Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Thiên Vũ cười trừ, biểu cảm không tốt là bao. Hắn nhìn lại bàn cờ, mường tượng chính mình là kẻ bị động đang bị vạn quân địch bao quanh, không thể bước tới càng không thể lùi lại, một vết nứt nhỏ cũng không có để cho hắn thoát thân. Không một tướng sĩ nào đứng kề bên chỉ có một mình hắn cầm kiếm giương khiên đứng tại chỗ, trông thấy có phần nực cười.

Một vị tướng hùng dũng đơn bạc mà chiến đấu cũng rất có khí thế nhưng lấy ít địch nhiều thì khó có thể thắng. Nhưng nếu lấy mưu đấu dũng thì dù có một địch trăm cũng có thể thắng. Vị tướng tài ba này đã dùng mưu lược của mình để nghịch chuyển càng khôn, hoá nguy thành an.

Sở Thiên Vũ di chuyển nước cờ của người đối diện giúp quân tướng thoát khỏi vòng vây chuyển mình vào vị trí an toàn.

Lão nhân gia nhướng mày kinh ngạc, chốc lát như ngộ ra được điều gì đó khiến cặp mắt hiện lên vài vì sao. Miệng lão cong lên cười thành tiếng.

" Hay! Còn có thể đi như vậy. Con làm sao lại nghĩ ra được cách này vậy? " Giọng lão nhân gia nghiêm nghị giống như chất vấn: " Vũ Tiểu Nhi, con bái cao nhân, Đại Kiện Tướng nào mà có thể trong một khoảng thời gian ngắn trở nên suất sắc hơn so với trước kia vậy? Nói ta nghe. Ta thật muốn cùng người này đánh một ván."

Sở Thiên Vũ nhìn lão nhân gia không biết nên nói gì. Bởi vốn dĩ cách này là do chính lão tự tay nghiên cứu ra rồi truyền dạy lại cho hắn. Nhưng đó là chuyện của nhiều năm sau còn ở hiện tại lão đối với việc này một chút quen thuộc cũng không có.

Thanh âm Sở Thiên Vũ sắc bén nhưng có phần hờ hững lờ mờ trong đó, nửa đùa nửa thật mà nói: " Là ông nội của tương lại chỉ dạy cho cháu đấy! "



Đúng là lão nhân gia chỉ dạy nhưng mà ở hiện tại lão cái gì cũng chưa biết không khỏi tròn mắt kinh ngạc.

Lão cảm thấy như mình đang bị trêu đùa, lông mày nhíu lại, ánh mắt tỏa ra vài phần sát khí. Lão tức giận nói: " Hàm hồ. Nếu không muốn nói ra tên của cao nhân thì không nên lấy ta ra làm trò đùa chứ! "

Sở Thiên Vũ bình thường đối với người khác không phải thanh lãnh thì chính là ấm áp. Đôi khi sẽ vờ tốt bụng nhưng đều có hạn mức ranh giới rõ ràng. Đối với từng kiểu người đều sẽ có cách ứng xử khác nhau nhưng hiếm khi dở thói trêu chọc người khác. Ở một mức độ nào đó khi Sở Thiên Vũ biết người mình đang đối đáp đủ thân thiết, đủ hiểu nhau và đặc biệt đáng tin thì bộ mặt trẻ con của hắn mới được hiện ra.

Lão nhân gia chiếm đoạt lấy một vị trí mà khó ai sánh bằng trong lòng hắn. Lão là một người trưởng bối đáng kính cùng hắn có quan hệ huyết thống. Là một người ưu tú thông tuệ nhưng đôi lúc hay làm những việc mà người khác không ngờ đến.

Kể đến chính là việc đặt tên. Hắn vẫn còn nhớ in lời kể của mẹ hắn khi hắn mới ra đời được các trường bối trong nhà chọn tên như thế nào. Người khác không nói đến nhưng lão nhân gia chọn tên chính là luôn có một ý nghĩa " tên xấu dễ nuôi".

Giờ hắn cảm thấy rất may vì mẹ hắn đã giành được quyền đặt tên cho hắn. Nếu không... Thật sự một lời khó nói hết.

Sở Thiên Vũ cười tươi như hoa khiến người nhìn không khỏi say mê.

Trông sắc trời đã gần xế chiều. Chuyện của hôm nay vẫn nên là kết thúc đi thì hơn.

" Ông nội, chuyện của Dương gia có thể nhờ ông nhúng tay vào một chút được không? "

Sở Thiên Vũ nhìn lão nhân gia đối diện, ánh mắt thận trọng lại câu nệ.

" Vũ Tiểu Nhi, con thừa biết ta đến đây để nghỉ dưỡng. Chuyện ở ngoài kia ta không muốn quan tâm. Nếu con muốn tìm người giúp sức không bằng tìm cha con đi. "



Lão nhân gia nhàn nhã ăn thêm một miếng bánh phù dung, làm bộ dáng như không rành thế sự. Đối với chuyện bên ngoài trang viên một chút cũng không muốn biết.

Sở Thiên Vũ cau mày. Muốn mở miệng nói lại nhưng thôi. Hắn không muốn vì chuyện này mà sinh thêm chuyện khác.

Đợi cơn gió thổi qua vài lần trên mặt nước hắn mới cầm bình trà lên rót vào cốc lão vừa nói:" Ông nội với Dương lão gia cũng là cùng chỗ quên biết nhiều ít cũng sẽ dễ bề nói chuyện hơn so với người khác. Nếu mà để cha con ra mặt chuyện này có khi sẽ không thành. "

Lão nhân gia khó hiểu.

" Rốt cuộc là có chuyện gì mà phải cần ta ra mặt. Vũ Tiểu Nhi, con với Dương gia đó xung đột cái gì sao? Có nặng nhẹ thế nào thì Dương gia cũng phải nhượng bộ chúng ta. Con không cần phải lo lắng gì cả. "

" Tất nhiên con không lo Dương gia sẽ gây ra sóng gió gì cho chúng ta. Cơ mà.. " Sở Thiên Vũ cười lạnh trông khá tàn độc.

" Cơ mà làm sao? " Lão nhân gia gấp gáp hỏi.

" Ông nội hẳn vẫn chưa biết Ninh Ninh nhập viện nhỉ? "

" Sao cơ? Ninh Tiểu Nhi nhập viện!" Lão nhân gia kinh ngạc đứng phắt dậy, biểu cảm khó tin. Lão giờ rất hoang mang không biết chuyện đã xảy ra từ bao giờ. Bỗng chốc lòng lão dâng lên vạn cơn sóng liên tục đập mạnh vào bờ, trái tim bị hạt cát đùa bỡn đâm chọt mà đau. Nói Lâm Tố Ninh là viên minh châu trong tay lão cũng đáng. Lão coi cô như cháu ruột mà yêu thương chẳng tiếc gì khiến cho cô vui. Vậy mà cô nhập viện mà lão không biết. Tâm trạng lúc này của lão không khác gì từ trên mây xuống đáy vực.

Lão nhân gia buồn bã hỏi han tình hình: " Ninh Tiểu Nhi hiện giờ sao rồi? Nó nhập viện được bao lâu rồi mà không ai thông báo cho ta biết. Các người đều cho rằng ta chết rồi à!"

Sở Thiên Vũ lắc đầu an ủi: " Không phải không muốn thông báo cho ông biết. Chỉ là sợ ông biết sẽ dẫn đến tức giận mà lên huyết áp. Huống hồ sự việc lúc đó rất rắc rối. Mà ông cũng đừng lo. Ninh Ninh giờ không sao rồi. Ít ngày nữa em ấy sẽ xuất viện thôi. Nếu ông muốn gặp em ấy sớm thì có thể cùng con trở về. "



Lão nhân gia thở phào. " Con bé không sao là tốt rồi. " Tức khắc mặt lão nhân gia biến sắc, trầm trọng hỏi: " Nhưng mà chuyện của Dương gia với chuyện Ninh Tiểu Nhi nhập viện có liên quan sao?"

" Ông nội đoán đúng rồi. "

" Rầm! " Lão nhân gia tức giận đập mạnh vào bàn, căm phẫn nói: " Là kẻ nào ở Dương gia không biết điều dám động vào Ninh Tiểu Nhi! Đây là muốn đối đầu với ta với tập đoàn Thiên Hằng sao? Vũ Tiểu Nhi, con mau nói rõ ra đi. "

" Chuyện này xảy ra cũng một phần do lỗi tại con. Nếu không phải con chủ quan thì sẽ chẳng có chuyện này rồi. "

" Ý con là sao?"

Sở Thiên Vũ hơi mím môi, giọng nói đều đều từ từ kể lại tất cả ngọn nguồn.

Không biết đã qua bao lâu sắc trời cũng đã chập tối, mặt nước chuyển thành màu cam pha lẫn chút sắc vàng dần dần qua thời gian màu sắc càng thêm đậm. Gió lạnh thổi qua, cảnh vật chung quanh yên tĩnh trông thật đạm bạc. Chút tia sáng yếu ớt vụt qua gương mặt của hai nam nhân trong chòi ngũ giác hiện rõ vẻ lạnh lùng không kém gì gió mùa đông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK