Trời nổi dông, gió gào thét, những đám mây đen kéo đàn kéo cánh.
Vấn Thiên nhìn lên sắc trời, ước lượng thời gian, lại nhìn sang Huỳnh Chấn Vũ, thấy gã gật đầu, cũng gật đầu mỉm cười một cái.
Đến lúc rồi.
Dặn dò Huỳnh Chấn Vũ vài câu, Vấn Thiên liền khoác lên mình tấm áo đen nay đã quen thuộc, cũng không kéo lên khăn che miệng, bởi lúc này, hắn đang đeo mặt nạ.
Khuôn mặt Vấn Thiên quá đặc thù, có che lên vải đen cũng không thể nào giấu đi những vết sẹo hằn sâu trên khoé mắt. Vấn Thiên không dám để ai đó nhận ra mình, nỗi sợ sệt kia làm hắn thêm cẩn trọng.
Một bóng đen uyển chuyển hoà vào gió rít, hoà vào đêm đen, hoà vào khoảng không u ám, phóng thẳng về Đế Đô.
Nay đã là đêm, Đế Đô vẫn sáng đèn, chỉ là nó nhập nhoạng tranh sáng tranh tối mà thôi. Trên những mái nhà ngói, bóng đen kia dưới màn sáng mờ ảo như ẩn như hiện, qua bao tầng canh gác cuối cùng cũng đến được khách điếm nơi ấy.
Vấn Thiên dừng lại, không vội động thân. Mắt như cú đêm quan sát từng khoảnh khắc, những sợi dây đa sắc từ từ hình thành nơi khách điếm.
Sau một khắc, Vấn Thiên đình chỉ lan toả linh thức, bởi hắn đã chắc chắn, Đẳng Duy Nhất tới phủ hoàng tử rồi.
Bóng đen di động, cả thân tựa như cơn gió mơn trớn ngoài hiên, nhẹ nhàng và êm ả.
Vấn Thiên giờ đây so với những ngày đầu trở thành Ám Dạ Hành Giả đã thuần thục hơn rất nhiều. Trước kia vốn đã xuất sắc nhưng động tác thừa thãi vẫn còn, tán lực cũng chưa đủ tối ưu, chỉ qua mấy chục ngày thời gian đã đạt đến mức này, quả thật có thiên phú với màn đêm.
Trên nóc khách điếm, Vấn Thiên bình tĩnh đi đến. Gió nay rít gào, sấm cũng không giấu nổi nôn nóng, hành tung Vấn Thiên theo đó mà càng trở nên kín đáo.
Linh thức vẫn mở, mắt vẫn đăm chiêu. Qua linh thức, một bóng người đứng nơi khung cửa, lẳng lặng nhìn về thiên không. Kẻ đó không ai khác chính là Hứa Niên.
Đối diện khung cửa sổ có cái mái hiên, một bóng đen gầy gò bỗng dưng xuất hiện nơi đó, cũng không làm ra cái gì, chỉ đứng nhìn.
Hứa Niên quay đầu, hắn biết có người đang nhìn mình, thấy bóng đen nơi mái hiên, khuôn mặt vẫn bình tĩnh, chỉ là nét mệt mỏi trên đó không giấu nổi.
- Mấy chục ngày nay không thể ngủ, có lẽ là đợi ngươi tới.
Hứa Niên khẽ mỉm cười mà nói.
Vấn Thiên mày hơi nhíu, có điều chẳng có ai biết hắn đang nhíu mày, đôi mắt kia vẫn rất điềm đạm. Hắn hơi bất ngờ, bởi Hứa Niên có vẻ như đang đợi hắn.
- Ta cũng rất muốn nhìn thấy ngươi.
Thanh âm Vấn Thiên có chút trầm thấp, khác hẳn giọng nói ấm áp thường ngày, nó có thêm phần ác ý.
Hứa Niên mặt tuy điềm tĩnh, bản thân thực ra không hoàn toàn như vậy. Mấy chục năm qua điệu thấp mà sống, nào chuốc thù oán với ai, nay có kẻ rắp tâm tìm đến, lòng bỗng sinh ra chột dạ.
Kẻ có tật thì hay giật mình.
- Đến để giết ta sao?
Vấn Thiên nghe Hứa Niên hỏi khẽ cười, hắn cười thành tiếng, vẻ giễu cợt trong đấy chẳng thèm giấu đi. Ánh mắt hắn khẽ đảo qua Thủy Kiếm sau lưng Hứa Niên, lắc đầu nói:
- Kẻ như ngươi, giết chỉ bẩn tay.
Hứa Niên nhận ra ánh mắt khác lạ của Vấn Thiên, khẽ quay đầu nhìn về Thủy Kiếm, hiểu ra cái gì đó, cũng lắc đầu:
- Ngươi không giết ta, không lấy được nó.
- Ta đành bẩn tay vậy!
Cuộc đối thoại ngắn ngủi kết thúc.
Hứa Niên từ nãy tới giờ kiên nhẫn đối thoại với kẻ hắc bảo này, nguyên nhân chỉ có một, muốn biết gã là ai. Hắn cũng không dám ra tay trước bởi nếu không biết thực lực đối phương, ra tay lỗ mãng liền sẽ ăn trái đắng. Nhưng hắn thực ra cũng không lo sợ kẻ trước mặt này mạnh mẽ hơn xa hắn, kẻ mạnh mẽ phủi tay một cái hắn liền chết, nào có rảnh rang mà “tán gẫu” từ nãy đến giờ. Tất cả đơn thuần chỉ là dò xét.
Vấn Thiên nào biết gã mày rậm kia nghĩ gì. Hắn tiếp chuyện chỉ là muốn nhìn ra chút nông sâu của gã.
Huỳnh Chấn Vũ mấy chục ngày qua vẫn đưa Bất Miên Hoa vào trong cơ thể Hứa Niên, chắc chắn trong thời gian ấy gã không thể ngủ. Tu hành giả cũng là người, không thể ngủ lâu dài sẽ thành bệnh, nhưng chỉ cần mấy chục ngày thôi đã đủ. Cơ thể mệt mỏi, tinh thần căng cứng, có là Thiên cảnh cũng không chống đỡ được, thực lực liền sẽ tụt xuống ít nhiều.
Vấn Thiên là muốn xem xem, nó tụt xuống bao nhiêu. Có điều thấy Hứa Niên bình tĩnh như vậy, làm Vấn Thiên không thể chắc chắn, nên mới tiếp lời.
Mắt thấy đã không nhìn ra cái gì, vậy thì đánh mà nhìn.
Vấn Thiên tay đưa tới sau lưng, bọc đen vẫn luôn hoà quyện cùng hắn bỗng sáng lên. Không phải bởi pháp lực quán thâu, mà chớp ngoài kia bừng sáng mà phản chiếu. Phản chiếu một thanh trường kiếm.
Vấn Thiên trông như chậm chạp nhưng lại cực kì nhanh chóng, chớp tắt kiếm liền đâm thẳng tới.
Hứa Niên khẽ giật mình.
Tu hành giả luôn mẫn cảm với pháp lực, cũng vì thế mà phản ứng của cơ thể sẽ bị pháp lực dao động mà kích thích hành động. Đấy là lợi điểm nhưng cũng chính là yếu hại, bởi Vấn Thiên không có pháp lực, cái phản ứng bản năng ấy vô tình đã đánh lừa phản xạ.
Lúc Hứa Niên nhận ra thế công, kiếm kia đã tới gần sát. Hắn giật mình thật đấy nhưng chung quy vẫn là tu hành giả, phản ứng với nguy hiểm cũng không phải ngu ngơ.
Trên tay Hứa Niên hoàng mang sáng bừng, một thanh trường kiếm xuất hiện nơi tay, cũng chẳng đợi kiếm kia tiến tới, đã dũng mãnh phá không đâm thẳng vào.
Vấn Thiên thấy phản ứng mau lẹ của Hứa Niên cũng chẳng thấy bất ngờ, hắn chủ động tiến công không phải để đối phương giật mình, hắn căn bản chỉ muốn chiếm lấy không gian di chuyển.
Hai mũi kiếm bé nhỏ vậy mà xảo hợp thế nào đâm vào nhau, đúng hơn là không phải xảo hợp, đó là chuẩn xác.
Vấn Thiên mắt hơi động, chẳng ngờ kiếm chiêu của Hứa Niên lại chuẩn xác đến mức độ này.
Từ giấc mơ Vấn Thiên đã biết Hứa Niên thạo dùng thuần kiếm, chỉ là không nghĩ khả năng dụng kiếm đã có dáng dấp của tông sư.
Vấn Thiên nhanh chóng biến chiêu, hắn không thể nào đôi công được, bản thân hắn dùng thuần kiếm không thạo.
Mũi kiếm vừa chạm nhau liền tách, kiếm của Vấn Thiên chủ động biến thức, kiếm lệch đi muốn phá tan thế tiến của Hứa Niên.
Hai thanh kiếm cứ như vậy chém vào nhau nhìn có chút kì dị. Một thanh có hoàng quang bao phủ đến sáng ngời, một thanh lại không có bất cứ cái gì nổi bật, chỉ như một thanh kiếm phổ thông. Hai thứ đối lập cứ như vậy ma sát, hoa lửa nổ tung, tiếng ken két phát ra lạnh cả gáy.
Vấn Thiên không thèm để ý, kiếm trong tay vội biến thức, lại chủ động đánh tới Hứa Niên.
Một thanh kiếm không quán thâu pháp lực vốn dĩ sẽ không thể nào tranh phong với kiếm của tu hành giả. Lạ thay, Vấn Thiên vậy mà có thể đánh ngang tay.
Kì thực, không phải vậy. Từ lúc chính thức đụng chạm tới giờ, Vấn Thiên luôn ở yếu thế về lực lượng, kiếm nhìn như nhanh thực chất không tạo ra bất kì đè ép gì cho Hứa Niên.
Vấn Thiên biết rõ, hắn thực chất vẫn là đang dò xét. Hắn có vẻ đã xác định, kiếm trong tay Hứa Niên lực lượng cũng đã không còn quá khủng khiếp, nhưng với tình trạng căng cứng như thế vẫn có thể chuẩn xác chặn lại kiếm chiêu, trình độ như vậy đúng là không thể xem thường.
Kiếm trong tay Vấn Thiên liên tục công kích, bộ pháp theo đó mà vận hành đến cực hạn. Cả gian phòng bị kiếm chiêu phóng đi bừa bãi đã tanh bành chẳng còn cái gì nguyên vẹn. Bất quá, dù cho ồn ào như thế, cả cái khách điếm này cũng chẳng ai nhận ra, bởi vì căn phòng này đã bị trận pháp hoàn toàn ngăn cách.
Hứa Niên nhìn bóng đen trước mặt dụng kiếm mà sợ hãi tới cực điểm.
Đối phương từ nãy tới giờ chỉ như thằng hề nhảy múa, sao hắn phải sợ?
Nhưng mà, toàn bộ kiếm chiêu tên áo đen kia thi triển, đều là kiếm pháp của...Kiếm Thủy Quyết.
Hứa Niên bỗng nhớ tới Duệ Tuân. Gã áo đen này không phải Duệ Tuân, y thậm chí chỉ là một tên phàm nhân tầm thường. Nhưng càng như vậy, cái động rung trong lòng hắn theo đó càng trở nên mãnh liệt.
Hứa Niên từ nãy tới giờ, pháp lực quán thâu trên kiếm chỉ là mấy thành nhỏ bé. Điều ấy cũng lí giải vì sao Vấn Thiên chưa mất đi chủ động. Trong suy nghĩ của Hứa Niên, hắn có thể giết tên thích khách đần độn trước mặt này bất cứ lúc nào. Chỉ là, những câu hỏi trong hắn có quá nhiều.
Y là ai, Duệ Tuân là gì của y, sao y lại biết kiếm pháp của Kiếm Thủy Quyết.
Có điều, Hứa Niên trả lời được một câu hỏi, sao y lại tới đây giết hắn, bởi y muốn đoạt lại Thủy Kiếm.
- Duệ Tuân là gì của ngươi?
Hứa Niên vừa quét kiếm vừa hét lớn.
Vấn Thiên không trả lời, vì đây vốn là điều hắn muốn.
Hứa Niên quả thật nhận ra Kiếm Thủy Quyết.
Cả gian phòng ngập tràn tiếng va chạm kịch liệt của hai thanh kiếm, chiến trường dần chuyển dời, nó tiến sát đến mái hiên lúc này đã phủ kín bởi màn mưa.
Hứa Niên không giữ nổi bình tĩnh, đang muốn gia tăng pháp lực quán thâu mà cường tiến, kiếm trong tay hoàng mang sáng rực, như sao rơi điên cuồng chém đến.
Chớp bỗng giật, sấm nổ vang, màn mưa bừng sáng.
Kiếm vậy mà...chém hụt.
Bóng đen chẳng biết bằng cách nào đã đứng trên lan can.
Hứa Niên không tin vào mắt mình, đứng im nhìn bóng đen đang bị mưa xối.
Thủy độn pháp.
Không thể nào, y là phàm nhân, không thể.
Vấn Thiên lẳng lặng đứng đó, rồi...nhảy xuống.
Hứa Niên người lao thẳng đến lan can, mắt đăm đăm nhìn bóng đen kia hoà vào màn mưa mà chạy mất.
Hứa Niên tay nắm chặt trường kiếm, khẽ liếc tới Thủy Kiếm sau lưng, cắn răng tung người đuổi theo bóng đen đã cách xa một khoảng.
Vấn Thiên đang mau chóng di chuyển trên mái nhà, qua linh thức nhìn thấy được kẻ đang đuổi theo mình, lại nhìn đến ngón tay có thứ gì đó đang ngoe nguẩy, mỉm cười rồi lại tiếp tục vùi mình vào màn mưa.
Danh Sách Chương: