• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố quên đi một hình bóng dẫu đôi tay vẫn không thể quên

Cố quên đi một lời hứa dù con tim đang thét gào.

Điện thoại Bảo Ngọc chợt nhấp nháy, là số của Thảo Anh, cô ngạc nhiên bây giờ đã tầm quá nửa đêm khi không Thảo Anh lại gọi cho cô làm gì chứ? Rất khó khả năng là cô nàng này với Thùy Dương kéo vào bar rồi say sỉn ấn nhầm số lắm! Nhưng biết sao được cô mà không bắt máy rất có thể ngày mai cô sẽ khó mà sống yên thân với cô bạn thích càu nhàu, cằn nhằn này.

- Alô, gì vậy Anh Anh?

- Bảo Ngọc ơi, về đây cứu tớ mau!

- Cậu…cậu đang nói gì vậy? – Bảo Ngọc hốt hoảng kề điện thoại sát tai cứ sợ sẽ không nghe được Thảo Anh nói gì

- Cậu hại tớ rồi, về mà giúp tớ giải quyết mấy tên hoàng tử của cậu kìa – Giọng Thảo Anh run run

- Cái gì? Hoàng tử? Đừng bảo tớ là cậu say rồi đâm ra mê sảng nha

- Mê sảng cái đầu cậu á! Quốc Phong, Hạo Thiên và Trọng Kỳ đang đứng chặn cổng nhà tớ kìa! Mặt đùng đùng sát khí cứ như Trương Phi ấy, cậu mà không về là mấy tên đó lăng trì tớ với Thùy Dương mất.

- Sao? Hahahahahahaha………các cậu..hahahahha…..ăn ở như thế nào mà bị người ta chặn đường như thế vậy? – Bảo Ngọc cười sảng khoái

- Cậu còn cười nữa à? Có tin là tớ giết cậu không? – Thảo Anh nghiến răng ken két nói

- Thách cậu đó! Đợi tới khi cậu giết tớ thì chắc các cậu đã bị “làm thịt” hết rồi

- Được rồi nubatakechi (hãy đợi đấy)

Thảo Anh hét lớn hết công sức rồi cúp máy. Trong khi Bảo Ngọc đang cười nắc nẻ bên này thì bên Thảo khổ không gì hơn. Thật là tình! Không biết làm việc thiện ghép đôi Hoàng Quân và Bảo Ngọc làm chi bây giờ....bốn giành một biết chắc thế nào ba người còn lại cũng đau buồn vậy mà...haiz! Thảo Anh quay sang nhìn Thùy Dương. Cô nàng này cũng chẳng khá hơn Thảo Anh là bao nhiêu từ cái ngày mà Hoàng Quân xách xe đi theo tiếng gọi trái tim thì lúc nào cô cũng lo lắng. Không phải lo cho Hoàng Quân mà lo cho bản thân mình, đi đến đâu cô cũng có cảm giác bị ai đó theo dõi và người không xa lạ ngoài ba tên này. Hôm nay cô nghe tin mấy tên hotboy này đã phát đột kích nhà cô, nên cô liền nhanh chân phóng sang nhà Thảo Anh, nào ngờ đâu đến nhà nhỏ chưa kịp ngồi xuống ghế thở thì đã nghe tiếng xe hơi ì đùng trước cổng.

Chạy trời không khỏi nắng là vậy!!

- Tớ nghĩ ta nên khai thật thì tốt hơn – Thảo Anh buồn bã nhìn Thùy Dương

- Biết sao được. Tớ không muốn cả đời trốn trong nhà cậu đâu

----------------------------------

Sáng sớm hôm sau, Bảo Ngọc uể oải thức dậy ngược lại với cô, Hoàng Quân có một tâm trạng cực kỳ khỏe khoắn, vì anh ngủ rất ngon. Mà cũng là điều thường tình thôi, khi biết được rằng cô gái mình yêu đã suốt đêm chăm sóc cho mình thì có dù là trời có sập anh cũng nở nụ cười hạnh phúc.

Bảo Ngọc lết xác ra ngồi ghế đá, uống trà cho...tỉnh ngủ. Chợt từ đằng sau Hoàng Quân bước đến và....chụt

- Hoàng Quân anh...anh....anh – Bảo Ngọc giật mình đặt tay lên má vừa mới bị ai đó hôn

- Anh thế nào? – Hoàng Quân cười nhẹ, ôm trọn ai đó đặt trong lòng

- Tía ra đấy, thả em ra – Bảo Ngọc giãy dụa cố gắng trong vô vọng thoát khỏi Hoàng Quân

- Có sao đâu? Với lại sáng nay ba cũng ra thăm đồng từ sớm rồi mà

- Ai cho anh gọi tía của em là ba hả? – Bảo Ngọc chun mũi

- Sớm muộn gì cũng thế, gọi trước cho quen thôi – Hoàng Quân nhéo mũi Bảo Ngọc, mỉm cười

- Mơ nhé, em không thèm lấy anh đâu, rùa ngốc!

- Nếu em không lấy thì anh cướp bằng cách.......- Hoàng Quân cười nham hiểm luồn hai tay sau gáy cố định đầu Bảo Ngọc

Không kháng cự, vì có kháng cự cũng vô ích nên Bảo Ngọc ôn nhu nhắm mắt chờ Hoàng Quân, điều này khiến anh rất vui, cuối cùng cô cũng đã đón nhận anh. Thật sự đây là điều dù có mơ anh cũng không dám nghĩ đến, bây giờ đã thành sự thật rồi. Hoàng Quân cúi đầu và....4cm...3cm...2cm...1cm....

- E hèm! Mới sáng sớm à nha, muốn làm gì thì cũng phải đợi đi ra khỏi nhà chứ?

Bảo Như dắt xe đạp ra cười khúc khích, và đương nhiên nghe tiếng nói đó theo phản xạ thì Bảo Ngọc đẩy Hoàng Quân ra phóng khỏi người, còn Hoàng Quân thì nhìn hướng khác. Không gian gượng gạo vô cùng. Bảo Ngọc mặt ửng hồng, ấp úng nói:

- Chị..chị hai.....sao chị đi sớm thế?

- Hôm nay chị chị có tiết dự giờ nên đến sớm chuẩn bị, hôm nay em giúp chị ra chợ nấu cơm một bữa nha, sẵn tiện giới thiệu cho Hoàng Quân biết chợ miền Tây là như thế nào luôn?

- Dạ, tạm biệt chị hai

Bảo Ngọc mỉm cười, đưa Bảo Như ra cổng. Đợi khi Bảo Như đã khuất cô mới thở ra một cái, đúng là xấu hổ không gì bằng. Dù hôm qua mọi người đã giới thiệu và biết Hoàng Quân là bạn trai của cô rồi nhưng mà sao cô cứ thấy ngại ngại thế nào ấy.

- Bà xã à! Em có vào nhà không? Bộ em tính đứng đó hoài sao? – Hoàng Quân dựa cột, ngọt ngào nói

- Ai là bà xã hả? Anh nói như thế mọi người hiểu lầm là khổ em đó

Một cuộc tranh luận lại diễn ra...........và mất khoảng một thời gian khá lâu Bảo Ngọc và Hoàng Quân mới có thể ra khỏi nhà được. Bảo Ngọc mặc trên người một bộ bà ba có áo màu xanh biển nhìn rất đẹp, mái tóc đen, dài được cô buột nhẹ che đi bởi chiếc nón lá. Nhìn cô thật dịu dàng làm sao! Đậm chất con gái miền Tây. Khác xa Bảo Ngọc, Hoàng Quân lại mặc trên mình chiếc áo sơ mi màu hạt vẻ và chiếc quần kaki đen dài tới đầu gối cùng với chiếc nón lưỡi trai, đậm chất thành đô.

Một anh chàng thành thị và một cô gái miền Tây đi chung với nhau.....thật là một nghịch lý nhỉ?

Bảo Ngọc đi cùng Hoàng Quân ra bến sông, lúc bước xuống vỏ láy* thì Hoàng Quân chợt khựng lại, có vẻ chần chừ.

- Bộ em định đi bằng cái này hả?

- Chớ sao?

- Nhưng anh không.....- Hoàng Quân ấp úng, mặt nhăn như khỉ ăn ớt

- Em biết láy mà anh yên tâm – Bảo Ngọc tươi cười bước đến bên máy

*Vỏ láy: hay còn gọi là vỏtắc ráng hayvỏ vọt, là tên một loạithuyền máy, hoặc xuồng, ghe nhỏ và dàihình thoi, thường làm bằng gỗ và gắn thêm máy, là phương tiện di chuyển chủ yếu và phổ biến ở các tỉnh miềnTây Nam Bộ, vùng sông nước Đồng bằng sôngCửu Long, đặc biệt là vào mùa nước nổi.

Hoàng Quân ngồi đầu vỏ lái, tay cầm máy ảnh bắt đầu công việc chụp ảnh của mình, còn Bảo Ngọc thì mắt cứ đăm đăm nhìn anh, cô cứ có cảm giác anh có một sức hút đối với cô nhưng cũng có một khoảng cách đối với cô khó mà với tới. Hoàng Quân cứ như một ngọn gió vậy, một ngọn gió tự do bay khắp nơi trong khi cô chỉ là một đám mây nhỏ. Gió có thể nắm giữ lấy mây, nhưng mây khó mà giữ lấy gió.

Đi khoảng 15 phút thì chợ bắt đầu hiện ra. Chợ Ngã Bảy, Hậu Giang là một trong những chợ nổi đẹp và nổi tiếng nhất đồng bằng Sông Cửu Long. Quanh năm ghe xuống tấp nập trao đổi, đông đúc, chẳng những thế cả khu chợ cứ như được bao phủ với bao nhiêu là sắc màu của hoa, của quả, của rau.Hàng hóa được bày bán trên ghe. Trước mỗi ghe hàng sẽ có một cây sào chống, gọi là cây bẹo, trên đó treo loại hàng mà ghe bán. Ví dụ như, nếu ghe chuyên bán khoai lang thì trên sào sẽ treo lủng lẳng vài củ khoai, còn nếu ghe bán hành, tỏi thì trên cây sào sẽ treo hành, tỏi, như muốn người mua biết rằng “ Ở đây có bán khoai” hoặc “ Ở đây bán hành”.Ghe bán nhiều loại trái cây thì cây bẹo nhìn rất vui mắt vì treo lủng lẳng các loại trái mà ghe đang bán. Thường thì mỗi ghe sẽ chuyên bán một mặt hàng. Những chiếc xuồng chở đầy nông sản tụ lại họp thành chợ nổi dài hàng cây số trên sông. Tiểu thương có điều kiện thường sử dụng xuồng máy để đến chợ... .. người khó hơn thì chèo xuồng.

Bảo Ngọc hết chạy qua bên ghe này lại bơi sang bên ghe khác, cả vỏ láy chẳng mấy chốc chứa đầy hàng hóa nào là: dừa, cá , rau, trái cây, hoa,.....v...v đến Hoàng Quân nhìn cũng phải hoa mắt nhưng điều làm anh ngạc nhiên hơn cả là Bảo Ngọc. Cô chẳng những nói chuyện rất dễ thương, mà quan hệ lại rất rộng rãi, đi hết 10 ghe thì đã có 9 ghe là quen Bảo Ngọc rồi. Cô mua thứ gì cũng kể cho Hoàng Quân nghe những cái khó nhọc khi làm ra món đó ví dụ như muốn có những bó bông cúc đẹp như thế này người ta đã phải ra vườn từ rất sớm để cắt rồi phải ngâm vào nước cũng như thay nước liên tục để bông không bị héo bla....bla....

1 tiếng sau cuối cùng Bảo Ngọc và Hoàng Quân cũng lết xác được về tới nhà. Vác ba cái thứ lỉnh khỉnh ra khỏi vỏ láy, hai người hướng về nhà. Vừa đến đầu cổng thì đã thấy bà con chòm xóm bu quanh rất nhiều ở nhà cô mà đa phần đều là đấng chị em phụ nữ nhà ta. Khó khắn lắm cô mới chen chân vào hỏi một người trong đó

- Chị ơi có chyện gì mà mọi người tập trung ở đây đông vậy

- Em không biết gì à? Không biết chủ gia đình đó là ai? Chắc có con gái đẹp lắm đấy mà có tận ba anh chàng hoàng tử đẹp trai ngất trời tập trung trước nhà kìa

- Hả? Hoàng tử? – Bảo Ngọc tròn mắt, nhìn người đối diện

- Thật đó, không tin em nhìn xem

Bảo Ngọc nhướn người, phóng tầm mắt ra xa nhất có thể. Không sai đó chính là Quốc Phong, Hạo Thiên và Trọng Kỳ. Ba người mặt đầy vạch đen đang bán sống bán chết đứng trước nhà cô. Đang định quay đi thì một bàn tay vội nắm lấy cô lôi đi qua đám đông và người đó chính là Hoàng Quân.

- Anh định làm....làm...gì vậy Hoàng Quân?

- Xác định chủ quyền

Hoàng Quân có khuôn mặt baby thì đi qua hàng loạt những cô em dễ thương, đương nhiên máu mũi cứ phun ra...à đính chính là mấy nàng đó thẫn thờ nhìn Hoàng Quân chứ không phải ảnh nha. Hàng loạt tiếng xí xầm rộ lên

- Kìa đó, một anh chàng đẹp trai nữa

- Oa người này còn hơn hẳn ba người kia

- Tôi thấy bốn người ngang nhau mà

- Không hiểu sao quê mình dạo này nhiều anh chàng đô thành về nhỉ? Ước gì....

[email protected]#$%........

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK