"Anh đùa sao? Tôi sao có thể chứ".
Tử Phong ngạc nhiên.
"Sao lại không thể?".
Tiểu Lăng cứng ngắt. Dạ, thưa ngài cái gì cũng không thể đó ạ.
"Tôi và Vĩ Hàn Di không hề giống nhau". Tiểu Lăng nói nhẹ nhàng.
Đúng mẹ cô rất tuyệt vời, là hình tượng mà cô luôn ngưỡng mộ và muốn vươn tới.
Bất chợt Diệp Tử Phong cười nói.
"A, xin lỗi xin lỗi. Tôi không hề có ý so sánh hay dùng cô làm thay thế đâu".
Diệp Tử Phong tiến đến chỗ bức tranh, nhẹ nhàng đặt cánh tay của mình lên.
"Bởi vì từ lần đầu tiên gặp cô đã là cảm hứng khác biệt trong tác phẩm của tôi rồi".
"Mặc dù cô rất giống Vĩ Hàn Di nhưng cô là cô, còn cô ấy là cô ấy".
Tiểu Lăng khẽ nhắm đổi mắt đẹp, nở nụ cười thoải mái.
"A, không giống nhau sao được. Chúng tôi là mẹ con mà".
Diệp Tử Phong ngạc nhiên. Thật trong đầu anh đã nghĩ tới điều này. Giống Vĩ Hàn Di như vậy cũng chỉ có thể là con gái cô ấy.
"Nếu anh vì mẹ tôi mà làm vậy thì tôi không cần đâu". Tiểu Lăng nói.
Diệp Tử Phong lắc đầu nhẹ.
"Không phải vậy, nếu cô không nói thì tôi cũng chẳng biết. Tôi lựa chọn cô bởi vì ở cô có nguồn cảm hứng tôi cần".
Tiểu Lăng cười nhẹ.
"Ha, thất bại như tôi thì có cảm hứng gì chứ".
Diệp Tử Phong cười lớn tiếng.
"Cô là thất bại ư. Để tôi chứng minh cho cô xem, là thất bại hay là ngôi sao sáng nhất".
Tiểu Lăng ngớ người.
Sao ai cũng muốn làm cô tỏa sáng vậy.
Tiểu Lăng đứng suy nghĩ một hồi lâu.
Bất chợt cô đưa một cánh tay về phía trước. Khẽ mỉm cười.
"Hợp tác vui vẻ".
Diệp Tử Phong đáp lại.
"Ừ, hợp tác vui vẻ".
Lúc này cũng đến giờ cô tới phim trường rồi. Tiểu Lăng tạm biệt ba anh em rồi ra về.
Đợi Tiểu Lăng đi thì Diệp Tử, Diệp Hạ chạy bổ nhào tới Diệp Tử Phong.
"Anh hai, lấy chị Tiểu Lăng về đi".
"Muốn chị xinh đẹp là vợ anh hai cơ".
Diệp Tử Phong cười khổ. Hai cái đứa nhóc ranh tinh nghịch này thật hết nói nổi.
Diệp Hạ tròn sáng mắt.
"Anh hai có thích chị xinh đẹp hơm?".
Diệp Tử Phong không thể né tránh câu hỏi của Diệp Hạ. Anh khẽ ho khàn khàn giọng nói. "Thích".
Nghe xong lời của Diệp Tử Phong, mắt của hai đứa nhóc sáng lên. Đồng thanh nói.
"Vậy cùng lấy chị ấy về thôi".
Diệp Tử Phong phì cười, khẽ lắc đầu.
"Không lấy được".
Ánh mắt của hai đứa nhóc con buồn hiu.
"Tại sao ạ?".
Diệp Tử Phong không nói gì mà nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt đang hiện hữu trên bức tranh.
Anh khẽ cười.
Đẹp
Thật sự rất đẹp.
Có thể Diệp Tử, Diệp Hạ còn nhỏ nên không nhìn ra điểm khác biệt của bức tranh.
Bức tranh có hồn hay không là ở...
Ánh mắt.
Trong bức tranh ánh mắt của Tiểu Lăng lạnh lẽo đến mức không có chút tình cảm nào.
Còn ánh mắt của cô hôm nay thì khác hẳn. Một ánh mắt chan chứa đầy tình yêu. Tiểu Lăng chắc chắn đã phải lòng ai đó nên phần lạnh lẽo đó cũng tan biến theo.
Diệp Tử Phong vạn lần không có cơ hội.
_________________
Tiểu Lăng vừa ra khỏi cổng thì đã thấy Vũ Tư khuôn mặt sợ hãi đứng bên ngoài.
Tiểu Lăng vô tội hỏi.
"Sao thế?".
Vũ Tư:"...".
Đúng là cô gái không có lương tâm. Bỏ mặc người ta mà còn hỏi.
"Bo..ss bên trong".
Vũ Tư nói lắp chỉ vào chiếc xe đáng đậu bên góc kia.
"Lục Bạch Y đến đây làm gì nhỉ?". Tiểu Lăng khó hiểu.
Vũ Tư khóc thét. Nói gì chứ, còn không phải vì cô sao.
Tiểu Lăng tiến đến chỗ chiếc xe đang đậu. Vừa mở cửa xe là đã thấy mùi hắc ám lan truyền khắp nơi rồi. Hình như còn ngửi thấy mùi giấm chua quanh đây nữa.
(Vâng, vị tổng tài nào đó đang ghen đấy ạ><).
Tiểu Lăng nhìn bộ dạng của Lục Bạch Y mà đổ mồ hôi.
"Nhiệt độ trong xe hơi nóng nhỉ? Anh mặc đồ thế kia có ổn không?".
Lục Bạch Y đen mặt nhìn Tiểu Lăng. Em nghĩ tôi để ý chuyện đó sao?.
(Mèo hoang, chị có nhìn kĩ không. Nhiệt độ này là do cơn ghen của chồng chị đấy).