Ngự Thiên Đạo Chung cạch một tiếng móc ngược xuống, gắn bọn họ vào chuông, tiếp theo mọi người nghe được ngoài chuông truyền tới tiếng hô trầm muộn, tiếp theo chính là thanh âm chói tai của móng vuốt từ trên Ngự Thiên Đạo Chung xẹt qua truyền đến.
Giang Nam toàn lực thúc dục Ngự Thiên Đạo Chung, bảo vệ những người này, chỉ nghe thanh âm móng vuốt kia huy động biến mất, tiếp theo nơi xa truyền đến tiếng hét phẫn nộ của Chân Pháp Phật Đà, lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, tế lên Đạo chuông, mang theo mọi người gia tốc hướng phương hướng thần thụ chạy tới.
Mà ở phía xa, sắc mặt Chân Pháp Phật Đà ngưng trọng, nhiều cường giả Phật Quang Tự quay chung quanh hắn, mi tâm hắn hé ra, Đàm Trí thánh tăng bay lên, khoanh chân ngồi ở trong mi tâm của hắn, toàn lực thúc dục Chân Phật Xá Lợi, lấy mình làm con mắt thứ ba của hắn.
Đột nhiên, một móng vuốt lông xanh từ trong sương mù vô thanh vô tức dò ra, bắt được đầu một vị La Hán, nhanh như tia chớp rụt trở về!
- Yêu nghiệt, tìm đường chết!
Sắc mặt Chân Pháp Phật Đà trầm xuống, hai tay lần lượt thay đổi, đạo tắc hóa thành một mặt gương sáng, phật quang từ trong kính phun ra, một đạo cột sáng kích bắn, hướng trong sương mù theo đi.
- Ôi ôi...
Trong sương mù truyền đến một tiếng cười quái dị, tiếp theo thanh âm nhai ăn truyền đến.
Đột nhiên, móng vuốt kia dò ra lần nữa, hướng một vị tôn giả Phật Quang Tự khác chộp tới, Chân Pháp Phật Đà quát tháo một tiếng, giống như bôn lôi, một quyền đón nhận, cùng móng vuốt kia đụng vào nhau, móng vuốt kia có chút dừng lại, như cũ chộp tới, chế trụ vị tôn giả kia rụt trở về.
Sắc mặt Chân Pháp Phật Đà xanh mét, cánh tay khẽ run, thanh âm cũng có chút run rẩy:
- Là thi thể của Thần Mộc Thánh Quân... Hắn biến thành thi yêu! Đi mau, đi mau!
Nhiều cường giả Phật Quang Tự cuống quít ôm lấy Chân Pháp Phật Đà hướng gốc thần thụ chạy đi, đầu quái vật núp trong sương mù kia, lại là thi thể Thần Mộc Thánh Quân, trong cỗ thi thể này đản sinh ra linh tính, trở thành bá chủ trong ao đầm, bị sinh cơ trên thân mọi người tản mát ra hấp dẫn đến, núp trong sương mù ăn thịt người!
Mới vừa rồi, Chân Pháp Phật Đà cùng móng vuốt lông xanh kia đánh một cái, hắn thông qua Xá Lợi Thiên Nhãn trong mi tâm của Đàm Trí thánh tăng thấy rõ ràng, chủ nhân móng vuốt này, rõ ràng là một thụ nhân đã khô héo!
Bản thân Thần Mộc Thánh Quân chính là thần dược tu luyện thành thần thụ, mà quái nhân này chính là thụ nhân khô héo, thực lực của Chân Pháp Phật Đà có thể so với Thiên Thần, ngay cả một kích toàn lực của hắn cũng không thể rung chuyển móng vuốt thụ nhân này, như vậy thụ nhân này tất nhiên là Thần Mộc Thánh Quân không thể nghi ngờ!
Thần Mộc Thánh Quân bị chết quá lâu, thế cho nên thi thể hắn chìm đắm ở trong sinh cơ cùng tử khí mà mình tản mát ra, tử khí dựng dục thi linh, sinh cơ dựng dục thân thể, để cho hắn biến thành một thi yêu!
Cũng may thi yêu tỉnh tỉnh mê mê, không có linh trí, không cách nào tu luyện, nếu không đừng nói Chân Pháp Phật Đà, cho dù là Thần Chủ tới chỗ nầy, cũng muốn nuốt hận thu tràng!
Thần Mộc Thánh Quân ở trong ao đầm tung hoành, móng vuốt không ngừng chộp tới, nhiều cao thủ bên cạnh Chân Pháp Phật Đà, mười tám La Hán, Thập Nhị tôn giả vốn là bị tử khí xâm nhập, đã chết hơn mười người, chúng tăng còn dư lại cũng không thể kiên trì bao lâu, từng cái từng cái bị thần thi của Thần Mộc Thánh Quân bắt vào trong sương mù, bị ăn sống!
Rốt cục, tất cả La Hán, tôn giả chết hết, trong lòng Chân Pháp Phật Đà run lên, chỉ thấy một bàn tay khô héo hướng mình chộp tới.
- Thần Mộc Thánh Quân rốt cuộc là tính toán chọn đồ, hay là có ý định ăn thịt người?
Hắn một bên thì đánh nhau, bên thì rút lui, đau khổ chống đở. Rốt cục hắn làm đến nơi đến chốn, đi tới dưới Thần thụ, thần thi của Thần Mộc Thánh Quân nhìn thấy không cách nào làm gì hắn, gào thét một tiếng, dần dần biến mất ở trong sương mù.
Thần Thi này phảng phất đối với gốc thần thụ kia cực kỳ kiêng kỵ, thủy chung không dám bước lên mảnh thổ địa này.
Chân Pháp Phật Đà thở phào nhẹ nhỏm, hắn kể từ khi thành danh tới nay, luôn luôn bình tĩnh, vẫn là lần đầu chật vật như vậy. Lần này nếu không phải có thần thụ kinh sợ Thần Thi, ngay cả hắn chỉ sợ cũng muốn vẫn lạc tại chỗ này.
- Thần Mộc Thánh Quân hiển nhiên là biết thi thể của mình có thể sẽ thành họa nhất phương, vì vậy ở trên đảo nhỏ này bố trí cấm chế đặc biệt nhằm vào Thần Thi.
Chân Pháp Phật Đà nhìn lại mọi nơi, đột nhiên chỉ nghe một tiếng chuông vang lên, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một ngụm chuông lớn phiêu đãng, đi tới trên đảo nhỏ này, mà ở dưới chuông thì chính là đám người Giang Nam.
- Tiểu tử này mạng thật tốt, lại không có gặp phải bao nhiêu hao tổn, còn có thể dư lại tám người!
Trong mắt Chân Pháp Phật Đà tinh quang chợt lóe, cao tụng một tiếng phật hiệu, đang muốn nhân cơ hội hướng đám người Giang Nam xuất thủ. Đột nhiên một cổ khí tức vô cùng dữ dằn phóng lên cao, Thao Hộc Tôn Giả từ trong sương mù xuất hiện, hướng Chân Pháp Phật Đà giết tới:
- Chân Pháp Phật Đà, lệnh đồ chính là truyền nhân mà Thần Mộc Thánh Quân tuyển định, nếu để cho các ngươi đến gần thần thụ, kia chính là chúng ta tử vong? Thầy trò hai người các ngươi, vẫn là lưu lại thôi!
- Thao Hộc, ta niệm tình ngươi tu hành không dễ, không nên lầm lối!
Chân Pháp Phật Đà mặt mày buông xuống, đột nhiên lật tay, trong tay nhiều ra một cái kim bát, trong kim bát đầy đủ tinh sa, chỉ thấy tinh sa phóng lên cao, quay chung quanh hắn nhanh chóng chuyển động, vô số viên tinh sa tăng vọt, hóa thành một tinh cầu to lớn!
Hằng Hà Tinh Sa!
Chân Pháp Phật Đà đứng ở trong cuồn cuộn tinh sa biến thành tinh cầu, chỉ thấy một đầu Thao Hộc Đại Điểu giương cánh từ trong tinh không bay tới, hai cánh vô cùng rộng lớn, cánh chim mở ra, bao phủ vô số viên tinh cầu, lúc này ha hả cười nói:
- Thao Hộc, ngươi là Viễn Cổ Thần Thú tu luyện thành Thần, hôm nay ta liền bắt giữ ngươi làm tọa kỵ của ta, để cho ngươi biết phật pháp vô biên!
Hắn mở ra năm ngón tay, đột nhiên nắm chặt, vô số tinh sa biến thành tinh cầu cổn động, chi chít, hướng Thao Hộc Tôn Giả đè ép đi!
Cho dù hắn cùng thần thi của Thần Mộc Thánh Quân đối chiến, cũng chưa từng đánh ra Hằng Hà Tinh Sa cùng kim bát, một là biết tế lên cũng vô ích, hai là hai kiện pháp bảo này là một trong lá bài tẩy của hắn, quá sớm bại lộ lá bài tẩy, rất dễ dàng bị thừa dịp.
Thao Hộc Tôn Giả lệ tiếu, móng nhọn tung bay, đem vô số viên tinh cầu đánh nổ tung, bất quá Chân Pháp Phật Đà luyện Hằng Hà Tinh Sa là nhiều bực nào, vô số tinh cầu đè ép đến, hình thể của Thao Hộc Tôn Giả trở nên to lớn, tinh cầu cũng trở nên to lớn, hình thể thu nhỏ lại, tinh cầu cũng thu nhỏ lại, thủy chung trói hắn lại.