"Tề Dụ Minh rốt cuộc anh muốn sao đây hả? Có chịu rời khỏi nhà tôi chưa?" Cô phiền lắm rồi thật sự bây giờ cô vẫn chưa thể gặp anh được sao anh cứ đi theo cô thế, làm ơn để cô bình tĩnh nhưng cô lại không có can đảm nói ra điều đó lần nữa.
"Ừ. Nếu tối nay em chịu đi cùng tôi." Anh nhàn nhạt nói ra, giọng điệu có chút ảm đạm. Kiểu như cô sẽ không đồng ý với chuyện anh sắp nói. 𝗧ìm t𝙧uyệ𝐧 hay tại == t𝙧umt𝙧 uye𝐧.𝚅𝖭 ==
"Đi đâu chứ?" Cô có chút nghi ngờ trước cách nói khó hiểu của anh, anh cần cô đi đâu cùng anh kia chứ. Không phải lại kiếm cách dụ cô nữa đó chứ, cô không có dễ bị lừa đâu nha.
"Đi tiệc, tối nay cùng với tôi. Trong giấy mới phải cùng đem theo bạn gái, tôi cần em." Câu nói tôi cần em đó khiến cho Ái có chút nhói lòng, lại nữa anh lại dùng mấy cái chiêu trò làm người ta mủi lòng đó. Đây là muốn đưa cô vào tròng, ánh mắt thâm tình đó không muốn cô từ chối.
Theo cô biết anh có thích đi đến mấy cái tiệc tùng gì đó đâu sao giờ lại thích đi rồi, còn nữa sao phải lại là cô đi cùng anh kia chứ. Có hàng tá phụ nữ đang chờ anh ngỏ lời mời kia mà sao lại gọi cô anh có ý gì muốn chế giễu cô sao. Cô không biết nữa, có thể là do cô nghĩ nhiều rồi.
"Cái này thật sự đi cùng anh, anh sẽ không đến nữa?" Cô nghi hoặc hỏi lại. Đối với cô mà nói có gì không dám đi chứ chỉ là một buổi tiệc chả làm sao hết.
"Ừ. Sẽ không đến nữa." Anh gật đầu chắc chắn với lời nói của mình.
Cô suy nghĩ một lúc rồi lại nhìn anh gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý đi một chút chắc không sao, cắt được đuôi của anh mới ổn. Anh kéo cô đi đến một cửa hàng lễ phục bên trong rất nhiều trang phục đẹp và sang trọng, có bộ thì trông nhẹ nhàng thanh thoát. Nói chung là rất đẹp, nhân viên vừa thấy họ bước vào liền lịch sự ra chào.
Anh phất tay một cái lần lượt các bộ váy được đem ra, anh nói nó được may theo số đo của cô. Điều là anh đặc làm trước từ rất lâu rồi chỉ mong cô có thể từ từ mặc chúng cho anh xem. Nhưng chưa được xem thì cô và anh đã...
Cô nhìn một lượt ánh mắt dừng lại bên cạnh một chiếc váy màu xanh nhạt, nó là kiểu tay bồng phía dưới còn là cả lớp ren trắng đính đá quý vô cùng lấp lánh, cô vừa nhìn đã thấy ưng mắt ngay. Nhưng anh lại nhìn cô với anh mắt khó chịu còn bắt đầu áp sát cô vào tường.
"Cái đó không được, nếu em không muốn rời khỏi tôi tối nay." Vừa nói ánh mắt anh lại nhìn về phía chiếc váy, Tề Dụ Minh nói như vậy thật ra điều có lý do chiếc váy đó ở phần cổ và phần tà ở chân xẻ rất sâu. Anh nhìn chiếc váy xong lại quay sang nhìn cô với ánh mắt có chút gian xảo.
Cô vội đẩy anh ra lấy đại chỉ đại một chiếc váy rồi nhờ nhân viên đem đến cho cô thử loay hoay cả buổi mới mặc vào được. Cô bước ra với vẻ ngoài lộng lẫy tùy chưa trang điểm thậm chí mái tóc dài còn có chút rối nhưng cô vẫn xinh đẹp động lòng người, vẻ đẹp có chút yếu ớt...như một bông hoa nhỏ mỏng manh cần được che chắn giữa muôn ngàn nguy hiểm.
Anh nhìn thấy liền rất ưng mắt trong nó cũng khá kín đáu phía sau được thắt bằng dây nên cũng khá dễ cởi ra đó chứ. Nhìn dáng vẻ thuận mắt này của anh nhân viên đã hiểu liền ý, liền đem cô vào trong trang điểm lại. Mất mấy tiếng đồng hồ, cô sắp ngủ gật luôn rồi, tóc của cô mặt cô sẽ không bị bọn họ làm cho biếng dạng luôn đó chứ. Nghĩ thôi cũng sợ ghê, suốt quá trình cô đều không dám cử động mạnh sợ sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của những người này. Không khéo lại bị nhà tư bản trách phạt cho xem.
Cuối cùng sau 3 giờ đồng hồ ngồi đờ ra như pho tượng Ái cũng có thể quay lại bình thường rồi, ngắm mình trong gương cô cũng khá bất ngờ tuy không khác lắm nhưng sao lại nhìn đẹp hơn nhỉ, đây là sức mạnh của trang điểm sao?
"Em rất đẹp, vất vả rồi." Lúc này anh cùng thay đồ xong, nói chung thì anh lúc nào mà không đẹp. Vẫn là cái khí thế bức người nhưng lại vô cùng thu hút đó.
Anh đưa tay mình về phía cô ý nói cô nắm lấy cô cũng hợp tác ngoan ngoãn chìa tay mình về phía anh nắm chặt lấy bàn tay to lớn ấy. Một cảm giác an toàn vô cùng, có lẻ ở bên anh cô mới có thể dễ chịu như vậy không cần gò bó cũng chẳng cần câu nệ điều gì.
Cô cùng anh đến bữa tiệc đó, lúc này cũng là 7 giờ mấy gần 8 giờ tối rồi, chắc có lẽ bữa tiệc ấy cũng sắp bắt đầu. Xe của anh vừa đến mọi ánh mắt liền đổ dồn vào nó, cánh nhà báo phòng viên liền ùa ra chụp. Chiếc xe roll royce cullinan màu đen dừng lại, cửa xe được mở ra anh với khí chất tao nhã bước xuống. Một người đàn ông như thế khiến nhiều phóng viên chụp sắp hỏng máy đến nơi, tiếng lách tách của máy ảnh cùng với thứ ánh sáng khó chịu đó không ngừng phát ra khiến cô thấy sợ.
"Đừng sợ, có tôi không sao." Là câu nói ấy khiến cô yên tâm hơn phần nào từ từ bước ra, một cô gái đi cùng với Tề Dụ Minh tin tức này nhanh chóng được lan rộng, là cô gái của 1 năm về trước cô gái đó trở về rồi.
Mọi người bắt đầu bàn tán và hiển nhiên anh cũng muốn như thế. Anh và cô bước vào trong bữa tiệc bên trong toàn là những người nổi tiếng về nhiều lĩnh vực khác nhau, cô có thể nhận ra được một số người bên phía không xa là Triệu Niên người đó nổi tiếng trong ngành dầu mỏ nhất nổi tiếng thông minh và biết đầu tư, đứng cạnh ông ta là một người phụ nữ là vợ ông ta là một nữ nghệ sĩ cello rất nổi tiếng trong giới âm nhạc. Còn rất nhiều người mà cô không thể nhớ hết nói chung cô cũng khá mở mang tầm mắt đó chứ. Chuyến đi này không thiệt chút nào.
"Anh đi đi tôi tự lo cho mình được, tôi qua bên kia đây." nói rồi cô chỉ chỉ về phía quầy đồ ngọt, ánh mắt vô cùng mong chờ anh định đưa cô đi cùng gặp mặt để tạo quan hệ cho cô sao này dễ đứng hơn trong giới âm nhạc. Mà cô lại tham ăn, con mèo nhỏ này anh cũng đành chịu.
Một mình cô đi về phía quầy đồ ngọt trong tụi nó ngon chưa kìa cô cứ ăn thoả thích cho đỡ tốn tiền vào tháng này rồi. Nghĩ đến thôi trong lòng cô vui đến nhảy cẩn lên.