Hứa Niên chưa từng nghĩ rằng, sẽ có một ngày, hắn lại bị một cái phàm nhân nhỏ bé đánh cho chật vật đến nhường này.
Nhưng Hứa Niên đâu biết, kẻ mà hắn từng phản bội, Duệ Tuân, cũng đã từng chật vật như thế.
Rồi đến sau cùng, Duệ Tuân chết.
Còn Hứa Niên, thì không biết.
Vấn Thiên nhìn bóng người lăn lộn dưới đống bùn kia, bản thân vậy mà chẳng có điều gì xao động, dù cho hắn đang khiến cho một cái tu hành giả viễn siêu phải khổ sở đến như thế.
Bởi Vấn Thiên biết, cuộc chiến đấu này phải diễn ra như vậy.
Ngay từ lúc Huỳnh Chấn Vũ cho hắn nhìn đến cái trận pháp mà gã đã bố trí, hắn liền hiểu, bản thân sẽ phải làm ra cái gì.
Tu hành giả viễn siêu so với phàm nhân, nằm duy nhất bởi một yếu tố, “pháp lực”. Nếu ngươi có thể loại bỏ cái yếu tố ấy ra khỏi chiến cuộc, vậy thì chẳng còn gì là hơn kém.
Nhưng mà, pháp lực của tu hành giả vốn tại thân, ngươi không thể loại bỏ. Trừ phi...pháp lực của ngươi mạnh mẽ đến độ, chặn đứng pháp lực luân chuyển trong người đối phương. Nói như thế quả thực là ngu ngốc, mạnh mẽ tới mức đó, phẩy tay liền chết, chặn làm cái quái gì. Và quan trọng hơn nữa là, Vấn Thiên lấy đâu ra pháp lực.
Bởi vậy nên, hắn phải dùng tiểu xảo, đầm nước đầy bùn này là một cái tiểu xảo. Còn cái trận pháp kia, là một cái đại xảo.
Hai cái hợp lại liền thành ra tình cảnh vô lý như thế này.
Vấn Thiên nhẹ nhàng đứng trên chuôi kiếm, hai tay máy động, đoản kiếm theo cái tiết tấu điên cuồng ấy mà liên tục công kích Hứa Niên.
Kiếm kia dạt dào tư vị, nhanh đến nỗi như biến mất giữa không gian. Liên miên không dứt, gắt gao chẳng dừng, cứ đâm tới rồi lại đâm, cứ chém tới rồi lại chém.
Mắt thấy Hứa Niên đã mơ hồ nhận ra tiết tấu, Vấn Thiên lại đổi kiếm ý. Hứa Niên cứng rắn tựa một cái núi cao, vừa định xoay mình phản kích, đoản kiếm bỗng nhẹ đi lực đạo, dần trở nên thư thái, mang theo cái dịu dàng nhưng không thiếu thốn thâm ý trong đó.
Kiếm ý nhẹ nhàng quả thật chặn được thế công, cũng tinh tế mà chém lên núi cao vài đường êm ái.
Thế nhưng mà...núi cao ấy lại cứng rắn tới vậy.
Vấn Thiên biết thời gian của mình không nhiều, linh khí cạn đồng nghĩa với sinh khí tàn, nếu không nhanh, hắn sẽ sớm chết ngạt. Cũng may hắn có một thân thổ tức bản môn của Linh Kiếm Tông, có thể duy trì hô hấp một cách ổn định, khi ấy mới có thể đánh nhau một cách bài bản.
Nhưng mà, Hứa Niên thân là tu hành giả, làm việc ấy tốt hơn xa hắn.
Sự thật thì đúng như vậy, Hứa Niên không chỉ điều tiết tốt hơn, đánh nhau cũng tốt hơn nhiều lắm.
Kẻ từng lăn lộn chốn ma địa, cái thừa thãi nhất chính là trình độ đánh nhau.
Cách Vấn Thiên khoảng gần chục trượng, Hứa Niên lúc này tuy vẫn chật vật nhưng đã không còn bị đối phương chèn ép đến mức không thể hoàn thủ. Bởi hắn, biết phải làm gì với hai thanh đoản kiếm như u linh kia.
Hai thanh đoản kiếm lúc lại mãnh liệt như sóng cả, lúc lại dập dìu tựa giang lãng, lúc lăng lệ thiết huyết, có lúc lại nhẹ nhàng mà đâm ngang. Không có pháp lực quán thâu nhưng lại ảo diệu đến cực điểm. Quỷ dị như thế, khiến cái lực lượng trên hoàng kiếm, không thể nào kéo lên uy áp mà chèn ép.
Nhưng Hứa Niên nhận ra diệu vị trong đấy.
— QUẢNG CÁO —
Chẳng phải cái gì xa lạ, đó là Kiếm Thủy Quyết.
Chỉ là, cũng không phải hoàn toàn quen thuộc, vì hai thanh kiếm kia, không phải thuần kiếm, nó là...phi kiếm.
Hứa Niên từng đối chiến với Duệ Tuân không biết bao nhiêu lần, cái tiết tấu vi diệu ấy đủ để hắn nhớ mãi không quên. Hắn cũng ăn thiệt thòi đủ nhiều để biết, hắn nên làm gì vào lúc này.
Sóng có to thế nào, va vào núi cũng sẽ chỉ là vỡ tan. Nước dập dìu thế nào cũng chỉ là mơn man thềm đá.
Dù cho là thuần kiếm hay phi kiếm, đều sẽ là như vậy.
Hai thanh đoản kiếm kia cũng chưa lớn lao đến mức thật sự là sóng, nhưng Hứa Niên hắn có thể cứng rắn đến nỗi thật sự là núi. Một thân tu vi Thiên cảnh, đứng trước gã phàm nhân này, đủ để sừng sững tựa núi cao.
Hoàng kiếm quang mang sáng ngời, không nể nang mạnh mẽ chém thẳng vào đoản kiếm. Hoàng kiếm cứ chém, chém quả thực chuẩn xác. Tuy vậy cũng không tránh khỏi dây dưa.
Hứa Niên dần lấy lại được thế cục, cũng chẳng phải lăn lộn mà tránh đi kiếm chiêu như lúc đầu. Chỉ bận duy nhất một điều, hắn không thể tiếp cận được gã kia.
Thân là kiếm sư sử dụng thuần kiếm, cái tiên quyết nhất để có thể thương tổn đối phương đơn giản chỉ là, kiếm của ngươi chém được đến người. Nếu kiếm đạo đỉnh cao đến nỗi ngộ tới Kiếm mang, với tu vi của Hứa Niên hiện tại, cũng phải tiếp cận đến ba trượng sát đối phương thì mới có thể làm ra thương tổn. Huống chi bản thân hắn đần độn, nào ngộ ra Kiếm mang.
Kiếm mang nếu không có, vậy thì chỉ có thể dựa vào bộ pháp mà tiếp cận rồi công kích. Nhưng dưới đống sình lầy này, bộ pháp coi như là đồ bỏ.
Tuy vậy, đã nói rồi đấy, kẻ như Hứa Niên, thừa thãi trình độ đánh nhau.
Đoản kiếm lại tới, mang theo dập dìu.
Hứa Niên vẫn đứng đó, mặc kệ dập dìu.
Đoản kiếm như nóng vội, liên tục tiến công.
Hứa Niên như bàn thạch, vững vàng mà đón đỡ.
Trong một khoảnh khắc, ánh mắt Hứa Niên khẽ động, bởi hắn cuối cùng cũng đợi được đến lúc hai thanh kiếm kia rơi mất một nhịp công kích.
Một nhịp ấy đủ để hắn xoay chuyển thế cục.
Hứa Niên vẫn như thường lệ, hoàng kiếm trên tay mạnh mẽ mà chém vào. Bất quá lần này, pháp lực vội quán thâu vào chân, nhanh chóng biến đổi vị trí.
Thân vừa động, xảo diệu mà tung người khỏi đầm nước, kiếm trên tay theo đó thuần thục, chém đến thanh đoản kiếm vừa lao tới.
Chỉ là lần này, hoàng kiếm lại chém sâu xuống đầm nước. Kiếm vung, nước toả, có chút hỗn loạn.
Vấn Thiên thấy cảnh tượng ấy, khẽ nheo mắt, định khiển phi kiếm lại làm ra một lần công kích.
Chỉ là, Vấn Thiên không thể.
— QUẢNG CÁO —
Giữa không gian nhuộm vàng mờ ảo, nước toả tứ tung, đột nhiên có thứ gì dị động, phóng qua màn nước, găm thẳng tới người Vấn Thiên.
Thứ kia rất nhanh, cũng thật dị dạng, âm hiểm mà bắn thẳng tới mắt.
Đó là một vệt bùn.
Vấn Thiên mày nhíu càng sâu, cũng không phải bất ngờ, khẽ lắc người thoát khỏi. Người lui lại đến mấy trượng, đáp thẳng xuống mặt bùn.
Bỗng “bùm” một tiếng, cả đầm nước sáng bừng quang mang, bùn đất văng vãi. Nơi Vấn Thiên vừa đứng nổ thành một cái hố lớn. Quang hoa nhanh chóng tắt, nước lại kéo vào, tựa như chưa từng có cái gì, có điều, thanh kiếm kia cũng đã bay đâu mất rồi.
Hứa Niên lúc này người đã đứng trên một phiến đá, nghi hoặc nhìn Vấn Thiên đang đứng cách đó chưa đến năm trượng.
Vậy mà dứt khoát lui đi, quả thật cẩn thận.
- Xem ra Mạc đại sư cũng dạy ngươi chút ít về phù chiến chi đạo.
Tiếng Vấn Thiên bình tĩnh vang lên, kèm theo một nụ cười trào phúng.
Hứa Niên mắt giật giật.
Người đã lâu không gặp, khi nghe nhắc tới phải có cái gì đó xuyến xao. Đây thậm chí nghe tới đồng đội bản thân đã từng phản bội, mặt mày Hứa Niên vẫn chẳng có cái gì biểu cảm.
Vấn Thiên nhìn đến đây có điều khó hiểu, Hứa Niên rõ ràng có điều dao động, khuôn mặt vẫn cứ bình tĩnh chẳng khác chi.
Nhưng Vấn Thiên đâu biết, gã mày rậm ấy ở bên Đẳng Duy Nhất bao năm, sớm đã luyện ra cái bản mặt thế này.
Hứa Niên không nói gì, rồi bỗng điểm chân lên phiến đá lao thẳng tới người Vấn Thiên. Thân vừa bay thanh âm vừa vang vọng:
- Sắp chết đến nơi, cảm thán làm cái gì?
Hứa Niên bay đến, hoàng kiếm trong tay sáng ngời chưa từng thấy, không khí xung quanh vốn u ám bỗng bị khuấy động, còn sinh ra cả nhiệt lưu nóng bỏng.
Vấn Thiên thấy thế cũng chẳng có gì nao núng, hai tay lại khẽ khàng luồn tới thắt lưng, rồi...vung mạnh.
Hứa Niên nhìn tới gã hắc y nhân vẫn kì dị như thế, thật sự có điều lo lắng, nhưng thân đã tới không thể xoay chuyển, kiếm trên tay dần thành kiếm chiêu, chém thẳng đến.
Hoàng kiếm sáng ngời mang theo áp bức kinh người chém đến. Mắt thấy chỉ còn nửa trượng là chém thẳng được vào, tốc độ như thiểm điện, đối phương chỉ là phàm nhân, nghiễm nhiên là chịu chết.
Thế nhưng, có đoàn kim quang phản chiếu, liên tiếp chặn lại. Hoàng kiếm chém bay hai thanh. Bất quá, đoàn kim quang ấy không chỉ có hai cái.
Keng! Keng!
Hai thanh âm ken két lại tiếp tục vang.
Hứa Niên mày càng nhíu chặt, hoàng kiếm sau bốn lần cản bước đã mất dần lực đạo ban đầu, tốc độ chậm lại rất nhiều. Nhưng...chưa hết. — QUẢNG CÁO —
Kiếm vẫn theo thế tiến ban đầu, chém thẳng vào hắc y nhân.
Chỉ là, không còn cái hắc y nhân nào ở đó cả.
Hứa Niên hạ xuống đầm bùn, mặc kệ bùn nước tung toé, nhanh chóng nhìn tới gã hắc y đang đứng ngay gần đấy.
Hứa Niên nhận ra có điều kì quái, phía dưới chân hắn vậy mà có một tảng đá. Quan sát gã kia lại thấy, đầu gối vẫn không chìm dưới nước.
Ra vậy. Gã chưa từng chôn chân dưới bùn. Gã cũng chưa từng mệt nhọc đến vội vã, gã chỉ đang...diễn trò.
Vấn Thiên đúng thật là đang diễn trò.
Trước kia cũng từng có kẻ diễn trò với hắn như vậy.
Tất cả dừng lại cũng chỉ trong khoảnh khắc.
Có bóng người vội động. Người tới trước lần này vậy mà lại là Vấn Thiên.
Vấn Thiên lao thẳng tới chỗ Hứa Niên, hai tay vung mạnh, người cũng xoay theo một góc độ cực vi diệu.
Hứa Niên thấy hành động ấy liền khó hiểu, gã phàm nhân này vẫn cứ khó hiểu như vậy. Kiếm trong tay lại một lần nữa xúc thế, hắn vậy mà lại đứng yên đợi.
Rất nhanh, công kích liền đã đến, vẫn là đoản kiếm nhưng giờ đã là bốn thanh. Bốn thanh đoản kiếm mang theo lực đạo kinh người mà chém đến.
Hứa Niên lúc này mới nhận ra, hắn khinh thường gã phàm nhân này quá rồi.
Hoàng kiếm trong tay hắn...không thể chiếm được ưu thế, thậm chí là ăn lấy thiệt thòi, thiệt thòi về lực lượng.
Mảnh đầm này đã vắng mưa, lúc này đây lại bị bao phủ bằng một cơn mưa khác. Một cơn mưa đầy chết chóc, mưa kiếm.
Hứa Niên bị đánh ra khỏi tảng đá dưới chân, lại một lần nữa hãm sâu xuống lòng bùn, lại một lần nữa lâm vào chật vật.
Hứa Niên chỉ có thể thủ kiếm phòng ngự, cả người khó khăn mà thay đổi góc độ đón đỡ, mắt thì mở lớn nhìn bóng y nhân kia như nhảy múa trên mặt đầm.
Danh Sách Chương: