"Em có vẻ sống rất tốt." Giọng nói trầm thấp phá vỡ không gian im ắng.
"...Ừm." Cô mất tự nhiên đáp.
"Không ngờ nhanh như vậy mà em đã tìm được người mới rồi." Hắn nhếch môi nhìn cô qua gương chiếu hậu.
Kiều Di nhíu mày quay đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, trong lòng tuy có chút run sợ nhưng cô vẫn thể hiện sự khó hiểu của mình.
"Chúng ta chưa từng có quan hệ qua lại gì với nhau hết, mong anh đừng nói câu gây hiểu lầm như vậy, nếu Phi Phi nghe được sẽ hiểu lầm đấy."
"...Vậy là em đang phủi sạch quá khứ của chúng ta nhỉ?"
Cô khó chịu phản bác: "Anh đừng nói như vậy nữa, tôi và anh không có quá khứ gì cả, Phi Phi-"
"Đừng một hai câu lại nhắc Phi Phi, tôi cũng không ngại để cô ấy biết chuyện đâu." Hắn cười lạnh nhắc nhở cô.
Nghe Thẩm Dịch Quân nói vậy, trong lòng cô một mảng lạnh lẽo, nhìn sắc mặt của hắn, có vẻ là hắn đang nói thật, không hiểu sao lòng cô bỗng thấy nặng trịch.
"Anh nói vậy là sao? Anh đừng quên tối hôm đó anh đã nói gì!"
Thấy cô căng thẳng như vậy, hắn im lặng không nói gì, xoay vô lăng sang trái. ????гang gì ????à ha???? ha???? ????hế # ????гù????????г ????????ện﹒????N #
Kiều Di nhìn đường đi lạ lẫm, bỗng nhiên hoảng sợ.
"Đây không phải về nhà tôi, đưa tôi về nhà!"
"..."
"Phi Phi sẽ biết!"
"Tôi nói rồi, tôi không ngại để cô ấy biết."
"Anh không sợ mất cậu ấy lần nữa sao?" Cô không tin nổi nhìn hắn.
"Em không thấy sao? Phi Phi giờ rất phụ thuộc vào tôi, kẻ cả cô ấy có biết chuyện, thì cô ấy sẽ coi em là kẻ thứ 3 chen vào mối tình của tôi và cô ấy, chứ cô ấy sẽ không rời đi, nếu có giận tôi thì cũng hết nhanh, nhưng Phi Phi sẽ hận em."
Kiều Di trầm mặc, nghe hắn nói vậy cô mới nhớ lại, đúng thật là Phi Phi lúc nào cũng Thẩm Dịch Quân thật, mấy năm trước có vậy đâu, lần này tái hợp thì lại dựa dẫm như vậy.
Cửa xe thì bị khoá không mở được, lại biết tính khí của Thẩm Dịch Quân ra sao, Kiều Di đành im lặng ngồi im chờ đợi chuyện xảy ra tiếp theo.
...
Chiếc xe dừng lại, cô nhìn ra ngoài, phát hiện là căn biệt thự lạ lẫm, xung quanh lại có rừng cây bao bọc.
Chết tiệt, vừa nãy chìm trong suy nghĩ nên cô không có chú ý đến đường đi.
Thấy hắn mở cửa xe, cô cũng nhanh chóng mở cửa đằng sau định chạy trốn.
Nhưng dường như biết được hành động của cô, Thẩm Dịch Quân cũng nhanh chóng chạy ra bắt lấy cô.
Tay phải rắn chắc vòng qua eo cô, một phát nhấc bổng cô lên, mặc cho cô điên cuồng phản kháng.
"Buông ra, Thẩm Dịch Quân, anh điên rồi sao? Anh đừng quên anh có bạn gái! Tôi là bạn thân của bạn gái anh đấy! Buông tôi ra!" Kiều Di hoảng sợ khi bị nhấc lên, thấy hắn đi nhanh vào biệt thự, cô giãy dụa mạnh hơn, nhưng sức lực phụ nữ không bằng sức lực của đàn ông, việc cô phản kháng không ảnh hưởng gì đến hắn.
Vào trong biệt thự, thấy có người, cô với tay giữ lấy vạt áo người kia, mái tóc rối tung lên che khuất tầm mắt của cô, nức nở cầu xin: "Cứu tôi với, làm ơn, cứu tôi..."
Người kia đứng im không làm gì, Thẩm Dịch Quân nhìn vào mắt người kia, tay trái dùng sức gỡ bàn tay của Kiều Di ra, cảnh cáo nói: "Cậu mà xen vào chuyện này, tôi sẽ không nể mặt sự cầu xin của Lục Cảnh đâu!"
"...Vâng."
Giọng nói kia quen thuộc khiến Kiều Di sửng sốt, chưa kịp nhìn rõ gương mặt người kia thì đã bị Thẩm Dịch Quân vác lên trên lầu.
Hồi thần lại thì thấy hắn mở cửa phòng, Kiều Di tuyệt vọng, một tay bám vào cánh cửa, một tay cố gắng gỡ lấy cánh tay đang giữ chặt mình.
"Không được, tôi không muốn, buông ra..."
Không như vừa nãy gỡ tay cô ra, lần này Thẩm Dịch Quân trầm giọng đe doạ cô: "Còn bám vào đấy, tôi sẽ bẻ gãy tay em."
Cô biết Thẩm Dịch Quân nói thì sẽ làm.
Do dự hơi nới lỏng tay, nhanh chóng hắn đi tiếp vào phòng, không kịp cho cô định thần, hắn ném cô lên giường.
Cú ném này khiến Kiều Di choáng váng, nhưng vẫn muốn thoát đi, hai tay chống người lên định lết người đi, nhưng cổ chân lại bị hắn nắm lại, dùng lực kéo cô xuống rồi ngồi đè lên người cô.
Mặt đập thẳng vào đệm giường mềm mại, lại choáng váng hơn, đầu óc ong ong, theo bản năng cô nhắm chặt mắt để có thể tỉnh táo hơn.
Cảm nhận được người đàn ông phía trên đang vén váy cô lên, nhưng cô lại bất lực không thể làm gì, đến khi tỉnh táo lại thì hắn đã cởi xong đồ lót của mình rồi.
Tay hắn bắt đầu sờ đến chỗ kia, Kiều Di hoảng hốt cố khép chặt chân lại, tay hắn cũng không tiếp tục nữa, tưởng rằng Thẩm Dịch Quân đã suy nghĩ kĩ mà buông tha cho cô, không ngờ hắn lại đè hai tay cô lên nhằm để cô đỡ khua khoắng lung tung, rồi cúi người cưỡng ép hôn lên môi Kiều Di.
Danh Sách Chương: