Mục lục
Vô Hạn Tương Lai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-... Tha cho ta đi, xin lỗi, xin lỗi... Ta sẽ không bao giờ làm như vậy nữa, là ta không đúng… aaa… mẹ, cứu ta!

Nam tử da trắng biết mình khó thoát, hắn vừa khóc vừa lớn tiếng gào thét, thân thể không ngừng giãy dụa kịch liệt. Tuy vậy lại bị Lăng Tân dùng Phong thần bảng tạo ra sức lực lớn đè xuống. Từng tấc từng tấc da dần bị lột ra.

Ọẹ!~

Đạt Vân Hi đứng xem bên cạnh sắc mặt tái nhợt, nàng ọc một tiếng rồi liền trực tiếp đi về hướng đám phóng viên.

- Cuốn băng lúc trước hắn đưa cho các ngươi có mang tới đây không? Vừa truyền hình trực tiếp hiện trường, vừa phát cuốn băng này cùng lúc, nếu như đã làm đến mức độ này, vậy thì cần phải hoàn toàn công khai toàn bộ mới được!

Đạt Vân Hi đi tới trước mặt một phóng viên, nàng lớn tiếng chất vấn, lập tức sau đó đám phóng viên đều trở nên bận rộn. Viên trung tướng đứng gần đó trầm mặc một lát rồi đột nhiên hỏi:

- Ngươi là đồng bọn của hắn sao? Ngươi cũng là người có lực lượng khó có thể tưởng tượng?

Đạt Vân Hi nở nụ cười nói:

- Lai lịch của ta so với hắn càng thêm không thể tưởng tượng nổi, hắn coi như là người sinh ra lớn lên ở thế giới này a, còn ta thì thế nào? Cha mẹ của ta thậm chí không phải là người của thế giới này...

Viên trung tướng kinh ngạc nhìn về phía Đạt Vân Hi, sau đó mới nhẹ gật đầu rồi lại trầm ngâm suy nghĩ. Ở giữa sân, mặc cho nam tử da trắng giãy dụa cùng gào thét, Lăng Tân vẫn cứng rắn như sắt đá, đến lúc này, hơn một nửa bộ da của nam tử da trắng đều đã bị lột ra, mà dân chúng nãy giờ làm ầm ĩ ở phía xa cũng dần trở nên yên tĩnh, thậm chí cả lực lượng quân đội cùng cảnh sát cũng đều đứng yên không nhúc nhích, trên phạm vi toàn bộ quảng trường rộng lớn, chỉ còn lại tiếng gào thét cùng khóc lóc van xin.

- Các ngươi không phải là ác nhân sao? Ta muốn càng ác hơn so với các ngươi! Cho nên, ngàn vạn lần không nên để rơi vào tay ta, nếu không ta sẽ đem theo các ngươi cùng xuống địa ngục!

Lăng Tân bỗng nhiên hét lớn, thanh âm vang khắp quảng trường Thiên An Môn, chỉ nghe thấy roạt một tiếng, cả tấm da của nam tử da trắng liền hoàn toàn bị lột ra, máu chảy đầm đìa, không biết bao nhiêu người xung quanh đồng loạt nôn mửa liên tục.

- Mới chỉ vừa bắt đầu, đây mới là cửa vào địa ngục, còn có rất nhiều rất nhiều tầng địa ngục đang đợi ngươi... Đã nhìn thấy chưa? Tiểu cô nương lúc trước? Oán hận của nàng? Sẽ do ta báo!

Máu me, thống khổ, cực hình... Bạo ngược khó có thể dùng lời diễn tả được, sát ý trên người Lăng Tân vô cùng đậm đặc, khiến cho đám cảnh sát cùng quân nhân đứng cách xa mấy chục mét đều run rẩy, đó là một loại cảm giác khủng bố không cách nào hình dung, giống như giữa sân không phải là con người... Mà là một ác ma thực sự toàn thân bao phủ bởi Hắc viêm, trên lưng mọc ra đôi cánh bằng xương bằng thịt, Ác ma địa ngục!

Cho đến khi toàn thân nam tử da trắng đã chỉ còn lại khung xương, Lăng Tân mới đình chỉ sử dụng Phong Thần bảng, thời gian đã trôi qua được hơn sáu tiếng đồng hồ, rất nhiều phóng viên đã vì quá sợ hãi mà hôn mê, trong số những phóng viên còn lại... Thật đáng châm chọc, số nữ phóng viên lại nhiều hơn một ít!

Sau khi Lăng Tân một quyền đánh nát đầu lâu của nam tử da trắng, hắn lùi lại vài bước, yên lặng nhìn về chỗ Đạt Vân Hi đang đứng, nhẹ cười một cái, sử dụng Phong thần bảng làm biến mất vết máu cùng thịt nát trên người, tiếp đó trực tiếp ngất xỉu té xuống đất. Trên thực tế, khi Lăng Tân nhìn về phía Đạt Vân Hi, đã dùng tinh thần ấn ký đối thoại với nàng một lúc, nói cho nàng biết bước kế tiếp là giao hắn cho chính phủ, nếu không sau khi hắn giết người tàn nhẫn như vậy lại bị Đạt Vân Hi mang đi, khi đó thần kinh của chính phủ sẽ lập tức vô cùng căng thẳng, hơn nữa hiệu quả chấn nhiếp mà hắn muốn đạt tới cũng sẽ giảm đi hơn một nửa. Còn có một điểm trọng yếu nhất, muốn cảnh cáo đồng bọn của nam tử da trắng, cùng với dẫn xà xuất động, nhất định phải đứng ngoài chỗ sáng, vì vậy sau khi hắn hôn mê tốt nhất là nên ở trong tay chính phủ.

- Thật đúng là đồ ngốc mà.

Đạt Vân Hi bước tới phía trước nhẹ nhàng vuốt mặt Lăng Tân. Sau đó mới nói với viên trung tướng sau lưng:

- Ta giao hắn cho các ngươi, không nên làm ra chuyện gì quá phận... Nếu không, ta tức giận lên sẽ càng thẳng tay hơn so với hắn, ta không giống như hắn, kiên trì bảo vệ người tốt cùng tiêu diệt kẻ ác, ta sẽ trực tiếp giết chết tất cả!

Đạt Vân Hi nói xong liền bắt đầu lơ lửng, nháy mắt sau đã bay lên bầu trời đêm. Viên trung tướng đứng ở giữa sân ngây người một lúc lâu, sắc mặt biến đổi không ngừng. Sau đó phất tay với tên quân nhân bên cạnh, ra lệnh chạy tới chỗ xe Jeep đưa điện thoại đến cho hắn.

-... Đúng vậy, hiện tại hắn đã rơi vào hôn mê, trên thân thể không có bất kỳ tổn thương nào, đoán chừng sự tình lần này đối với hắn cũng là chuyện cực kỳ tàn khốc, áp lực tinh thần quá lớn, dù sao hắn cũng mới hơn hai mươi tuổi mà thôi... Hắn tự xưng là thí nghiệm thể bí mật của kế hoạch Long Hống, các ngươi cũng không biết sao?

Viên trung tướng nói với người trong điện thoại.

-... Đúng vậy, như vậy cứ để cho phóng viên tiếp tục truyền hình trực tiếp, trước hết đưa hắn đến trại tạm giam, tuyên bố đối ngoại là dùng pháp luật công bằng để phán xét sự tình lần này, sau đó sẽ dùng pháp luật quyết định hắn có tội hay không, ít nhất có thể tạm thời giảm bớt đả kích của hắn đối với pháp luật.

Viên trung tướng vẫy vẫy tay về hướng mấy tên quân nhân phía xa, sau đó bước lên xe Jeep. Đoàn xe quân đội cùng xe chở phóng viên bắt đầu đi về hướng một trại tạm giam ở Bắc Kinh. Cho đến khi máy quay của phóng viên trực tiếp truyền hình cảnh Lăng Tân bị bỏ vào một phòng giam mới thôi. Tiếp đó những viên quan chức tận lực trả lời phỏng vấn của đám nhà báo, còn một đội binh lính thì đi đến phòng ăn cho nhân viên cai ngục. Trên thực tế bọn hắn đã đói bụng đến phát hoảng, cho nên định vừa ăn uống tại đây vừa đợi Lăng Tân thức tỉnh. Mà sau khi mọi người rời đi không bao lâu Lăng Tân liền tỉnh lại, dù sao người gánh chịu đại bộ phận áp lực từ tinh thần ấn ký là nhân cách phụ.

- Này, các ngươi coi kìa, tiểu tử kia tỉnh lại rồi.

Lăng Tân vừa mới tỉnh lại còn chưa triệt để hồi phục tinh thần, trong lúc hắn còn đang hơi sững sờ , bỗng nhiên có mấy thanh âm vang lên trong phòng giam, một người vui tươi hớn hở cười nói:

- Tiểu tử này hẳn là người nổi tiếng, không biết hắn phạm phải chuyện gì, khi vào trại tạm giam còn có phóng viên đi theo. Xem dáng vẻ đẹp trai như vậy, không phải là diễn viên hay ca sĩ đi làm trai bao chứ?

Đám tù nhân xung quanh phá lên cười, Lăng Tân lúc này mới xoay người lại, lọt vào trong tầm mắt hắn là ước chừng mười người mặt mũi dữ tợn, xăm trổ đầy mình, có hai gã vừa cười cười vừa cầm một tấm vải đi về phía hắn.

- Này, tiểu tử, thời cổ vào ngục giam có cái gọi là giết người lập uy, hiện tại thì không dã man như vậy, người cùng chúng ta chơi trốn tìm một lúc là được, đây chính là cửa những người mới vào đều phải bước qua, nếu không tin ngươi có thể hỏi bọn hắn.

Một người trong đám cười lạnh nói, sau đó chỉ về mấy thanh niên mặt mũi bầm dập gần đó. Lăng Tân liếc nhìn về phía góc phòng, những tên thanh niên này mở mắt ra, trong mắt đều lộ ra vẻ không đành lòng.

- Tốt, trốn tìm sao? Ta rất thích chơi trốn tìm...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK