Đêm khuya, Lý Tĩnh Xuân nói dối là bản thân mệt mỏi, nằm ngủ trên lớp cỏ khô trải dưới bệ thờ trong miếu trước. Kế Duyên mượn một quyển sách của Vương thư sinh, ngồi bên cạnh đống lửa để đọc sách. Tuy rằng quyển sách này cũng có thể được xem là do hắn diễn hóa ra, chỉ cần lật một cái là biết nội dung đại khái của nó, nhưng việc diễn hóa này quá thành công, một vài chi tiết trong sách cũng có chỗ đáng để suy đoán.
Mà ở bên kia đống lửa, hai người Vương Viễn Danh và Dương Hạo đang trò chuyện nhiệt tình ngất trời, căn bản không hề buồn ngủ, thậm chí đã bắt đầu xưng huynh gọi đệ.
"Vương huynh, ngươi vậy mà được mời tới chốn câu lan dạy những nữ tử kia biết chữ sao. Trải nghiệm như vậy đối với người đọc sách cũng là rất hiếm gặp!"
"Hắc hắc, chuyện này, lúc ấy cũng là bất đắc dĩ mà làm. Dù sao tại hạ cũng không phải là nhà phú quý gì, phải vì sinh kế của mình thôi!"
Vẻ mặt của Dương Hạo cực kỳ đặc sắc, không có chút ý tứ khinh thường Vương Viễn Danh, ngược lại còn tỏ ra kính nể.
"Vương huynh, tại hạ cũng không có ý quở trách ngươi. Mọi người đều nói câu: lan danh kỹ, cầm kỳ thư họa đều tinh thông; họ chính là vưu vật thế gian chân chính, tự nhiên cũng phải có người đại tài như Vương huynh nguyện ý dạy dỗ mới đúng. Giống như ta, nhiều năm qua đều muốn đi nhìn một chút, đáng tiếc ước thúc quá lớn... Đúng rồi, Vương huynh đã từng ân ái với ai tại đó chưa?"
Dương huynh này phóng khoáng như thế, dù Vương Viễn Danh là người xa lạ nhưng vẫn thành thật với nhau, cũng đúng kiểu người hào sảng, làm cho người ta sinh lòng thân cận, thế là khiến Vương Viễn Danh thuận miệng kể ra chuyện trước kia đi thanh lâu làm phu tử. Lúc này nghe Dương Hạo khen ngợi, cho dù trong lòng gã thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng có chút ngượng ngùng.
"Dương huynh khen nhầm rồi. Vương mỗ dạy dỗ đều là những nữ tử tuổi còn nhỏ, bất luận như thế nào cũng không có khả năng nảy sinh kỳ niệm gì. Nhưng trong thanh lâu quả thật có rất nhiều nữ tử, thật là, thật là xinh đẹp..."
Vương Viễn Danh vô thức cẩn thận nhìn thoáng qua Kế Duyên đang tập trung đọc sách ở bên kia đống lửa, kề sát Dương Hạo, hạ thấp giọng nói.
"Ách, không gạt gì Dương huynh. Lúc đó, quả thật xem như làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, thế nên đã từng có một hai lần như vậy. Cũng có nữ tử ngưỡng mộ ta, sau khi ta dạy những hài tử kia xong, còn chủ động, chủ động tìm ta..."
"Ha ha ha ha ha... Vương huynh thật sự là người hữu tình. Dương mỗ bội phục, bội phục! Kể chi tiết, kể chi tiết đi..."
Kế Duyên một tay cầm sách, nhìn nội dung và những chú thích của Vương Viễn Danh lưu lại; một tay nắm lấy một cành cây, thỉnh thoảng khiêu một chút lửa. Trong tai nghe hắn nghe Dương Hạo và Vương Viễn Danh kể chuyện có chút hèn mọn, thế ka2 không khỏi lắc đầu cười. Hắn tính toán thời gian trong lòng, Dã Hồ Nữ cũng sắp đến quan sát rồi, sẽ không đến mức vì nơi này có quá nhiều người mà bị dọa lui đấy chứ?
Tầm mắt Kế Duyên nhìn về phía Lý Tĩnh Xuân đang nằm trong trạng thái ngủ. Người này khí huyết quá mạnh, nếu không che dấu thì quả thật có thể dọa lui một ít yêu vật. Nhưng hắn đã dùng chút thủ đoạn. Ở nơi này, Kế Duyên hắn có thể nói là người "đạo cảnh", chỉ cần hắn nguyện ý, căn bản không thể có người nào nhìn thấu thủ đoạn của hắn.
Đang nghĩ như vậy, trong lòng Kế Duyên bỗng nhiên khẽ động. Hắn đã ngửi được một tia yêu khí như có như không, biết có yêu vật đang đến gần.
Một nữ tử mặc váy lụa màu xanh nhạt, bước chân nhẹ nhàng xuất hiện trong sân của Hà thần miếu cũ nát. Nàng ta nhìn ánh lửa trong miếu, cùng với tiếng cười nói của thư sinh bên trong, trên mặt vừa có ý cười vừa mang theo tò mò. Rõ ràng nàng ta đi về phía trước, nhưng rất nhanh đã đến ngoài miếu, trong lúc đó lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Cửa sổ của Hà thần miếu đã sớm bị hư hỏng rách nát; nữ tử trốn ở một bên vách tường, lặng lẽ nhìn xuyên qua từng lỗ hỏng kia. Nàng ta cẩn thận nhìn chăm chú tình huống trong phòng. Dưới ánh lửa, hết thảy trong phòng đều hiện ra rõ ràng trong mắt nữ tử.
Nữ tử nhìn thấy thư sinh Vương Viễn Danh khiêm tốn lễ độ mà tuổi còn trẻ, khóe miệng hơi nhếch lên. Nàng ta cũng nhìn thấy Dương Hạo phong thần tuấn lãng đang nói chuyện nhiệt tình với Vương Viễn Danh, trong lòng càng vui hơn một phần. Lý Tĩnh Xuân nằm sấp ngủ trên mặt đất nên trong tầm mắt nàng chỉ có thể nhìn thấy hai chiếc giày, bị nàng trực tiếp bỏ qua. Sau đó nữ tử lại liếc mắt nhìn thấy Kế Duyên đang cúi đầu đọc sách, đôi mắt sóng nước chớp động, chỉ đủ thấy một bên mặt đã không dời được tầm mắt. Trong chớp mắt đó, một cảm giác đặc biệt sạch sẽ dâng lên.
"Rắc rắc...."
Cành cây trong tay Kế Duyên bị gãy, tiếng vang thanh thúy này cũng hấp dẫn sự chú ý của Dương Hạo và Vương Viễn Danh tới đây. Hắn thuận thế lắc lắc đầu, lại ngáp một cái.
"Ôi chao...."
"Kế mỗ mệt rồi. Tam công tử và Vương công tử các ngươi tùy ý, ta đi ngủ trước."
"Vâng, Kế tiên sinh xin cứ tự nhiên!" "Đúng vậy, tiên sinh đi ngủ đi, cỏ khô đã trải xong rồi."
Kế Duyên đứng dậy chắp tay, sau đó trả sách lại cho Vương Viễn Danh.
"Đa tạ, hai vị tuỳ tiện!"
Nói xong câu đó, Kế Duyên đi vài bước tới sau lưng Dương Hạo. Hắn cũng không cởi áo hay nới dây lưng gì, vội vàng nằm ngủ bên cạnh Lý Tĩnh Xuân.
Tầm mắt của nữ tử ở bên ngoài vẫn nhìn theo Kế Duyên. Mãi đến khi Kế Duyên trốn sau lưng Dương Hạo làm cho tầm mắt bị cản trở, nàng ta vô thức tới gần cửa sổ, bàn tay lại càng không tự giác đụng phải cửa sổ, phát ra một tiếng động "lạch cạch".
"Âm thanh gì vậy?" "Bên ngoài có người à?"
"Không biết nữa, cũng có thể là động vật gì đấy?"
"Cũng có lẽ là gió."
Dương Hạo và Vương Viễn Danh đều ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ. Bên ngoài thấy bên trong là ánh lửa lấp lánh, còn bên trong nhìn bên ngoài chính là một mảnh đen kịt. Tại thời khắc nữ tử kia phát ra tiếng động, nàng ta vô thức trốn ở phía sau bức tường bên ngoài.
Một lúc lâu sau, Dương Hạo và Vương Viễn Danh thấy bên ngoài cũng không có động tĩnh gì, người sau an tâm nói.
"Có lẽ thật sự là gió thổi."
Dương Hạo cũng đành phải đè nén nỗi thất vọng mơ hồ, phụ họa một câu "Có lẽ vậy".
Nữ tử ở bên ngoài lúc này có chút do dự. Nàng ta liên tục tìm cơ hội để nhìn tình huống trong phòng. Bên trong có bốn người, cũng không thể dễ dàng đắc thủ được. Nhưng hôm nay nhìn thấy mấy thư sinh kia, một người so với một người lại càng khiến nàng động tâm.
Trong rất nhiều điển cố, đa phần tinh mị đều thích thư sinh, thật ra cũng không phải là không có đạo lý, nói đúng hơn là bọn chúng rất thích các thư sinh ưu tú. Bởi vì đầu tiên phải kể đến việc Nhân tộc được mệnh danh là vạn vật chi linh. Mà trong Nhân tộc cũng có một số đại biểu ưu tú, ví dụ như người có võ công cao cường hay những người có tài văn chương xuất chúng, vân vân. Nói một cách khách quan thì thư sinh thường có ít sát khí và lại có văn khí. Không ít người còn rất tuấn tú, hữu tình, còn hiểu được rất nhiều đạo lý của con người. Bất luận là mức độ nguy hiểm hay là sức hấp dẫn đối với tinh mị thì các thư sinh tất nhiên đều nhiều hơn những người khác một chút.
Sau nhiều lần do dự, nữ tử này vẫn quyết định gặp mặt những người đang ở trong miếu.
Nữ tử nhẹ nhàng nhảy ra ngoài, thân hình như dải lụa bay qua khoảng cách mấy trượng đến sân nhỏ ở ngoài miếu. Sau đó nàng ta làm như mình vừa mới đi tới, khẽ hô một tiếng vào trong miếu.
"Trong miếu có ai không?"
Thanh âm này mang theo một chút kinh hỉ, lại không mất đi sự mềm mại nữ tính của nữ nhân, còn có một tia đáng thương ở trong đó, làm cho Dương Hạo và Vương Viễn Danh ở trong miếu khẽ rung động.
Dương Hạo trong lòng vui vẻ, biết chính chủ đã đến. Với thanh âm này, Vương Viễn Danh có thể vượt qua cám dỗ mới là lạ.
Vương Viễn Danh lộ vẻ kinh ngạc, nhìn về phía Dương Hạo.
"Dương huynh, nghe có vẻ là một nữ tử."
"Không sai, đúng là một nữ tử."
"Tuy rằng nơi này cũng không tính là hoang vu hẻo lánh gì, nhưng dù sao cũng là nơi vắng vẻ, hơn nữa giờ đã là nửa đêm, một nữ tử làm sao có thể..."
Vương Viễn Danh còn chưa nói xong, thanh âm bên ngoài lại cất lên.
"Trong miếu có ai không? Tiểu nữ chỉ có một mình có chút sợ..."
Thanh âm của nữ tử đã gần hơn. Nàng ta lại hỏi trong miếu một tiếng, nhưng lần này sự kinh hỉ trong thanh âm đã ít đi một chút, cảm giác do dự lại nhiều hơn một chút.
"Có người, có người!"
Dương Hạo đứng lên, nói với Vương Viễn Danh.
"Ài Vương huynh à, một nữ tử làm sao tới đây thì tạm thời đừng nghĩ nữa. Đối phương một thân một mình ở bên ngoài hình như đang gặp khó khăn. Chúng ta là nam nhi, há có thể khoanh tay đứng nhìn sao?"
"Đúng đúng, Dương huynh nói rất đúng."
Hai người cùng nhau đi tới cửa, lấy tấm ván gỗ chống cửa ra, rồi mở cửa miếu nhìn ra ngoài. Dưới ánh trăng, có một nữ tử tóc dài bồng bềnh, mặc quần áo màu xanh nhạt, tay trái buông xuống, tay phải ôm cánh tay trái. Nàng ngẩng đầu nhìn hướng cửa miếu vừa mở ra. Rõ ràng dưới ánh trăng, cả hai người đều nhìn không rõ mặt nàng, nhưng chỉ với cảnh tượng trước mắt, đã có một loại cảm giác tú lệ và thương cảm sinh ra trong lòng Dương Hạo cùng Vương Viễn Danh.
"Cô nương, nàng đi một mình sao? Bên ngoài rất lạnh, nhanh vào trong miếu sưởi chút lửa cho ấm đi!"
"Dương huynh nói không sai. Cô nương à, chúng ta đều là người đọc sách tri thư đạt lý, mong cô nương yên tâm!"
"Đa tạ hai vị công tử, tiểu nữ quả thật cũng không có chỗ để đi..."
Nữ tử do dự một chút, sau đó làm lễ vạn phúc với hai người, rồi mới đi vào. Dương Hạo và Vương Viễn Danh một trái một phải tránh ra một chút, để nàng vào trong miếu.
"Ách, cô nương, nếu nàng không ngại, chúng ta muốn đóng cửa miếu lại, giúp che chắn hàn ý bên ngoài, cũng có thể phòng ngừa ban đêm có dã thú tiến vào."
Nữ tử đã đứng bên đống lửa, khẽ gật đầu với hai người.
"Công tử nói phải, tiểu nữ nghe hai vị công tử."
Nói xong câu này, tầm mắt nữ tử xoay chuyển, lại vô thức nhìn về phía Kế Duyên nằm ở bên kia.
Có lẽ là trước kia, cách thức Kế Duyên xuất hiện trước mặt yêu tinh không đúng lắm, tuy hắn chưa bao giờ cảm thấy mình xấu xí, nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình huống bị yêu tinh liếc mắt một cái nhìn trúng. Tình huống lúc này quả thực có chút xấu hổ. Kế Duyên bất đắc dĩ, tay phải giấu trong tay áo búng một ngón tay về phía Lý Tĩnh Xuân.
"Tút ~~~"
Ở bên cạnh Kế Duyên, quần áo dưới thắt lưng của Lý Tĩnh Xuân hơi phồng lên, thanh âm này cùng với một mùi phảng phất xuất hiện làm cho nữ tử xinh đẹp nhăn mày. Nàng theo bản năng chán ghét mà đứng cách xa Lý Tĩnh Xuân, tất nhiên cũng cách xa Kế Duyên.
Lúc này Dương Hạo và Vương Viễn Danh mới trở lại bên ngọn lửa, khách khí nói với nữ tử.
"Cô nương, tại hạ là Dương Hạo, vị này là Vương Viễn Danh - Vương huynh, ngồi xuống sưởi ấm đi!"
"Cô nương có đói không? Vương mỗ còn có bánh khô, à, còn có nước nữa."
Hai người đối xử với nữ tử có chút ân cần. Dưới ánh lửa, khuôn mặt của nàng đã rõ ràng hơn nhiều, có thể nói hoàn toàn phù hợp với tưởng tượng của hai người, thanh lệ động lòng người, bản tính nam nhân khiến cho thái độ của bọn họ đối với nàng càng thêm nhiệt tình.
Ba người ngồi xuống bên đống lửa. Nữ tử ở giữa, Dương Hạo và Vương Viễn Danh thì mỗi người một trái một phải ngồi cách xa một chút.
"Đa tạ hai vị công tử đã giúp đỡ. Nếu không tối nay tiểu nữ ở bên ngoài vô cùng đáng sợ."
Nữ tử ôm hai tay xoa xoa xua tan hàn ý, nhưng động tác này lại kéo chặt quần áo, càng nâng bộ ngực lên trên cánh tay, lộ ra độ cong đầy đặn.
'Đây thật sự là... Chồn hoang xấu hổ!'
Giờ phút này, nhịp tim của Dương Hạo đập nhanh hơn trước, mà Vương Viễn Danh ở trước mặt hình như cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
Danh Sách Chương: