Một lác sau , Lưu Vũ Thần liền trưng bày những món ăn mà mình nấu trước mặt Nghiêm Á Hiên mà nói.
" Em đói rồi phải không , nếu ăn nhiều một chút !"
Nghiêm Á Hiên cúi đầu nhu thuận nhìn khuôn mặt ưa nhìn này của hắn một lác lâu rồi lại châm chú dùng bữa dừng như trong đầu cô có thứ gì đó muốn hỏi nhưng đến cỗ họng thì lại thôi.
Thấy cô khó xữ như thế Lưu Vũ Thần lại mở miệng hỏi.
" Em có việc gì muốn nói hay sao ? Tại sao lại nhìn tôi ghê thế chứ ?"
Nghe câu hỏi của Lưu Vũ Thần cô liền thành thật đáp.
" Chỉ là tôi nhìn anh rất giống một người , nhưng chắc đây chỉ là sự trùng hợp mà thôi !"
Lưu Vũ Thần nghe thế liền biết cô nói đến ai , người có địa vị trong giới tài chính như Nghiêm Á Hiên làm sao không biết được người con trai đó cơ chứ.
Lưu Vũ Thần gắp cho Nghiêm Á Hiên một miếng thức ăn rồi mở miệng nói.
" Người mà em nói có phải là đại thiếu gia của tập đoàn tài chính toàn cầu Đại Hoa hay không ?"
Nghe hắn nói đúng như thứ mà trong lòng mình đang suy nghĩ , trái tim nhỏ nhắn của Nghiêm Á Hiên không kiềm chế được mà nhảy loạn một hơi.
Một lác sau cô mới kiềm chế lại tâm tính kích động ấy mà hỏi.
" Người đó anh quen hay sao ? "
Lưu Vũ Thần nhàn nhã nhếch mép không suy nghĩ hay che dấu gì Nghiêm Á Hiên mà thành thật nói.
" Người đó là anh trai song sinh với tôi , sao mà không giống được chứ ? "
Nghe đến đây trong miệng Nghiêm Á Hiên có muôn ngàn câu muốn hỏi hắn nhưng đến miệng thì lại thôi , cô thật sự muốn hỏi tại sao hoàn cảnh của hắn lại thê thảm đến mức ở trong một nơi như thế này ngày nào củng phải đi làm thêm để sống.
Còn anh trai lại sống trong sự che chở và hào vang vô tận như thế , thật sự có công bằng với Lưu Vũ Thần hay sao chứ.
Trong không khí yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng tim đập này hai người chỉ dùng bữa mà không nói thêm gì cho đến khi kết thúc.
Khi Nghiêm Á Hiên chuẩn bị đứng dậy thì Lưu Vũ Thần lại mở miệng.
" Hôm nay em có về nhà hay không ? "
Nghiêm Á Hiên nghe thế đôi mắt liền phát ra một tia giảo hoạt hiếm thấy mà đáp lời.
" Đây là nhà tôi còn đi đâu được chứ ? Để tôi dọn dẹp cùng anh ?"
Lưu Vũ Thần củng chẳng ngăn cản hành động này của Nghiêm Á Hiên mà hai người lao vào dọn dẹo chén bát cười nói trông rất vui vẽ , nhìn thấy hình dáng cặp đôi nhỏ nhắn này nếu như có người ngoài ở đây chắn chắn sẽ nghĩ hai người là đôi vợ chồng mới cưới.
Trong những lần đùa vui ấy Nghiêm Á Hiên chẳng biết vô tình hay cố ý đều muốn hôn hắn , nhưng củng trùng hợp mà mọi lần như thế hắn đều vờ như chẳng thấy mà tránh né làm trái tim Nghiêm Á Hiên như chết lặng.
Thời điểm này Nghiêm Á Hiên mới biết chắn chắn chuyện lúc đó sẽ là khúc mắt mãi mãi của hai người.
Thời gian lại thấm thoát trôi qua được một tuần , tuy Lưu Vũ Thần vẫn ôn hòa cười niềm nở khi gặp Nghiêm Á Hiên nhưng từ khi đó hắn củng chẳng hôn hay chủ động ôm cô nữa , còn về vấn đề làm chuyện vợ chồng lại càng không sảy ra.
Tuy Nghiêm Á Hiên rất lo lắng và bất an những vẫn như mọi ngày đều ở bên cạnh chỉ mong rằng Lưu Vũ Thần một ngày nào đó sẽ cỡi bỏ được vướng mắt mà yêu mình như lúc đầu.
Phải nói tình cảm là thứ đồ dễ thay đổi nhất , cho dù tình cảm có mặn nồng đến đâu thì chỉ cần một vài hiểu lầm , một vài người xen vào thì chắc chắn sẽ tan vỡ mà thôi.
Danh Sách Chương: