" Thiên Hữu tôi chán!"
Thiên Hữu vừa về tới nhà đã nghe thấy cô than vãn, hắn thở dài mệt mỏi mà kéo chiếc cờ vạt xuống, xoắn tay áo lên rồi chuẩn bị đồ ăn do hắn vừa mua từ bên ngoài.
" Sao anh không thuê giúp việc nấu luôn cho tiện"
" Bình thường ở nhà điều do mẹ tôi nấu ăn không cần thuê đầu bếp, mà tôi cũng chả thích cho người lạ vào nhà mình nấu cho mình ăn nên không cần thuê"
Hắn đem ra một tô phở được mua ở Tây Ban Nha, Thanh Trà vừa thấy món ăn thân quen bèn mừng rỡ như muốn khóc.
" Tinh hoa ẩm thực là đây, sao anh biết tôi đang thèm phở vậy?"
Ăn xong cũng như thường lệ cô chẳng cần động một ngón tay vào để dọn dẹp, hắn tự dọn sau đó tự rửa bát.
" Để tôi rửa phụ anh"
" Thôi, ngồi yên đó đi, nếu chân cô bị nặng hơn thì tôi phải mắc kẹt ở đây cả đời mất. Với cả tôi không thích người khác đụng vào tất cả những thứ mà tôi sẽ chạm tay vào."
" Vậy ra đó là lý do anh không thích người khác nấu ăn cho mình, đúng là ông già khó chịu "
Ăn xong hắn tiếp tục canh cô uống thuốc sau khi uống thuốc xong hắn đem ra một tờ giấy và hai cây bút bi.
" Chơi thôi, cô bảo chán mà"
" Chơi X,O à?"
" Ùm nhường cô đi trước "
Thanh Trà bỗng cảm thấy phấn chấn hơn một chút nhưng chẳng được bao lâu. Thiên Hữu toàn thắng, hai mươi trên hai mươi.
" M* nó, sao anh cứ thắng hoài vậy? Anh chơi ăn gian à? Chết tiệt, đổi trò đi"
Dù là đánh bài, uno hay cờ vây, đến rút gỗ cô cũng chẳng thắng lấy một lần. Cô tức giận hất mấy miếng gỗ đi vô tình trúng tay Thiên Hữu. Cô tức giận mà không kiềm chế được nước mắt, cái cảm giác tức giận đến mức không thể giải toả, dù cố gắng cũng không thắng được cảm xúc đó khiến cô dân trào.
" Anh có phải con người không vậy? Tôi tưởng tôi đang chơi với AI không đấy. Bình thường tôi giỏi lắm mà hôm nay hơi xui không thắng nổi một lần."
" Mấy trò này không cần sự may mắn đâu, chủ yếu vẫn là động não nhiều. Giống như cuộc đời vậy, cứ nghĩ mình thông minh cho đến khi thật sự gặp một người thông minh. Nếu không chấp nhận bản thân yếu kém và cố gắng thì cô mãi mãi thua thôi. Biết sao tôi không nhường cô lấy một bàn không?"
" Tại sao?"
" Vì tôi muốn dạy cho cô một bài học, cuộc đời sẽ chẳng ai nhường cô đâu, vậy nên lau nước mắt đi chúng ta chơi lại một bàn cờ vây nữa "
Nghe Thiên Hữu nói đạo lý một lát tâm cô cũng có một chút lây động. Cô xấu hổ vội lau đi nước mắt rồi tiếp tục chơi. Cô nhìn thấy bàn tay bị miếng gỗ va trúng của hắn, đã ửng đỏ lên hết cả.
" Tay anh không sao chứ?"
" Không sao"
Dù có chơi lại cô vẫn thua như vậy, thua nhiều đến mức cô dần dần học được một thứ đó là sự kiên nhẫn, chấp nhận, học hỏi, điềm tĩnh. Mỗi lần thua cô điều sẽ hít thở thật sâu, học hỏi nước cờ của đối thủ, xem lại lý do vì sao mình thua. Đúng là một người tính cách nóng nảy như Thanh Trà chỉ có một mình Thiên Hữu có thể khắc chế.
Thiên Hữu đã nhường cô một ván duy nhất nhưng chính cô lại không nhận ra, dù chỉ là một ván cờ nhưng cô lại cảm thấy vui một cách lạ thường. Từ đó cứ mỗi lần rảnh rỗi cả hai lại chơi cờ vây cùng nhau.
Vì ở nhà quá lâu nên Thanh Trà đâm ra nản dù chơi rất nhiều trò chơi trong nhà với Thiên Hữu nhưng cô cũng không khỏi buồn rầu. Thiên Hữu thấy cô có vẻ ngộp ngạt nên đưa cô ra ngoài ăn. Trà ăn mặc giản dị, chân chỉ mang dép sandal thoải mái. Hai tay cô chóng nạn thanh thoát tiến vào nhà hàng.
Vì Thiên Hữu bận nghe điện thoại nên vẫn còn ở ngoài, cô bước vào nhà hàng trước, bước đi dưới sự phán xét của nhân viên và những vị khách sang trọng khác. Vừa ngồi vào bàn cô đã nhận ra gương mặt quen thuộc đang ở trước mặt mình.
" Cha ở đây làm gì?"
" Để tao nhắc cho mày nhớ về nhiệm vụ, phải chiếm hết công ty lẫn căn biệt thự đó, tất cả của nhà họ Trịnh. Vui vẻ quá nhỉ? Chắc mày nghĩ bây giờ bản thân mày đang được tự do chứ gì? Nên nhớ mạng của bọn nó đang ở trong tay mày, biết cách cư xử tí đi."
Nói xong ông rời đi ngay lập tức, để lại mình cô tuyệt vọng ngồi bất động ở đấy. Thiên Hữu bước vào thấy sắc mặt cô đã thay đổi nên hắn hỏi.
" Không sao chứ? Không khoẻ à, hay chân đau?"
Thanh Trà lắc đầu rồi giả vờ cười cho qua.
" Ăn thôi"
Thật ra lúc nãy Thiên Hữu đã vô tình thấy cô nói chuyện với cha mình nhưng hắn lại không xuất hiện vạch trần họ. Ngay từ đầu hắn đã biết mối hôn sự này chỉ là để thoả mãn lòng tham của hắn, hắn biết ông ta đã làm gì với con gái của mình nhưng cậu vẫn luôn im lặng không nói gì.
" Thiên Hữu không phải anh nói không ăn đồ do người khác nấu sao?"
" Ý tôi là trong nhà thì không nhưng có thể ăn ở ngoài "
" Kì lạ"