Vấn Thiên từ chối Huỳnh Chấn Vũ, lí do vẫn chỉ là cái quy củ oái ăm mà hắn tự nghĩ mình phải có trách nhiệm tiếp nối. Vấn đề là, cái Phi Kiếm Thủy Quyết của hắn đã trở thành một trị khác so với những tinh tuy ban đầu của Kiếm Thủy Môn rồi mà. Vấn Thiên thực ra cũng lấn cấn, rằng hắn quá keo kiệt, hay là chỉ đang cứng rắn gìn giữ thứ trách nhiệm chẳng liên quan gì đến bản thân.
Nhưng hắn biết một điều, môn quy là một trong những điều tinh túy cốt lõi nhất của một môn phái nên kẻ ngoại đạo như hắn không có tư cách để phá bỏ. Trừ khi hắn dám mặt dày tự nhận Phi Kiếm Thủy Quyết là của mình, Vấn Thiên đủ tự trọng để không làm như vậy, lí lẽ trước đây hắn được dạy cùng những chiêm nghiệm của bản thân càng củng cố hơn sự cố chấp khó hiểu đó.
Huỳnh Chấn Vũ nhìn gương mặt khó xử của Vấn Thiên, y lại không hiểu, rằng sao huynh ấy cứ phải chấp nhất với cái quy củ vốn mình chẳng phải mang. Y biết Vấn Thiên không phải kẻ keo kiệt, đến cái thứ kéo dài mạng sống của bản thân huynh ấy còn không thèm đắn đo mà ném cho y. Đôi lúc Huỳnh Chấn Vũ cảm thấy người ca ca này của y rất khác biệt, nó khác biệt đến mức dị biệt.
Chỉ là nghĩ đi nghĩ lại, Huỳnh Chấn Vũ cũng hiểu ra đôi chút, nhà y vốn là hào môn, chút quy củ khác người y đã trải nghiệm không chỉ một hai, bị cái tư tưởng ấy thấm nhuần từ bé nên nếu so với hoàn cảnh lúc này, là thông cảm được. Huỳnh Chấn Vũ bỗng nhận ra rằng, mình đang “nhõng nhẽo” với Vấn Thiên thì phải, giống như một thằng đệ đệ đòi hỏi chút chiều chuộng từ ca ca mình vậy. Huỳnh Chấn Vũ nhoẻn miệng cười mà vui vẻ nói:
-Bỏ đi! Bỏ đi! Huynh đã muốn mình sống chết với Kiếm Thủy Môn rồi thì thôi vậy. Nhưng mà sau này suy nghĩ nếu thay đổi, thì dạy cho đệ vài đường, quả thật Kiếm Thủy Quyết thật sự rất hút mắt.
Vấn Thiên nghe vậy nhẹ gật đầu. Hắn thực ra chẳng hiểu bản thân tại sao lại phải làm vậy, cái nút thắt trong cả cái vấn đề này hắn chưa thấy để gỡ bỏ. Vậy đành như trước kia, cũng như lời Chấn Vũ vừa nói, thời gian sẽ trả lời tất cả. Có điều hiện tại, khó mà để rõ ràng được. Nhìn gã tiểu đệ cười vui vẻ, hắn hiểu ra đệ ấy hiểu chuyện hơn hắn nghĩ, dẫu cho cái chuyện của hắn để giải thích thì loằng ngoằng nhưng y vẫn tươi cười tiếp nhận.
-Cảm ơn đệ!
Vấn Thiên nhẹ giọng nói.
-Có những nguyên tắc mà bản thân vô tình ôm lấy, có thể do tôn thờ, có thể do thương cảm mà ta lại chấp nhất coi đó là thứ mà mình bắt buộc phải mang. Nói rằng ngu ngốc thực ra cũng đúng, bởi đó là chuyện bao đồng, lại nói rằng đó là việc thiên kinh địa nghĩa cũng chẳng sai, vì nguyên tắc kia ít nhiều tạo nên bản ngã. Tựu chung lại, huynh làm thế nào mà không cảm thấy bứt rứt trong lòng là được.
Huỳnh Chấn Vũ vỗ vỗ vào bả vai Vấn Thiên, mặt làm vẻ cao thâm mà trầm giọng nói.
-Đệ đang chiêm nghiệm đấy à?
-Như huynh nói đấy, thứ tín niệm cao cả tương tự đệ đã từng được “nhìn”, cũng đã từng phải cố mà mang. Nhưng đệ vốn chẳng quan tâm nhiều về nó, bởi đó không phải thuận ý mà đi vào đầu, bởi vì có người cố nhồi nhét nên mới phải mang. Dù cho thiên tư có ngu dốt, bao nhiêu năm trời bị nó quấn thân, ít nhiều gì chẳng đọng lại được một chút.
Huỳnh Chấn Vũ như nhớ lại cái gì đó xa xôi, ngẩng mặt lên trời cao mà nhẹ giọng nói, dừng lại một chút rồi lại nói tiếp:
-Đệ thực ra ghét nó, rằng đó là sự áp đặt tư tưởng, đệ chạy trốn khỏi nó để bản ngã của bản thân không vì nó mà đổi thay. Tuy những tín niệm mà đệ từng biết có lẽ khác xa với những tín niệm cao cả của Kiếm Thủy Môn, có điều, chúng vẫn có chút điểm chung, đấy là sự sắt son cố hữu, sắt son một cách cổ hủ. Theo góc nhìn của đệ thì là vậy, bởi đệ là kẻ luôn đơn giản hoá vấn đề.
Vấn Thiên mắt nhìn khuôn mặt của Huỳnh Chấn Vũ có chút khác lạ, rằng không ngờ, người tiểu đệ tưởng như vẫn còn trẻ con này của mình đêm nay lại có thể bày ra cái bộ mặt chững chạc đến mức này. Phải chăng y chỉ đang cố cất giấu sự trưởng thành của bản thân trong cái vỏ bọc thiếu niên vô lo vô nghĩ ấy của mình.
— QUẢNG CÁO —
-Đệ là một ông cụ non, chứ không phải ta.
-Chúng ta là hai ông bạn già!
Tiếng cười vui vẻ vang lên giữa vườn cây bát ngát, gió đêm khẽ thổi man mác chút tình hoan ca, nguyệt quang lan xa bao trùm màn đêm u tối, oi ả hấp hối bởi mát mẻ kia nay đã tràn về.
Huỳnh Chấn Vũ cũng chẳng nhìn trời ngắm mây nữa, y lúc này nhìn đôi đoản kiếm nằm ngay ngắn trên tay Vấn Thiên, lại nhớ về cảnh tượng diệu kì lúc nãy, bay giờ mới chợt thắc mắc, kiếm bay kiểu gì.
-Phi kiếm của huynh chuyển động kiểu gì vậy, huynh vốn không có pháp lực sao kiếm có thể ngự quyết mà lên.
Huỳnh Chấn Vũ thắc mắc hỏi.
Vấn Thiên giơ thanh đoản kiếm của mình lên, cũng không lập tức trả lời, tay lập tức động mạnh, kiếm kia theo đó rời tay phóng thẳng đám lá khô bị gió lay nhẹ cuốn. Chỉ trong khoảnh khắc, đoản kiếm xé gió mà tới, đâm thẳng tới lá nhỏ đang lơ lửng, lại lượn tiếp một vòng cung đẹp đẽ giữa trời đêm trăng toả, xiên liên tiếp qua thêm vài chiếc lá nữa.
Tay Vấn Thiên uốn éo theo nhịp chuyển động của kiếm, mỗi khi nó đổi hướng tay kia cũng vặn vẹo một quỹ tích kì dị. Cuối cùng, ngón tay Vấn Thiên giật mạnh một cái, kiếm kia xé gió quay về, ngay lúc sắp sửa phóng thẳng vào người mình, Vấn Thiên mắt chẳng chút động rung, đưa tay ra bắt lấy.
Huỳnh Chấn Vũ mặt hơi đổi nhìn một màn trước mắt, y không cảm nhận được bất kì dao động pháp lực nào toát ra từ thanh đoản kiếm ấy. Càng như vậy y lại càng hiếu kì, đã không có pháp lực, vậy cái tốc độ xé gió ấy sao có thể diễn ra, cho dù thanh đoản kiếm kia có là thần binh lợi khí cũng không thể, bởi vì nó đâu có pháp lực quán thâu. Mắt Huỳnh Chấn Vũ đăm đăm bắt lấy thanh đoản kiếm chuẩn bị đâm vào tay Vấn Thiên đến nơi.
Chỉ là...giống như Huỳnh Chấn Vũ đã đoán, kiếm kia sẽ không đâm được. Kiếm kia vừa tới, tay Vấn Thiên nhẹ nhàng mà chuẩn xác cầm lấy chuôi kiếm, tay nhẹ động, cầm lấy đoản kiếm tinh tế vạch một đường giữa thiên không, lá khô bởi quán tính mà thoát khỏi đoản kiếm, xếp lượt nhẹ tung bay dưới nguyệt quang rọi chiếu.
Mắt Huỳnh Chấn Vũ sáng ngời nhìn một màn vừa nãy, tay không tự chủ vỗ vỗ vào nhau, gật gật đầu mà xuýt xoa nói:
-Kiếm tốt! Kiếm tốt!
-Đệ khen nhầm rồi! Phải là Kiếm sư tốt mới đúng!
— QUẢNG CÁO —
Huỳnh Chấn Vũ nghe Vấn Thiên nói vậy liền cười ha hả, lại nhìn đến thanh kiếm trên tay Vấn Thiên mà nhẹ giọng hỏi:
-Có phải huynh dùng một sợi dây để khiển kiếm thông qua ngón tay không? Giống như đêm hôm đó huynh tay không bắt lấy viên ngói vỡ vậy!
Vấn Thiên gật đầu, tay lúc này lại giơ lên, thanh đoản kiếm trong tay từ từ rời khỏi, bay lên một cách kì dị, dưới ánh nguyệt quang, một sợi dây vô cùng mảnh bởi ánh sáng dịu êm mà lóng lánh.
Huỳnh Chấn Vũ nhìn đến ngây người, y khó tin mà sờ lên sợi dây ấy, nó mềm mại nhưng cũng thật lạnh lẽo, y hít vào một hơi khí lạnh nhìn thanh đoản kiếm đang lơ lửng nơi đầu sợi dây mà sững sờ nói:
-Nó là thần vật!
Vấn Thiên thu lại đoản kiếm về gần bên tay, cũng nhìn ngắm sợi dây bé nhỏ trên đầu ngón tay mình mà cảm thán:
-Có lẽ là như vậy!
Huỳnh Chấn Vũ nhìn vào khuôn mặt vẫn bình tĩnh của Vấn Thiên, lại nhớ đến thanh đoản kiếm lượn bay lúc nãy, chợt sinh ra chút khâm phục từ sâu trong lòng:
-Dùng phi kiếm thế này, chắc cả thế gian chỉ có mình huynh làm được!
Vấn Thiên cười lắc đầu, nhẹ giọng nói:
-Nói thế thì hơi quá, thế gian rộng lớn, kì nhân chắc chắn nhiều, phi kiếm của ta nếu đem so thì cũng chỉ như cái trò mèo dùng để tiêu khiển mà thôi.
-Huynh cũng đừng khiêm tốn thái quá như vậy, chưa nói đến độ khó khủng khiếp của việc khiển kiếm qua dây, chỉ mỗi cái sợi dây kì quái của huynh thôi đã là cả một kiệt tác. Đây huynh còn khiển hai thanh cùng một lúc mà không làm loạn tiết tấu của nhau, nếu tay không đủ tinh tế, đầu không đủ nhạy bén, cảm giác về không gian cũng như dao động bộc phát không nhạy cảm đến mức biến thái, liền không có khả năng làm được.
Vấn Thiên hơi bất ngờ nhìn Huỳnh Chấn Vũ đang say sưa mà cảm thán, y đã nói gần như là toàn bộ điểm mấu chốt nhất của hình thái công kích mà Vấn Thiên đang sử dụng. Cứ tưởng cu cậu chỉ chăm chăm luyện đan, không ngờ khả năng phân tích hoàn cảnh lại cũng tốt đến mức này.
-Đây là thứ để huynh dùng để thay đổi thế giới sao?
— QUẢNG CÁO —
Huỳnh Chấn Vũ nhẹ giọng hỏi tiếp.
-Gần như là vậy, còn một chút hậu thủ nữa nhưng nếu so ra thì không bằng.
Vấn Thiên gật đầu đáp lời.
Huỳnh Chấn Vũ bỗng cười, đi ra sau một đoạn, tay giơ sang bên. Dưới ánh trăng bàng bạc, tay y chợt xuất hiện một thanh trường kiếm, lưỡi kiếm dưới ánh sáng đó ánh lên màu đỏ rực, sự sắc bén mang theo uy áp làm người ta cảm thấy gai người. Huỳnh Chấn Vũ nhìn Vấn Thiên trầm giọng nói:
-Vậy liền đánh một trận. Cho đệ xem, cái phi kiếm của huynh có đúng thật là thứ tốt!
Vấn Thiên thấy vậy mắt nheo lại nhìn người thiếu niên nay như đã thay đổi hoàn toàn, cả người giờ đây ẩn chứa cảm giác sát phạt khó nói. Cùng cái sự nghiêm túc không thường thấy, Huỳnh Chấn Vũ trong mắt Vấn Thiên bây giờ giống như một người kiếm sư đích thực vậy, khí chất, cốt cách đều đã thay đổi. Còn cả thanh kiếm sắc bén kia nữa, Vấn Thiên từ bé đã sống chung với kiếm, sự nhạy cảm với thứ đẹp đẽ ấy đã đến mức say mê, vừa nhìn thanh kiếm ấy liền biết nó là một thanh kiếm cực kì tốt, cũng cực kì...huyết tinh. Nó đã từng giết người, thậm chí là rất nhiều người.
Vấn Thiên ngưng trọng nhìn nó, và cả người thiếu niên đang cầm nó, hắn đang có rất nhiều câu hỏi trong đầu. Chỉ là nhìn người thiếu niên và thanh kiếm vốn không phải là hoà quyện khí chất, Vấn Thiên mới yên tâm với chút xao động khó nói trong lòng mình. Muốn hỏi gì, đánh xong rồi hỏi cũng được.
Vấn Thiên thân chợt động, hai tay cũng nắm chặt đoản kiếm tùy thời xuất kích, miệng khẽ cười mà nói:
-Tí thua thì đừng khóc nhè đấy!
-Chẳng biết ai sẽ khóc nhè đâu!
Danh Sách Chương: