"Hoài Lễ đại nhân!"
"Vô dụng!"
"Hoài Lễ đại nhân, ta..."
"Ngươi nghĩ vương gia sẽ giữ lại thứ vô dụng như ngươi sao."
"Hoài Lễ đại nhân! Hoài Lễ đại nhân!"
Mặc Lưu Đức vang xin nhưng Hoài Lễ một mực kiên định giơ kiếm lên chuẩn bị đâm thẳng. Lưu Đức sợ hãi dùng chút sức lực còn sót lại của mình cố lùi về sao nhưng, Hoài Lễ hắn vốn không có ý định tha mạng cho Lưu Đức.
"Xoẹt!"
Lưu Đức theo bản năng giơ tay lên đỡ, lúc ông ta tưởng mình chết thì khi mở mắt tại nhìn thấy Hoài Lễ hai tay chỉ giơ kiếm lên, đôi mắt hắn trợn tròn lên, máu từ khóe miệng chảy ra. Hắn cố nhịn xuống dưới thì chỉ thấy một thanh kiếm xuyên thẳng qua lòng ngực mình rồi từ từ rút ra, cánh tay cũng dần dần buông xuống.
"Keng!"
Thanh kiếm của Hoài Lễ rơi xuống đất, cơ thể hắn cũng đổ dồn ngã nhào về trước, Lưu Đức sợ hãi cố gắng nhịn lên. Người ông ta thấy chính là Sở Thiên Vũ với thanh kiếm trên tay dính máu, đôi mắt Sở Thiên Vũ lúc này như sát quỷ giết người. Lưu Đức run run, nói:
"Đại nhân tha mạng! Xin đại nhân tha mạng!"
Sở Thiên Vũ cười nhẹ, y đáp:
"Đúng vậy, ta còn nhiều câu hỏi mà chỉ có ông mới có đáp án thì làm sao mà giết ông được." Rồi y quay ra phía sau nói tiếp:
"Mộc Dung, giúp ta dọn dẹp đi."
"Vâng."
"Giờ tới lượt ông cho ta biết."
...----------------...
"Sao lại ngồi ở đây?"
"Đại nhân."
"Sao vậy, có tâm sự gì sao
Sở Thiên Vũ chỉ cười nhẹ rồi nói:
"Không có gì."
Lâm tự khanh lắc đầu, ông ngồi xuống bậc thang ngoài sân trong đại lý tự, cười nói:
"Ngươi nghĩ ta đã già nên dễ gạt vậy sao. Ta vào quan trường mười mấy năm, nhìn mặt đoán tâm ý cũng là chuyện bình thường."
"Vậy đại nhân có bao giờ đoán qua tâm tư nữ nhân chưa?"
"Ngươi..." Lâm tự khanh có hơi sửng người khiến Sở Thiên Vũ bật cười, nói:
"Xem ra nhìn mặt đoán tâm ý mà đại nhân nói không nằm ở chỗ nữ nhân."
"Tiểu tử thối!"
"Ơ! Ta chỉ nói thật lòng thôi mà, chẳng lẽ đại nhân bị nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận sao?"
"Nhóc con chết tiệt nhà ngươi. Dành thời gian ra đây cho ngươi lời khuyên ngươi lại cố tình châm chọc ta."
"Được rồi, ta không đùa với ngài nữa là được."
"Hừ!"
"Ngươi định tính làm sao với Thần Dương công chúa?"
"Ý ngài là sao?"
"Ta đã bảo đừng lừa ta, từ lúc ngươi bước vào đại lý tự ta đã biết mục đích của ngươi rồi, ngươi sẽ không ở lại đây cả đời đâu."
Sở Thiên Vũ nghe vậy chỉ biết cuối đầu, lẳng lặng nói:
"Xem ra đại nhân đã biết cả rồi."
"Sự việc năm đó vốn đã bị quá khứ chôn vùi thì tại sao ngươi lại phải cố làm sáng tỏ nó ra?"
"Đại nhân có lẽ không biết, khi yêu một người thì người ta sẽ để ý đến tất cả mọi việc liên quan đến người đó, cho dù là một chuyện nhỏ nhặt nhất. Ngài nghĩ thử xem khi nhìn thấy người mình yêu nhất phải chịu đựng nổi quan khuất và sự khinh miệt của mọi người lâu như vậy thì làm sao ta có thể để yên được."
"Việc nhỏ nhặt nhất sao! Thật nực cười!"
Câu nói của Lâm tự khanh khiến Sở Thiên Vũ chú ý, y bỗng hỏi:
"Ý đại nhân là sao?"
"Lời ngươi nói ra khiến ta bỗng nhớ đến một người."
"Ai."
"Mục Kỳ Nhi."
"Là người ngài yêu à, vậy mà ta cứ tưởng là Lâm tự khanh trước giờ không gần nữ sắc chứ."
"Ngươi được đà là lại cứ chọc ta, biết vậy không nói cho ngươi rồi."
"Ti chức nào dám."
"Hừ!"
_ Họ Mục! Nam Vương phi cũng họ Mục nhưng lại không biết rõ tên, không lẽ...
"Vậy ngài và bà ấy quen biết thế nào vậy?"
"Năm xưa ta cũng chỉ là tên ăn mày đầu đường xó chợ. Tám tuổi ta may mắn gặp được cô ấy, nhờ sự giúp đỡ vô tình đó mà ta mới có thể sống được đến năm mười sáu tuổi."
"Ta từ nhỏ mô côi, lưu lạc tứ phía để tồn tại lại không có học thức nên vốn không có cơ hội để thi khoa cử."
"Vậy làm sao ngài..."
"May mắn lắm sao lúc đó đại lý tự tuyển nha dịch, ta liền đăng ký tham gia. Ngươi biết không, lúc đăng kí thi thì ta lại quên mất mình không có tên lại không biết chữ nên ta đã bị loại."
"Bị loại?"
"Ừm. Lúc đó ta tưởng mình không còn cơ hội rồi ai dè may mắn lại lần nữa mỉm cười với ta, lúc đó tự khanh tiền nhiệm vô tình đến xem. Ông ấy đặc cách cho ta tham gia thi, nếu ta dành hạng nhất thì sẽ nhận ta vào."
"Vậy là ngài dành giải đầu nên được nhận vào."
"Đúng vậy, sau khi trở thành người của đại lý tự ta rất biết ơn ông ấy nên đã cố gắng học hỏi. Nỗ lực của ta cuối cùng cũng được đền đáp khi ta trở thành thiếu tự khanh."
_ Khi vào đại lý tự mình đã điều tra về sơ lược qua rồi. Tự khanh tiền nhiệm họ Mục, không lẽ nữ nhân họ Mục kia là con gái của tự khanh tiền nhiệm, vậy bà ấy là Nam Vương phi.
Sở Thiên Vũ nghi hoặc, Y lúc trước sống ở Thần Dung Quốc nên mấy chuyện về Thiên Lăng Quốc cũng không mẩy may quan tâm lắm, y chỉ đành hỏi tiếp:
"Vậy cô nương kia là nhi nữ của tự khanh tìm nhiệm sao?"
"Đúng vậy, Kỳ Nhi là con của ân sư, nàng ấy thường xuyên tới đại lý tự để thăm người nên bọn ta cũng đã gặp lại nhau. Lâu dần bọn ta cũng đi đến tình yêu. Ân sư biết chuyện nên cũng đồng ý mà tác hợp cho hai ta."
"Nếu như người mà ngài nói là con gái của Mục tự khanh bà ấy là Nam Vương phi phải không? Rõ ràng hai người đã yêu nhau tại sao bà ấy lại trở thành vương phi? Tại sao tên bà ấy không được nhắc đến chứ?"
Lâm tự khanh nghe vậy cũng chỉ thở dài, ông ngước lên nhìn bầu trời, nói:
"Lúc bọn ta tính đến chuyện chung thân thì Nam Vương thích Kỳ Nhi nhưng bị nàng ấy từ chối, hắn ta nhân lúc nàng ấy mất cảnh giác mà hạ thuốc lấy đi cuộc đời nàng ấy."
"Cái gì!" Sở Thiên Vũ sốc, việc này y vốn chưa bao giờ ngờ tới.
"Không còn cách nào tiên đế đành phải ban hôn cho họ. Tuy vậy Kỳ Nhi vẫn không quên được tủi nhục đó nên quyết định tự tử. Chỉ là không ngờ..."
"Không ngờ điều gì?"
"Kỳ Nhi mang thai rồi, nàng ấy sau đêm bị Nam Vương đoạt chiếm đa thì đã mang thai rồi." Lâm tự khanh nói mà nước mắt ông cũng vô thức rơi.
"Ngài nói Nam Vương yêu thương Nam Vương phi, Nam Vương phi cũng mang thai con của ông ta, vậy tại sao Nam Vương phi lại mất sớm như vậy chứ?"
"Nam Vương đúng lúc đầu rất yêu thương nàng ấy nhưng rồi không biết tin đồn về quan hệ của ta với Kỳ Nhi lại ở đâu hiện lên khiến Nam Vương ghen tuông mà tìm cách trút giận lên nàng."
"Như vậy chưa là kết thúc đâu, không biết lí do gì mà có kẻ vu oan ân sư khiến tiên đế hạ lệnh xử tử Mục gia. Kỳ Nhi cho dù là vương phi cũng không thoát khỏi tội, cùng với những lời đồn lúc trước nên tiên đế đã ban rượu độc cho nàng."
Sở Thiên Vũ nghe xong có hơi chua xót, chuyện tình vốn đẹp đẽ nhưng cuối cùng lại bi thương âm dương cách biệt.
"Ngài hận Nam Vương sao?"
"Hận thì sao nào? Nỗi oan của ân sư chưa được giải làm sao ta có thể tìm hắn trả thù được."
"Nổi oan của Mục tự khanh mà ngài nói rốt cuộc là gì?"
"Tự tạo dựng lực lượng, ăn tiền hối lộ, có người làm chứng cũng có vật chứng bày ra."
_ Thật không ngờ còn có những việc ở quá khứ kéo dài đến nay mà chưa có lời giải.
"Vậy là người đến bây giờ vẫn chưa tìm ra chủ mưu sao?"
"Có lẽ vậy, thời gian càng lâu lại càng xóa nhoà mọi dấu vết, hiện tại cũng đã mười chín năm rồi."
_ Long Dạ Nặc hai mươi mốt tuổi, nói vậy hắn được hai tuổi thì Nam Vương phi đã bị ban chết.
Sở Thiên Vũ nghĩ thầm, rõ ràng người buồn là y trước nhưng giờ lại phải an ủi ngược lại Lâm tự khanh.
Một lúc sau Lâm tự khanh cũng bình tĩnh lấy lại được tinh thần, ông nhìn qua Sở Thiên Vũ, hỏi:
"À phải rồi. Nhóc con nhà ngươi định tính thế nào?"
"Mục tiêu mà ta đã đặt thì chắc chắn phải làm cho đến cùng. Quyết không từ bỏ!"
"Có cần ta giúp không?"
"Không cần đâu đại nhân, ta không muốn làm phiền người ngài."
"Hừ! Nhớ lấy câu đó, sau này đừng có mà cầu xin ta giúp đỡ."
"Đại nhân trăm công nghìn việc, ta làm sao nỡ để ngài hao tâm tổn sức vì ta được."
"Đùa ngươi thôi, nếu thật sự cần cứ việc nói, ta không ngại giúp ngươi đâu."
"Vậy tạ ơn đại nhân trước."
"Hừ! Tiểu tử thối!"