngọc…nhưng dù không thể làm người yêu anh vẫn phải cho em cơ hội làm bạn với anh chứ.

- Anh chưa bao giờ nói chúng ta không thể làm bạn. Chỉ là em vẫn luôn muốn vượt qua ranh giới đó thôi.

- Bởi vì…em yêu anh. À thôi ta bỏ qua vấn đề này đi….anh có thể đến nhà em ăn một bữa cơm không? Ba mẹ em vừa về nước. Họ muốn gặp anh – Sarah đến gần Hoàng Quân, nói

Anh bất ngờ đứng dậy, lạnh lùng nhìn cô:

- Cũng tốt, anh sẽ đến chúng ta sẽ có thời gian bàn bạc về việc hủy hôn.

Nghe đến hai từ “hủy hôn”, dường như mọi mạch máu trong người Sarah ngưng lại. Cô ôm đầu, ánh mắt thống khổ nhìn Hoàng Quân.

- Tại sao? Tại sao nhất quyết phải làm như thế với em? Hoàng Quân chẳng lẽ tình cảm bao lâu nay của em, anh không hề cảm nhận được sao?

Đôi mắt Sarah ngấn lệ, nhìn Hoàng Quân.

- Không. Người tôi yêu chỉ có Bảo Ngọc. Bất cứ người nào cũng không thể thay thế cô ấy.

- Hoàng Quân em…

- Xin lỗi, tôi bận rồi. Có gì ta sẽ nói sau.

Nói xong, Hoàng Quân bước đi, mặc cho Sarah đang khóc ở đằng sau. Làm sao Hoàng Quân không biết Sarah yêu mình sâu đậm, bản thân anh cũng biết Sarah đã hy sinh rất nhiều cho anh. Nhưng biết làm sao được, trái tim anh chỉ Bảo Ngọc, chỉ có người con gái đó mà thôi, còn Sarah…mãi mãi chỉ có cách nợ cô.

Về phần Sarah, sau khi Hoàng Quân rời khỏi, cô ngước mặt lên, rút trong túi lau đi những giọt nước mắt. Một nụ cười hiện lên khuôn mặt cô.

- Hoàng Quân à, em đã không thể bỏ anh được rồi biết làm sao đây? Haiz…nếu thứ mà Sarah này không dành được thì đừng hòng người nào giành được. Huỳnh Bảo Ngọc, cô đừng trách tôi, có trách thì trách sao cô không biết chọn người, lại đi chọn người tôi yêu.

-----------------------------------------------------------

- Át xì.

- Bảo Ngọc, sao vậy? Cảm à? – Thảo Anh đang lựa trang phục cho Bảo Ngọc, ân cần hỏi.

- Không, có cảm giác như có ai đó đang nhắc mình á – Bảo Ngọc nhận lấy khăn mùi soa từ Thùy Dương.

- Cậu mặc cái này vào thử xem.

Nói đoạn, Thảo Anh nhét vào tay Bảo Ngọc một chiếc váy xanh lam, đẩy Bảo Ngọc vào thẳng phòng thay đồ. Một lát sau, Bảo Ngọc vất vả mặc bộ váy dài bước ra, lập tức ánh mắt Thùy Dương và Thảo Anh sáng lên. Hai nụ cười nở ra trên miệng hai nhỏ.

- Tớ nghĩ chúng ta sẽ qua vòng này nhanh thôi.

Nhìn hai nụ cười của hai nhỏ, Bảo Ngọc bất giác lạnh sống lưng, mong rằng cô sẽ qua kiếp nạn này.

--------------------------------------------------

Vòng 1 nhanh chóng được diễn ra, khắp sân trường mọi ngóc ngách đều được tận dụng đưa vào khung cảnh, đèn từ máy ảnh liên tục chớp nhá. Cả sân trường tràn ngập màu sắc với đủ thứ loài hoa và những cô gái xinh xắn trên mình là chiếc váy cao quý, sang trọng cùng với những bộ trang sức đắt giá.

Bảo Ngọc thay đồ xong, nhưng vì chiếc váy không có tay lại hở khá nhiều nên Bảo Ngọc cảm thấy rất khó khăn và ngượng ngập, Thảo Anh lại không cho cô choàng thêm áo khoác gì cả càng làm cô phải lấy tay che chỗ này, giấu chỗ kia. Nên nhân lúc hai nhỏ không để ý Bảo Ngọc nhanh tay vơ lấy chiếc áo khoác, chạy biến ra khỏi phòng.

Bảo Ngọc đảo một vòng quanh trường, những cô nàng điệu đà trên người là chiếc đầm lộng lẫy tạo đủ tư thế, phô bày đủ nét đẹp của mình, nhưng chung quy đều là sự thanh lịch. Nhiếp ảnh cũng mệt mỏi không kém, hết quỳ lại ngồi sau đó lại đứng làm sao cho bắt được khoảnh khắc đẹp nhất của cô gái.

Thảo Anh cũng từng kể cho cô nghe rằng, những nhiếp ảnh gia ở đây đều là dân chuyên nghiệp, không những nổi tiếng mà còn có kinh nghiệm lâu năm nên rất được các tiểu thư này tin tưởng. Nhưng không phải ai cũng có thể chọn được vị nhiếp ảnh gia phù hợp với phong cách của mình. Chọn đã khó, mời được hay không mới là quan trọng bởi những người này đều dựa vào thế lực và sự giàu có mà chọn người.

Bảo Ngọc thở dài, nhớ lại người chụp cho mình. Đó là một người đến từ Pháp, cũng là một trong những nhiếp ảnh gia chủ lực của tập đoàn thời trang F & G, do chính Thảo Anh lựa chọn và đưa đến đây. Cũng phải nói, thật sự là quả là thử thách với Bảo Ngọc, người này luôn làm việc với những diễn viên, người mẫu nổi tiếng lâu rồi bây giờ khi không lại hợp tác với con nhỏ mới lần đầu đứng trước ống kính như cô thật quả là một việc khó khăn, về phần Bảo Ngọc, cô luôn tạo đủ kiểu theo lời ông ấy nhưng chả có kiểu nào hợp ý ông ta. Chưa nói đến phong cách của ông ấy thiên về sự gợi cảm của nhân vật, mà đó lại là điểm yếu chí mạng của cô. Sau 1 tiếng đồng hồ công cốc, Bảo Ngọc quyết định trốn ra ngoài hít thở không khí trong lành, đồng thời để tâm trạng thoải mái hơn.

Chợt, cô để ý đến phía vườn hoa, nơi hiện tại đang tập trung ánh mắt của rất nhiều người. Tò mò, Bảo Ngọc nhanh chóng phóng nhanh đến đó. Đến nơi, Bảo Ngọc mới biết họ đến đây không phải để chụp ảnh mà là đang xem một người. Nói đúng hơn là đang chiêm ngưỡng những bức ảnh lung linh từ một cô gái.

Cô gái mặc một chiếc váy màu trắng, ngồi trên nền cỏ xanh, tóc búi thấp với chiếc trâm cài đơn giản nhưng tinh tế. Đặc biệt xung quanh cô những đóa hoa tulip đỏ, làm cho cô càng nổi bật và thu hút. Vâng, người đó không ai khác chính là Sarah.

Một loạt động tác đơn giản nhưng cao quý toát ra từ người cô được Sarah thực hiện nhẹ nhàng trước ống kính. Có khi cô nâng niu từng cánh hoa, có khi lại đặt bông hoa gần cánh mũi như đang ngửi cũng có khi có lại thả mình nằm giữa biển hoa đỏ rực giống như một thiên thần đang yên giấc nồng. Dù là động tác nào, cũng có một điểm chung duy nhất là khuôn mặt Sarah không hề biểu thị nét cười, gương mặt mang đầy nét ưu tư, buồn bã tạo cảm giác man mác trong lòng người xem, trong đó có Bảo Ngọc.

Lúc nhỏ, Bảo Ngọc cũng rất thích hoa, nên thường được ba và chị hai kể cho nghe ý nghĩa của rất nhiều loài hoa cùng với sự tích của nó. Nhưng nếu trí nhớ cô đúng thì hoa tulip đỏ là hoa của sự chờ đợi tình yêu trong vô vọng, một tình yêu không được đáp lại. Vậy tại sao Sarah lại chọn một loài hoa có ý nghĩa buồn như thế làm chủ đề của cả bức ảnh chứ? Nét buồn bã trong cả bộ ảnh này dường như đều mang một thông điệp nào đó, lẽ nào có liên quan đến Hoàng Quân?

Bảo Ngọc trầm tư nhìn Sarah một hồi lâu, đến khi chuông điện thoại kéo cô trở về hiện thực.

[ Cậu đang ở đâu thế?]- Thảo Anh giọng bực bội nói trong điện thoại.

- Mình….haha…mình đang ở vườn hoa ý mà

[ Vườn hoa? Hay nhở? Cho cậu 5 phút, nếu hết 5 phút không thấy mặt của cậu thì đừng trách tớ - Thùy Dương giành lấy điện thoại, giọng xuống âm độ]

Bên đầu dây kia chẳng nói chẳng rằng cúp máy nhanh chóng, để lại cho Bảo Ngọc một tràng dài tiếng tút tút…Thôi xong! Thùy Dương mà xử lý cô thì thật thảm.

Bảo Ngọc nhanh chóng trấn tĩnh tinh thần, xách váy lên ba chân bốn cẵng phi thẳng đến nơi chụp ảnh.

20 phút sau….

- Được rồi em cứ tự nhiên thể hiện phong cách của mình đi.

Hoàng vui vẻ nói. Đây là anh chàng mà Bảo Ngọc trong lúc chạy đi vô tình đụng phải, sau vài phút làm quen Bảo Ngọc mới biết được anh chàng này đang theo học khoa Mỹ Thuật ngành Nhiếp Ảnh ở Học viện nhiếp ảnh Lavender. Vì đam mê nên anh chàng cố gắng tích góp tiền sắm sửa một chiếc máy ảnh mới toanh, tìm mọi cách vào đây gặp các nhà nhiếp ảnh nổi tiếng và nếu may mắn lại được chụp ảnh. Được tham gia vào cuộc thi quy mô lớn này là ước mơ của nhiều người thợ nhiếp ảnh, nhìn những khoảnh khắc do chính mình chụp được quy ra những tấm ảnh poster treo khắp thành phố, còn được đứng ngang tầm các tay “cao thủ” quả thật là niềm mong ước không nào hơn.

Sau khi nghe được niềm nhiệt huyết của Hoàng, Bảo Ngọc bất chấp ngăn cản của Thảo Anh và Thùy Dương quyết tâm để cho Hoàng chụp cho mình. Mặc dù không đồng ý, nhưng hai nhỏ cũng không biết làm gì hơn, chỉ còn cách theo Bảo Ngọc và Hoàng kiếm một nơi phù hợp để hoàn thành bộ sưu tập ảnh.

Ông trời đúng là “có mắt”, Bảo Ngọc vừa bước ngồi lên ghế thì.

Ầm….Rào Rào…..

- Mưa rồi vào nhà trú mưa mau.

- Sao mưa nắng thất thường vậy trời?

Hàng loạt người nhanh chóng thu gom đồ chạy nhanh vào, Bảo Ngọc đơ toàn tập. Có lẽ cô thật sự là bị ma quỷ ám rồi.

Mưa giăng giăng đầy khắp nơi, khiến mọi vật ngập trong màn mưa trắng xóa, mọi việc chụp ảnh đều ngưng lại khiến mọi người vô cùng lo lắng vì chưa hoàn thành được buổi chụp mà trong đó có nhóm Bảo Ngọc. Khác với hai nhỏ bạn, Bảo Ngọc yên tĩnh lạ thường, cô chống càm ngắm mưa. Khác với mọi người, Bảo Ngọc từ nhỏ đã thích mưa vì đơn giản mưa làm cho cô có một cảm giác rất dễ chịu.

- Trời ơi, sao mãi vẫn chưa tạnh mưa vậy? Chẵng lẽ phải che ô chụp luôn hả trời?

Hoàng thở dài ngao ngán. Cứ tưởng đâu đây là cơ hội của anh, không ngờ trời lại như vậy khiến anh chưa chụp được tấm nào. Có lẽ anh thật sự không có duyên với cuộc thi này.

Một ý tưởng chợt lóe qua đầu Bảo Ngọc. Cô quay sang Hoàng, vui vẻ hỏi:

- Hoàng, anh có thể chụp dưới mưa không?

- Nếu có người che ô cho anh, thì có thể…em định làm gì thế? – Hoàng nghi hoặc nhìn Bảo Ngọc.

- Này Bảo Ngọc, không lẽ… - Thảo Anh đang nghe cuộc nói chuyện của Hoàng và Bảo Ngọc, vội chen vào.

- Theo tớ sẽ rõ, à cậu nhớ xách thêm hai cây dù nha.

Nói đoạn, chả giải thích gì thêm, Bảo Ngọc lao ngay vào màn mưa trước con mắt ngạc nhiên của Thảo Anh, Thùy Dương, Hoàng và những cô gái trong đại sảnh.

Bảo Ngọc nhảy tung tăng trên màn mưa, tóc được cô xõa ra. Chiếc váy lam càng lấp lánh bởi những giọt mưa dính đọng trên vạt váy. Cô xoay người, hòa mình vào những giọt mưa. Nụ cười nở rộ như một bông hoa tỏa sáng rực rỡ. Cô tung tăng đùa nghịch với nước, giống như mưa đã trở thành người bạn với cô, còn cô thì vui mừng được gặp lại người bạn của mình.

Chả mấy chốc, cơn mưa buồn tẻ nhạt đột nhiên như bừng sáng. Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào cô gái đang nhảy múa trong màn mưa, hay đúng hơn họ có cảm giác trước mắt họ không còn là một cô gái mà là nữ hoàng của mưa.

Hoàng chả đợi chờ gì, anh giơ máy ảnh lên, chụp lấy chụp để. Không tin vào mắt mình đây chính là Bảo Ngọc.

Mưa được hồn ai mưa tuôn thêm

Bao nhiêu tiếng khóc kêu dưới thềm

Vô vàn ngọc vỡ rơi tan nát

Mưa rên cho lá nấc từng hồi

Cho cả vườn xanh run run quá

Gió đến vô tình lạnh lạnh thêm

Mưa đi rồi lá còn nức nở

Giọt thành nhân lăn xuống chầm chậm rơi

Mưa qua lá xanh hơn bao giờ

Vàng ngọc lóng lánh hay lưu ly

Xa kia mây đã sáng lên rồi

Nắng tuôn xuống đất cả trời sao

Trinh nữ thẹn thùng còn khép lá

Chim ra gọi bạn hót vang trời

Đường xa ngập ngừng dáng ai đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang