Quen thuộc sẽ gợi ra những dư âm quá khứ. Quá khứ càng đẹp, dư âm càng lớn, nhớ tới...sẽ càng thêm da diết.
Quá khứ của Duệ Tuân vẫn luôn rất đẹp.
Nhưng mà, nó trôi xa mất rồi.
Duệ Tuân ngồi trong bóng nước, đôi mắt nay lại trở về với buồn đau phủ khắp.
Một con người chỉ trong khoảnh khắc, đau khổ nhận ra tất cả người thân thuộc cạnh bên đã chẳng còn tại thế, biến cố như vậy ập đến, thanh niên mới tuổi đôi mươi, chịu không nổi.
Nay nhìn lại, cũng chỉ còn cha mẹ nơi quê nhà. Có điều, họ vốn sống nơi phàm thế, Duệ Tuân thì ở chốn viễn siêu này, sao dám để họ ảnh hưởng bởi cái nỗi buồn chẳng thể nào ấp ôm.
Duệ Tuân là tu hành giả, sinh tử nhận thức rõ ràng hơn người thường quá nhiều. Bất quá, càng là như thế, buồn khổ càng lớn lao, vì chết đi chính là bởi mang những trách nhiệm không gánh vác nổi. Để rồi sau mất mát đau đớn ấy, là đôi chân nặng chĩu không biết bước tiếp thế nao.
Chân mệnh phải đi, thù kia phải trải.
Chỉ là, Duệ Tuân hắn làm thế nào đây.
Hứa Niên không nói, khẳng định giết được, còn chết hay không còn phải xem Duệ Tuân hắn có đủ tàn nhẫn. Thế nhưng mà, còn Đẳng Duy Nhất.
Y với Kim Đắc cùng là thiên tài Tiên Điện bồi dưỡng, giờ Kim Đắc đã chết, chết bởi chính Đẳng Duy Nhất, nhưng từ đầu cho đến cuối, chẳng có cái gì gọi là can dự từ chốn “thanh cao”. Đến vị Thần cảnh đại năng kia, thực ra là tiếp tay cho Đẳng Duy Nhất cũng không chừng. Đã đến nước ấy, Duệ Tuân hắn trả thù làm sao.
Chẳng cần nói đến cái Tiên Điện to lớn kia, chỉ mỗi bản thân Đẳng Duy Nhất thôi, Duệ Tuân đã chẳng nhìn ra cái tương lai báo thù trọn vẹn. Y quá mạnh, y quá xuất chúng, y cách xa hắn quá nhiều.
Và còn cái chân mệnh cao cả của Kiếm Thủy Môn, sao nó cũng xa vời quá vậy.
Con người ta mỗi người đều có một cái đích nhắm đến, ban đầu ai chẳng nghĩ bản thân đủ lớn lối, đường đi qua liền trải sẵn hoa hồng. Nhưng đến lúc cái đầu không còn bị bốc đồng ngu ngốc mơn trớn, thì phũ phàng thực tế mới thật sự nhận ra.
Hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn. Tương lai càng đẹp, càng khó mà bước qua.
Vấn Thiên nhìn đến Duệ Tuân nơi đó, nhìn đến không chớp mắt. Cái rối bời trong con người kia, hắn...cũng đang mang trong lòng. Cái hận thù trong con người kia, hắn cũng ưu tư lấy nửa phần.
Bốn ngày trôi, Duệ Tuân chợp mắt được mấy hồi. Sau cái chợp mắt ấy lại là những nỗi niềm bủa vây, đôi mắt không giấu nổi đau thương mà nhìn về tuyệt vọng nơi đó, quấn quanh là những dòng suy nghĩ lan man chẳng dừng.
Suy nghĩ hay bị cắt ngang bởi những muộn phiền bản năng nhất, nếu đủ lớn. Duệ Tuân đang đói, cái bản năng ấy đủ lớn để suy nghĩ trong lòng đứt đoạn từng cơn.
— QUẢNG CÁO —
Tu hành giả chân phái ích cốc, nói nôm na ấy chỉ là hà tiện, hà tiện cho thứ đất trời này đang cạn kiệt. Cũng có thể gọi đó là cái cứu vớt muộn màng của những kẻ đã từng “tham lam”. Dù cho là thế, tu hành giả vẫn là người, không thoát khỏi muộn phiền bản năng được. Không uống sẽ khát, không ăn sẽ đói, không mục đích tồn tại sẽ...chết.
Duệ Tuân nhìn mảnh lam quanh êm dịu xung quanh mình, vẫn là vô vị như thế. Đã là vô vị, tất nhiên sẽ chỉ có thể uống qua, không cứu nổi cơn đói trong bụng. Màn nước này tuy đặc biệt, linh khí uẩn dưỡng bên trong cũng không phải là ít, nhưng cơ thể đâu cần mỗi linh khí để tồn tại, nó cần sinh chất.
Duệ Tuân vẫn bình tĩnh, mắt nhìn về con ma xà đang cuộn tròn nơi đó. Lo lắng về một cơn đói lãng xẹt giết chết chưa từng xuất hiện trong hắn, bởi hắn biết mình phải ăn cái gì.
Tất nhiên không phải con rắn ấy, Duệ Tuân ăn không nổi, nó cũng chẳng cho hắn ăn. Thứ hắn vin vào là đám bóng đen đang lơ lửng khắp màn nước.
Duệ Tuân mơ hồ đoán ra nó là gì. Nhìn cái bụng to đùng vẫn liên tục co bóp mấy ngày qua đủ để cho hắn hiểu, con giao long từng đánh nhau với con rắn đó, giờ nằm trong bụng nó rồi. Vậy thì những bong bóng đen kịt kia, có thể là...đồ bài tiết.
Duệ Tuân chỉ dám suy nghĩ như vậy, hắn không dám nghĩ xa hơn về cái khái niệm thực sự của thứ đó. Đồ bài tiết sẽ luôn mang mấy cái tên đầy ám ảnh. Có điều, thứ kia đi ra từ mồm, khái niệm chắc sẽ lệch lạc đi chút ít so với thứ đi ra từ đằng sau.
Thế nhưng mà, thứ kia nếu có thật sự ra từ đằng sau đi chăng nữa, hắn cũng phải cho nó vào bụng.
Duệ Tuân bỗng thở dài, vì nhận ra vài điều.
Con người khi đến tuyệt vọng, có lẽ ai cũng sẽ như hắn, vứt bỏ đi vài thứ “thanh cao” thường thức để phục vụ cho cái ước muốn bản năng nhất của mình. Nếu muốn tồn tại đến cuối cùng, đúng là không nên dùng tới mặt mũi.
Câu nói cuối cùng mà Kim Đắc gửi gắm, hắn cũng nên sống như vậy ư?
Cơn đói kia lại ùa về.
Suy nghĩ lại đứt quãng.
Duệ Tuân ngồi trong cầu nước, nhìn những bóng đen trôi nổi quanh mình mà nhấc lên cân nhắc. Nước có thể đứng yên mà với lấy, nhưng còn bóng đen kia thì phải thêm sức, rất nhiều sức là đằng khác. Duệ Tuân đang đói, sức lực lại là thứ ít ỏi nhất lúc này.
Duệ Tuân lẳng lặng đợi, hắn đợi là một cái thời khắc. Rồi có cái bóng đen gần sát qua, tay đặt nơi cầu nước bỗng sinh ra tầng lam quang nhu hoà, cùng màn nước bên ngoài như đồng chất, làm ra cái liên kết lạ lẫm.
Tay kia khẽ động, nước kia khẽ cuộn, chẳng mấy chốc đã hình thành nên một cái xoáy nước nhỏ, từ từ cuốn lấy bóng đen vào trong cầu nước.
Trong khoảnh khắc ấy, mắt Vấn Thiên chợt dị dạng. Thứ Duệ Tuân đang làm tựa như thuật pháp nhưng về bản chất hoàn toàn khác biệt, cái tiểu thuật pháp mà gã trước đó dụng đến cũng là như thế.
Thuật pháp là từ pháp lực nội thể tái tạo lại đại năng lực của đất trời, bởi vì chỉ là mô phỏng nên sẽ sinh ra tách biệt, cũng không thể bao hàm ý chí thiên địa bên trong. Còn thứ Duệ Tuân dùng lại khác, thần thông hình thành trực tiếp từ màn nước xung quanh, nó chính là mượn năng lực đất trời thông qua một thế giới trung gian, đó là...linh thức.
— QUẢNG CÁO —
Đúng vậy, chính là linh thức.
Từ lần trước Duệ Tuân khu nước, Vấn Thiên đã cảm nhận được lực lượng của linh thức. Duệ Tuân tưởng đó là pháp lực nhưng có lẽ gã đã nhầm, hoặc là, định nghĩa về linh thức trong hắn vốn không tồn tại, nên mới đánh đồng hai thứ với nhau.
Chỉ là, Duệ Tuân sao lại có thể thông qua linh thức mà khu động được màn nước xung quanh.
Vấn Thiên đã đọc rất nhiều sách, nghe rất nhiều điều, cả từ Chân phái lẫn Tiên phái, hắn vậy mà chưa từng bắt gặp cảnh tượng như thế. Có thể nguyên do từ linh thức quá mịt mờ cùng dị biệt, cũng có thể thứ Duệ Tuân đang vận dụng là tuyệt mật độc môn, nhưng việc nó đi ngược lại nguyên tắc vận hành thần thông của tu hành giả, đã thâm căn cố đế cả mấy ngàn năm, vậy thì vấn đề trở nên quá lớn lao rồi.
Quy tắc của thế giới này chẳng nhẽ vẫn còn có điều chưa từng hiển lộ.
Vấn Thiên lâm vào trầm tư, một cái trầm tư to lớn.
Phát hiện kia quá khủng khiếp. Không thông qua pháp lực mà thi triển thần thông, cả thế gian này chưa từng có. Vấn Thiên không có pháp lực, nhưng hắn sở hữu linh thức, nếu cái nhìn nhận kia thật sự đúng đắn, vậy chẳng phải hắn có thể trở thành một cái tồn tại sánh ngang đám viễn siêu ấy ư?
Vấn Thiên có chút sốt sắng, hắn mơ hồ nhận ra giấc mơ này không đơn thuần chỉ là một cái cố sự đau thương, nó dường như còn đang dẫn hắn đến một cái chân trời khác. Tiếc là, nó vẫn chỉ dừng lại ở mơ hồ.
Duệ Tuân nhìn bóng đen trên tay mình, nhìn đến xuất thần. Hắn cảm nhận rõ ràng mùi hôi thối phủ đầy tanh nồng của thứ đó. Nhưng mà, hắn phán đoán không nhầm. Thứ ấy tồn tại sinh chất, thậm chí là rất nhiều, ẩn chứa bên trong vậy mà có cả linh khí cực kì tinh thuần. Duệ Tuân sinh ra hoài nghi, cũng chẳng nhiều nhặn, bởi cái bụng hắn chịu không nổi.
Bóng nước đen ngòm từ từ đi vào miệng, tanh nồng theo đó xộc thẳng, Duệ Tuân suýt chút nữa không hãm nổi cái cuộn trào nơi bao tử. Nhưng hắn hãm được, mặt cũng chẳng vì thế mà biến đến vặn vẹo, mắt vẫn bình tĩnh nhìn đến thứ kia đang đi tới.
Duệ Tuân cắn một cái, bóng nước vỡ tan, thứ mùi vị dị hợm đến cực điểm xuất hiện nơi đầu lưỡi. Hắn không dám từ từ nếm trải, vội nuốt hết xuống.
Nuốt hết cũng chỉ là thoáng chốc nhưng với Duệ Tuân hắn lại dài đến khó chịu.
Duệ Tuân thở hồng hộc, cái quyết tâm ban đầu cũng không níu nổi cái kinh tởm bản năng, hắn nôn khan đến mấy lần. May là chỉ nôn khan. Bởi vì thứ kia quả thật giúp cho cái bụng của hắn về với điềm nhiên nên có.
Duệ Tuân khoanh chân ngồi xuống, nhìn qua mấy cái xác nơi đó, lại nhìn đến kiếm gỗ nằm bên cạnh, đôi mắt ưu tư dần trở lại kiên định rồi từ từ nhắm chặt. Hắn bắt đầu tu luyện sau bao ngày đình chỉ.
Cái tuyền qua này, vậy mà toàn bộ đều ẩn chứa linh khí tinh thuần, một tia uế khí cũng chẳng trộn lẫn. Đối với đám tiên nhân ngoài kia, đây chính là thánh địa nhưng đối với Duệ Tuân hắn, cũng chỉ là bất ngờ đôi chút.
Kiếm Thủy Môn chủ tu vốn là Chân pháp thuần túy nhất, thứ dùng để tu luyện chủ yếu là uế khí. Bất quá, nếu nơi đây đã không tồn tại uế khí, thì dùng linh khí tu luyện cũng chẳng sao, tốc độ thu nạp cùng hấp thu thậm chí còn tăng gấp mấy lần. Chỉ là, nó đi ngược lại với ý chí Chân phái, nhưng thân hắn đang hãm nơi tuyệt địa, đành vi phạm tổ huấn.
Duệ Tuân biết mình phải làm gì lúc này. Hắn không thể một sớm một chiều mà rời khỏi đây. Hắn đã thử đẩy đi cầu nước quanh thân mình mà tìm lối thoát, nhưng không thể, màn nước nhìn như tĩnh lặng lại thật sự nặng nề, hắn dùng tất cả sức lực cũng không thể xê dịch đi chút ít. Vậy thì chỉ có thể tu luyện, nâng cao tu vi mong sau này tìm đường rời khỏi.
— QUẢNG CÁO —
Duệ Tuân nhận ra, sinh khí nơi đây không thiếu, sinh chất cũng coi như là đủ đầy, dù cho nó không ngon nghẻ gì, nhưng chung quy giúp hắn tồn tại được. Đã là như thế, tu luyện liền chẳng còn có gì vướng bận.
Tháng ngày cứ thế trôi qua, Duệ Tuân bắt đầu sống như một cái tu hành giả đúng nghĩa, vùi mình vào tu luyện. Khát thì uống, đói thì ăn, ăn quen đến mức đã chẳng còn thấy kinh tởm với thứ đen nồng hôi thối kia nữa.
Danh Sách Chương: