_Trước khi Jerry bấm còi, Dylan đã nhận ra cậu ta đã vượt qua vài chiếc xe và tiến tới phía sau họ. Theo lịch trình của hôm nay, việc gặp nhau trên con đường này cũng không phải là điều quá ngẫu nhiên.
Henry liếc nhìn vào gương chiếu hậu, cười đùa cợt, "Có vẻ như trong xe không chỉ có một Ayling." Đang lái xe với tốc độ cao lại trong mưa, Henry cảm thấy khó phân biệt, "Người lái xe là cậu ta à?"
"Là cậu ta." Dylan nhìn qua gương chiếu hậu một cách thản nhiên.
Có vẻ như Jerry không có ý định vượt xe nữa mà chỉ giữ tốc độ hiện tại và theo sau.
Tiền Ninh quay đầu lại, nhớ đến cuộc điện thoại mà Jerry đã gọi cho cô.
Khi cô vừa nhấc máy, câu đầu tiên của Jerry là: "Tôi vẫn còn sống, đối tác, bất ngờ không?"
Tiền Ninh đáp: "Nếu cậu chết, có lẽ bây giờ tôi đã bị đưa đến sở cảnh sát Scotland Yard để thẩm vấn, vì vậy vẫn ổn thôi."
Sau đó họ bắt đầu thảo luận về công việc. Trang web Ayling đã chính thức ra mắt dịch vụ tìm kiếm, tin tức và email vào tháng trước, gần đây lượng truy cập đã đạt đến 100.000 lượt. Jerry cũng đã thuê một văn phòng lớn hơn ở Cambridge và tuyển dụng hai thực tập sinh từ khoa máy tính của Cambridge.
Hệ thống quản lý khách sạn mà Jerry phát triển đã được đổi tên thành "Hệ thống Quản lý Tài sản MM" và hiện có năm tập đoàn khách sạn trên toàn cầu đang sử dụng nó. Ngay trước khi gọi điện cho Tiền Ninh, Jerry vừa nhận được lời đề nghị mua lại hệ thống MM PMS từ một công ty công nghệ Mỹ nhưng cậu không chấp nhận.
Sau khi bàn về công việc, Jerry nói chuyện phiếm với Tiền Ninh và hỏi liệu Dylan có kể cho cô về những sự kiện xảy ra sau đó không.
Tiền Ninh đã thuật lại câu trả lời cực kỳ ngắn gọn của Dylan cho Jerry, "Chẳng phải các cậu chỉ uống một ly ở câu lạc bộ thôi sao?" Thực ra cô cũng không quá muốn biết chi tiết, nếu không cô đã hỏi thẳng Dylan. Cô đoán hai quý ông trẻ tuổi sẽ có một cuộc trò chuyện, có thể liên quan đến cô, cũng có thể không, nhưng cô không muốn biết.
Nhưng Jerry vẫn đùa giỡn và kể lại một số chuyện ngày hôm đó. Những chuyện đó không liên quan gì đến Tiền Ninh.
"Jerry đã nói với tôi qua điện thoại rằng Hội đồng quận Southwark, cùng với Financial Times và Viện Kiến trúc Hoàng gia Anh, chuẩn bị mở cuộc thi thiết kế cho cây cầu đi bộ qua sông Thames." Tiền Ninh đột nhiên nói trong xe.
Henry thoáng tỏ ra ngạc nhiên, lại liếc nhìn vào gương chiếu hậu nhìn chiếc Range Rover phía sau, rồi đùa, "Tôi nhớ nhầm sao? Chẳng lẽ chuyên ngành của Jerry cũng là kiến trúc?"
Chuyện này gần đây Henry và Dylan đã bàn bạc khá nhiều, cậu không ngờ Jerry và Tiền Ninh lại nói về chuyện này. Vừa nói, cậu vừa quay đầu về phía ghế sau và trao cho Dylan một ánh mắt đầy thắc mắc.
Henry biết rõ ý nghĩa những lời Jerry nói trong xe vào rạng sáng ngày đầu năm mới, và cậu cũng hiểu sự tự tin của Jerry. Bởi vì điều đó là sự thật. Dylan và Jerry có thể là bạn nhưng cũng có thể là kẻ thù, họ có thể làm người chứng hôn cho nhau, hoặc chẳng thèm để ý đến nhau. Nhưng dù thế nào đi nữa, họ đã cùng lớn lên, họ là những người giống nhau, hiểu rõ về nhau, và mối quan hệ gia đình của họ vô cùng phức tạp. Những điều này sẽ không bao giờ thay đổi.
Chỉ có điều Henry cũng tin rằng với những gì đã xảy ra trong vài tháng gần đây, Dylan tuyệt đối không thể chủ động bàn về việc này với Jerry.
Dylan nhìn thẳng về phía trước, lạnh lùng đùa, "Cậu ta có tai và một cái miệng nói không ngừng với giá 20 pence, phải không?"
"Jerry nghe lỏm được từ cuộc trò chuyện giữa Dylan và một cựu bộ trưởng môi trường." Tiền Ninh cười giải thích với Henry, "Và cậu ta tin rằng chuyện này chắc chắn sẽ xảy ra."
Thực ra, khi Jerry gọi điện cho cô, cậu ta còn đùa rằng dự án cải tạo New White Horse của họ đang gặp trở ngại ở cơ quan bảo vệ di sản lịch sử Anh. Rõ ràng, việc xây dựng một cây cầu mới bắc qua sông Thames ngày nay khó hơn nhiều so với việc xin phép cải tạo một công trình đã tồn tại hơn một trăm năm. Bởi vì việc xây cầu sẽ cần đến bảy mươi loại giấy phép khác nhau, và nếu thiếu bất kỳ giấy phép nào, cây cầu sẽ không thể được xây dựng.
"Anh cũng nghĩ vậy," Dylan nói với vợ, "Hội đồng Greater London đã đến hồi kết. Viện Kiến trúc Hoàng gia đang rất nỗ lực thúc đẩy dự án này. Anh đã nói rồi, cả hai Đảng đều muốn chiếm lấy London, thiên niên kỷ sắp đến, vì vậy, trong vài năm tới chắc chắn sẽ có những dự án trước đây khó lòng được phê duyệt nay sẽ được thông qua."
Henry gật đầu tiếp lời, "Không chỉ có vậy, ngài Richard và ngài Norman cùng nhiều kiến trúc sư xuất sắc khác của Anh đang nỗ lực để thay đổi thành phố này—tôi phải thừa nhận nó có phần uể oải. Bài luận tốt nghiệp của chị chẳng phải cũng viết về điều đó sao? Họ đã bắt đầu hành động từ năm 1986 rồi." Henry dĩ nhiên đã đọc qua bài luận của chị gái mình.
"Tất nhiên rồi." Tiền Ninh mỉm cười, thì thầm lơ đãng rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tiền Ninh là con gái của một nhà phát triển bất động sản, cô học kinh tế và lịch sử kiến trúc, nên đương nhiên hiểu rõ mối quan hệ chặt chẽ giữa lĩnh vực này với chính trị và sự phát triển của thời đại. Thực ra, trong đầu cô lúc này đang suy nghĩ nhiều thứ cùng một lúc, ví dụ như cha và các Hiệp sĩ từ năm ngoái đã muốn mua đất ở khu vực tài chính, hay như việc Dylan thực ra không thích thiết kế khách sạn lắm.
Mưa dần ngớt, những giọt nước bắn vào cửa sổ thưa dần. Bên ngoài, khung cảnh đầu xuân của Windsor trải dài xanh mướt trước mắt.
"Đó có phải lý do anh nộp đơn vào công ty Foster không?" Tiền Ninh nhẹ giọng hỏi, mắt vẫn nhìn ra cửa sổ còn hơi mờ.
"Phải." Dylan liếc nhìn gương chiếu hậu, cô vẫn đang nhìn ra ngoài. Anh cũng nhìn về phía trước, gạt nước vẫn đều đặn gạt đi những giọt mưa hỗn loạn trên kính chắn gió.
Dylan biết cả tập đoàn lẫn Downs Firms đều đã quyết định xây dựng một cầu thang xoắn ốc trong sảnh trung tâm của White Horse Trung Hoàn. Phải nói là không hề khiêm tốn, thậm chí có chút tự mãn, dấu ấn của anh nhất định sẽ hiện diện tại White Horse.
Mặc dù việc tham gia nhiều hơn vào thiết kế cụ thể là một ý tưởng rất hấp dẫn. Dù là với tư cách là một sinh viên kiến trúc hay nghĩ đến việc đó sẽ là nơi tổ chức đám cưới chính thức của anh và cô — ngay cả khi đám cưới đó có phần kỳ quặc và chỉ là một buổi trình diễn vô nghĩa.
Ngoài ra, Downs Firms không chỉ tham gia thiết kế khách sạn mà còn thực hiện nhiều dự án kiến trúc khác, nhưng gần đây họ đã tập trung vào thiết kế khách sạn và các dự án ở nước ngoài.
Dylan rất rõ ràng rằng anh muốn tham gia vào dòng chảy thay đổi của thành phố nơi anh sinh ra và lớn lên này. Giống như anh đã từng nói với Tiền Ninh, động cơ của anh nếu không phải là vì tình yêu và đam mê thì là vì chính trị, hoặc là cả hai. Cũng giống như ngài William Bentinck từng nói, thành phố này có vẻ như hơi uể oải, và từ góc độ chuyên môn của Dylan, anh đành phải đồng ý với ông nội.
Dylan tin ngài Norman và ngài Richard cũng có cùng suy nghĩ như vậy. Nếu anh có thể vào được Foster, nếu anh có thể tham gia vào thiết kế cây cầu đầu tiên trên sông Thames sau cả một thế kỷ, và nếu cuối cùng Foster giành được giải thiết kế... nhiều ý tưởng đã sớm hiện lên trong đầu anh.
Trong xe, giọng Henry trở nên nghiêm túc hơn, "Dylan muốn tham gia vào việc thay đổi London, giống như tôi muốn tham gia thay đổi thành phố G. Trước đây, tôi từng nghĩ mình ghét nó."
"Tại sao cậu lại thay đổi?" Tiền Ninh quay đầu lại, nhìn vào khuôn mặt nghiêng ngày càng trưởng thành của Henry vốn đã luôn điển trai.
Henry quay sang chị gái, với biểu cảm mà không thể nói là đáng yêu hơn hay tinh quái hơn, "Tôi đã lớn lên rồi chăng? Đó là nơi chúng ta sinh ra và lớn lên, Tiền Ninh. Và hơn nữa, mẹ, em gái, em trai, và bố tôi đều ở đó. Ngoài ra, tôi muốn tham gia thiết kế khách sạn thực sự đầu tiên của chị."
Cậu đùa thêm, "Hy vọng là bố của Charles sẽ không để tôi phải vẽ bản thiết kế đến chết ở London."
Không chỉ vậy. Kiến trúc sư vĩ đại người Mỹ Louis Kahn từng nói: "Thành phố là nơi đầy rẫy những khả năng, nơi mà khi một cậu bé đi qua, thành phố có thể cho cậu ta thấy điều gì đó, nói cho cậu ta biết cả đời này cậu muốn làm gì." Louis Kahn từng là một cậu bé, và Henry cũng từng là một cậu bé. Thành phố khiến Henry xác định được điều mình muốn làm suốt đời chính là thành phố G chứ không phải London.
"Cảm ơn cậu, Henry." Tiền Ninh xúc động nói khi nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của em trai. Cô đáp lại lời đùa của Henry, "Chẳng lẽ cậu lại muốn tham gia vào việc cưa gỗ hơn?"
"Điều đó cũng không tệ." Henry nhìn Tiền Ninh cười nói, rồi quay sang Dylan, "Chúng ta đã cưa ít gỗ lắm sao?"
"Tôi không ghét việc cưa gỗ." Dylan khẽ nhếch mép cười.
"Charlotte không ít lần phàn nàn." Tiền Ninh cười nói, rồi hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ.
Họ đã có thể thấy trang viên Bentinck.
Sương mù sau mưa bao trùm lấy bốn ống khói cao chót vót của trang viên. Nó trông vừa huyền ảo vừa chân thực, như thể đã vượt qua hàng thế kỷ, mà thực tế là nó đã thực sự tồn tại qua những năm tháng đó.
Dylan chợt nhớ về đêm giao thừa năm 1995. Anh nhớ mọi chuyện xảy ra vào đêm đó. Anh lại liếc nhìn vào gương chiếu hậu, và lần này, cô cũng nhìn anh.
Từ đôi mắt trong sáng đầy quyến rũ của cô, anh biết cô cũng nhớ lại.
Hai chiếc Range Rover đen nối đuôi nhau đi qua cánh cổng sắt cũ kỹ đã mở sẵn, chầm chậm giảm tốc trên con đường nội bộ của trang viên rồi gần như cùng lúc dừng lại tại bãi đỗ xe.
Bãi đỗ xe đã có khá nhiều xe, chủ yếu là các dòng xe sang trọng từ Anh hoặc Đức, không thiếu những chiếc xe cổ hoặc xe đã ngừng sản xuất. Tiền Ninh cũng thấy chiếc Rolls-Royce màu đen bạc của Melissa.
Xe của Jerry tắt máy sớm hơn một chút. Ngay khi xe dừng, một thanh niên tóc nâu vàng mặc quân phục màu kaki và mang giày bốt nhanh chóng bước ra từ ghế phụ. Chiều cao của anh ta tương đương với Jerry.
Khi Tiền Ninh nhìn qua, cô nghe thấy Henry trong xe nói, "Noah, anh trai của Jerry." Đồng thời, cửa xe của cô được viên sĩ quan quý tộc trẻ tuổi đầy sức sống này mở ra.
"Tiền Ninh, chào cô. Tôi là Noah Ayling, anh trai của Jerry. Rất vui được gặp cô." Noah cúi người, mỉm cười nhìn vào trong xe và chào Tiền Ninh với một thái độ lịch thiệp, nhưng giọng nói sang trọng của anh ta khó có thể che giấu được sự kiêu ngạo, toàn bộ con người anh ta mang lại cảm giác áp đảo tương tự như Dylan.
Sau đó, ánh mắt màu nâu xám của Noah chuyển sang Dylan và Henry, "Chào Dylan, chào Henry." Noah có nét giống với Jerry, để râu ngắn, gương mặt tạm coi là điển trai nhưng cơ bắp lại rõ ràng phát triển hơn em trai, gần như chỉ kém Henry một chút về độ rộng. Anh ta chắc tầm tuổi Tiền Ninh hoặc lớn hơn một chút.
"Chào Noah." Dylan liếc nhìn Noah với thái độ thờ ơ và mở cửa xe. Phản ứng của Henry cũng giống với Dylan.
Ánh mắt của Noah trưởng thành và lịch thiệp, nhưng Tiền Ninh đã quá quen thuộc với cái nhìn mang chút phán xét và dò xét ấy. Trong nửa năm qua, khi cô xuất hiện tại một số sự kiện xã hội ở London, cô đã gặp những ánh mắt như vậy từ đủ mọi lứa tuổi, nam cũng như nữ.
Khi Tiền Ninh nhìn về phía Noah, cô còn thấy Jerry đứng phía sau Noah bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng.
Nhưng khi cô nhìn qua, Jerry lập tức nở nụ cười rạng rỡ hơi tinh quái, "Tôi đã nói mà, tôi vẫn còn sống. Chào cô, Tiền Ninh."
"Điều đó rất rõ ràng, chào Jerry." Tiền Ninh cầm lấy áo khoác và bước xuống xe, lịch sự nhưng lạnh nhạt đáp lại Noah, "Cảm ơn anh, Noah, tôi cũng rất vui được gặp anh."
Thế là, năm người trẻ tuổi đều bước xuống xe.
Ông Banks cùng với những người hầu nam của trang viên đến để xách hành lý, và báo cáo cho Dylan rằng mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ cần họ thay đồ là có thể bắt đầu đi săn.
Đây là một trong những hoạt động thường lệ trong dịp sinh nhật của ngài William Bentinck. Mùa săn bắn tốt nhất từ tháng 11 đến tháng 1 đã qua từ lâu, nhưng cuối tháng 3 vẫn nằm trong mùa săn bắn ở Anh. Năm ngoái, do chuyện của Jamie và Mike, sự kiện này đã bị hủy bỏ. Năm nay là dịp kỷ niệm sinh nhật lần thứ 70 của ngài William, nên truyền thống này chắc chắn sẽ không bị bỏ qua. Đó cũng là lý do họ đến trang viên vào giữa trưa. Thực tế, nếu không phải vì Dylan và Henry có buổi tập luyện thì thời gian đã được sắp xếp sớm hơn.
Tiền Ninh nhớ lại lần đầu tiên cô đến trang viên Bentinck, các chàng trai khi đó đã lên kế hoạch cho buổi săn bắn vào ngày thứ hai của năm mới. Nhưng cũng chính vì chuyện của Jamie và Mike mà kế hoạch bị gián đoạn.
"Có vẻ như chúng ta đến muộn rồi, Anne chắc chắn sẽ càu nhàu chúng ta một hồi." Noah vẫn giữ thái độ đầy sức sống sau khi xuống xe, anh ta vừa vận động tay chân vừa nói đùa, nhưng sự kiêu ngạo trong phong thái vẫn không thay đổi. Về tính cách, anh ta hoàn toàn không kiềm chế như Jerry.
Cả năm người cùng tiến vào tòa nhà trang viên.
Tiền Ninh lúc này ít nói hơn. Cô biết Jerry có một anh trai và một chị gái. Chị gái của acậunh, Anne, đã đến từ trước. Rõ ràng Henry đã gặp hai người này không ít lần. Còn Dylan, dĩ nhiên là đã quen biết họ từ nhỏ.
"Anne rất muốn gặp cô, Tiền Ninh. Chị ấy lớn hơn cô ba tuổi. Thực tế, tuổi của ba người chúng ta cũng gần nhau." Noah nói, cố gắng tỏ ra thân thiện hơn với Tiền Ninh, "Anne rất thất vọng khi đến New White Horse mà không gặp được cô. Trong buổi dạ hội Victoria, tôi thì ở Belfast, còn chị ấy thì ở Châu Phi... nước nào nhỉ?"
"Kenia." Jerry cắt ngang với vẻ hơi khó chịu.
Lúc này, Dylan tự nhiên vòng tay qua vợ, hỏi nhỏ với giọng nhẹ nhàng, "Mệt không?"
Tiền Ninh ngước mắt nhìn Dylan. Ánh mắt của anh cũng đang hỏi cô một câu khác: liệu anh có thể chạm vào cô không? Cô mỉm cười nhẹ và lắc đầu, trả lời câu hỏi mà anh đã nói ra. Còn ngôn ngữ cơ thể của cô thì không hề từ chối sự gần gũi của anh. Dylan lập tức ôm cô chặt hơn.
"Dylan có vẻ rất bảo vệ cô. Tôi có nói gì không đúng chăng? Nếu có, tôi xin lỗi," Noah quan sát cảnh vừa rồi và nói một cách nghiêm túc nhưng không kém phần châm biếm. Anh ta liếc nhìn em trai mình. Jerry dường như không để ý mà tập trung vào cánh đồng mênh mông sau cơn mưa.
Đôi mắt sắc bén của Dylan lướt qua Noah, người đang cố gắng giữ vẻ lịch thiệp.
Tiền Ninh mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn Noah và Jerry, rồi hỏi: "Tôi cũng rất tiếc. Nếu tôi có thể hỏi, Anne đến Kenya làm gì?"
Noah mặc bộ quân phục, với tình hình thời sự hiện tại, Tiền Ninh không cần phải hỏi tại sao anh ta lại ở Belfast.
"Chị ấy là chủ tịch của một quỹ bảo vệ động vật châu Phi." Jerry nhìn người phụ nữ trong vòng tay của Dylan, rồi quay sang nói với Noah, "Chúng ta nên đi gặp ngài Hầu tước trước không? Họ có thể đang chuẩn bị thay đồ rồi."
Jerry nhìn sang ba người họ và hỏi, "Có đúng không?"
Dylan khẽ nhướng mày, vẻ mặt lạnh lùng.
Noah dường như không hài lòng nhưng sau khi bị Jerry đẩy nhẹ vài cái, hai anh em nhà Alying chào ba người và bước đi trước.
Tiền Ninh nghe loáng thoáng Noah nói nhỏ với Jerry, "Nếu cô ấy không phải là vợ của Dylan, cậu sẽ chẳng hề quan tâm."
Phía trước, Jerry hơi xoay mặt nhưng không quay đầu lại. Hai anh em Alying đã bước vào cổng vòm lớn.
Dylan và Henry cũng nghe thấy, cả hai kín đáo nhìn sang Tiền Ninh.
Tiền Ninh vẫn mỉm cười thoải mái, đùa vui với Dylan, "Vậy Jerry là em trai thiên thần, còn Noah là anh trai ác quỷ à?"
Dylan nhìn Tiền Ninh và lắc đầu, "Noah là anh trai thiên thần, còn Jerry là em trai ác quỷ." Anh đã biết Jerry hai mươi năm và cũng biết Noah hai mươi năm. Mặc dù Noah lớn hơn họ sáu tuổi và chín chắn hơn trong nhiều chuyện, nhưng thật ra, suy nghĩ của Noah không phức tạp bằng Jerry.
Henry nở nụ cười, đôi mắt đào hoa đầy vẻ tinh nghịch, "Noah trong quân đội, có lẽ phải chính trực hơn chút. Còn Jerry, hắn chẳng khác gì một tên cướp, lại còn là loại nhiều lời." Thấy chị gái nhìn qua, cậu ta cười, "Jerry biết tôi đánh giá hắn thế này nhưng chắc chắn chẳng quan tâm đâu."
Tiền Ninh đã hiểu khá rõ đối tác của mình, có lẽ cả Dylan và Henry đều nói đúng.
"Vậy còn anh và Mika thì sao?" Tiền Ninh cố tình hỏi Dylan, rõ ràng đang trêu anh.
Dylan cúi mắt, nhìn người vợ xinh đẹp nghịch ngợm của mình. Bàn tay anh siết nhẹ ở eo cô, như một câu trả lời rõ ràng cho câu hỏi của cô.
"Thật ra Dylan là thiên thần. Nhưng dù so với ai, cậu ấy vẫn là ác quỷ hơn." Henry đùa cợt, rồi đẩy nhẹ Dylan một cái, "Mika ngưỡng mộ cậu như thế mà lại không ra đón cậu sao?"
Dylan không hề ngạc nhiên. Nếu anh đoán không sai, Mika chắc đang dỗi vì lý do tuổi tác mà hôm nay không được tham gia săn bắn. Dù ông nội có thể cởi mở hơn trong chuyện này nhưng Dylan và cha anh đều không đồng ý cho cậu bé tham gia.
Trước khi bước vào cổng vòm, Tiền Ninh ngước nhìn tòa biệt thự xây dựng từ cuối thế kỷ XIX giữa cánh đồng mênh mông. Đã hơn một năm kể từ lần cuối cô nhìn thấy nơi này, đây mới chỉ là lần thứ hai cô quay lại nhưng ấn tượng về nó vẫn còn rất sâu đậm.
Biệt thự là sự kết hợp hoàn hảo giữa phong cách kiến trúc Gothic Phục Hưng và thời kỳ Elizabeth muộn. Cô nhớ lại đêm đầu tiên ở đây, Dylan đã nói bức phác thảo đầu tiên trong hồ sơ dự tuyển của anh vào ngành kiến trúc của Cambridge và Trinity College chính là của biệt thự này, và cô đột nhiên hiểu tại sao. Nó thanh lịch, bí ẩn và hoang dã, giống hệt chàng trai cao lớn, mạnh mẽ với đôi mắt xanh lục đứng bên cạnh cô.
Khi ba người họ bước vào bên trong biệt thự, nhiều gương mặt quen thuộc và lạ lẫm lần lượt xuất hiện. Nhưng do mọi người sắp tập trung ở sân bãi, việc trò chuyện chưa vội lúc này.
Phòng ngủ ở cuối hành lang tầng hai bên trái là phòng của Dylan trong biệt thự. Hành lý của Dylan và Tiền Ninh đã được mang đến phòng này. Còn phòng của Henry được sắp xếp là căn đầu tiên bên trái, nơi cậu thường ở mỗi khi đến đây.
Dylan mở cửa phòng, Tiền Ninh bước vào một cách nhẹ nhàng. Khi cô bước đến cửa, phía sau vang lên tiếng đóng cửa.
Tiền Ninh lập tức quay lại, mỉm cười nhìn Dylan và nói, "Chúng ta cần nhanh lên, anh có phiền nếu..."
Nhưng trước mắt cô là hình ảnh rất quen thuộc của Dylan, giống như một con thú săn mồi đỉnh cao, sẵn sàng cho cuộc săn. Từ cơ bắp săn chắc đến ánh mắt nguy hiểm, anh hoàn toàn toát lên vẻ mạnh mẽ và quyết đoán.
Nhịp tim Tiền Ninh tăng nhanh, nụ cười dịu dàng trên môi cô cứng lại.
Cô chưa kịp nói hết câu, Dylan đã tiến lại gần cô. Anh không chạm vào cô, nhưng mùi hương và vóc dáng của anh đủ khiến cô cảm thấy không thể trốn thoát.
"Anh đợi ở đây nhé? Em cần thay đồ." Tiền Ninh hạ mắt xuống, bình tĩnh nói nốt câu của mình.
Cô vẫn cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm từ phía trên đầu mình. Đôi mắt của cô rơi xuống thấp hơn, và ôi Chúa ơi, má và cổ cô đỏ bừng chỉ trong tích tắc.
Không biết bao lâu sau, Dylan khẽ đáp lại một tiếng, đôi chân dài của anh chầm chậm lùi lại một bước.
Cả hai như thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng mười lăm phút tiếp theo khi họ thay đồ không hề dễ chịu hơn chút nào.
Bầu không khí căng thẳng bao trùm căn phòng. Họ không nói chuyện, không một câu nào, thậm chí không nhìn nhau.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, Tiền Ninh và Dylan đã thay đồ xong, sẵn sàng cho buổi săn bắn.
Ngoài hành lang, tiếng cười nói của các chàng trai cô gái vọng qua cánh cửa gỗ cổ kính.
Dylan mở cửa, Tiền Ninh mỉm cười bước ra ngoài. Cô thấy Henry, Jerry và Noah đều đã mặc đồ săn bắn, cùng với một người phụ nữ tóc vàng thanh lịch, có lẽ là Anne. Và cả Mika, người đã cao hơn chút nhưng trông có vẻ không vui.
"Dylan, thật sự em không thể đi sao?" Giọng khàn khàn của Mika vang lên khi cậu ta chào Tiền Ninh một cách uể oải, "Chào chị Tiền Ninh, chị trông đẹp lắm."
"Cảm ơn, Mika," Tiền Ninh muốn bật cười, cô nhìn thấy mọi người đều đang cố nén cười.
Trong khi hai anh em nhà Bentinck trò chuyện, Tiền Ninh và Anne đã chào nhau bằng cách ôm hôn nhẹ lên má.
Sau khi Dylan sắp xếp ổn thỏa cho Mika, cả nhóm bước xuống lầu. Tiền Ninh đã biết Jamie cũng không đi săn. Một là ông ấy không hứng thú với săn bắn, hai là ông ấy muốn dành thời gian bên cậu con trai út mà lâu ngày chưa gặp.
Trong biệt thự và ở cổng biệt thự đã có không ít người tập trung. Mọi người chia thành nhiều nhóm nhỏ và bắt đầu đi về phía sân cưỡi ngựa. Ở xa, quanh khu vực sân, có nhiều người đang tụ tập cùng với hàng chục con chó săn đang chạy nhảy khắp cánh đồng.
Khi Anne nói chuyện đầy phấn khích về Kenya, Tiền Ninh đồng thời nghe thấy các chàng trai nói chuyện và từ "Scotland Yard" xuất hiện vài lần. Cô tò mò và cố gắng nghe kỹ hơn.
Noah đang nói, "...sau sự kiện đó, chúng tôi đã hợp tác với Scotland Yard. Anh nghe nói cậu giờ là người nổi tiếng ở đó, Dylan. Cảm ơn vì tất cả những gì cậu đã làm cho sự an toàn của thành phố này."
Kỳ lạ thay, sau khi nói xong, Noah nhìn Tiền Ninh một cách đầy ẩn ý, như thể chuyện đó có liên quan đến cô.