• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kết quả sau trận kích tình kịch liệt chiều hôm qua, kết quả của việc cày cấy không ngừng nghỉ của Thẩm Dịch Quân trên người Kiều Di khiến cho cô nằm liệt giường hết cả một ngày hôm sau.

Việc thức ăn thức uống đều được Thẩm Dịch Quân phục vụ đến tận miệng, cả việc tắm rửa cũng đều do hắn phụ trách.

Riêng chỉ đi vệ sinh, Thẩm Dịch Quân còn định đứng canh cô, nhưng bị Kiều Di tát cho một phát rồi la hét ầm ĩ lên thì hắn mới chịu đi ra ngoài.

Thẩm Dịch Quân như một con sói già được ăn no nê một bữa, nên hắn cũng không để ý mấy đến hành vi đánh người của cô.

Cả người Kiều Di đều mềm nhũn như cọng bún, phía dưới thì rát kinh khủng do vận động ‘quá sức’.

Kiều Di hận đến nghiến răng ken két.

Nhưng vẫn không có quyền chối từ.

“Dậy đi, anh đưa em đến một nơi.”

Sáng sớm tinh mơ, Thẩm Dịch Quân lay người phụ nữ lười biếng đang trùm chăn kín mít nằm thành một cục trên giường.

“Đi ra, đừng làm phiền tôi!” Kiều Di khó chịu một cánh tay ra đẩy người Thẩm Dịch Quân.

“Đừng lười biếng nữa.” Thẩm Dịch Quân bất lực nắm cánh tay đang cố gắng đẩy hắn ra.

Trên cánh tay trắng nõn ấy vẫn còn lờ mờ hiện lên những dấu răng cùng dấu hôn đang dần nhạt đi.

“Tôi bị như vậy là do ai?! Tránh ra, tôi muốn ngủ!” Kiều Di không kiên nhẫn rút tay mình vào trong chăn, lăn người vào một góc giường.

“Em có muốn xem thử *K.D đã phát triển như thế nào không?”

K.D: Là tên công ty của ba Kiều Di cùng mẹ cô chung tay tạo dựng, K.D cũng là tên viết tắt của Kiều Di.

Đúng như Thẩm Dịch Quân dự đoán trước.

Kiều Di nhanh chóng bật dậy, cô kéo chăn ra.

Mái tóc bù xù, trên gương mặt tràn đầy vẻ tỉnh táo, cô nghi hoặc hỏi hắn: “Là tôi nghe nhầm sao?”

“Không, em không nghe nhầm, K.D không có bị phá hủy.”

“Anh…muốn gì?” Kiều Di nghi ngờ nhìn thẳng vào mặt hắn mà không chút e dè, ánh mắt lạnh hẳn đi.

Thì ra cái điểm yếu của cô mà hắn nhắc tới mấy hôm trước chính là tập đoàn K.D.

Là tập đoàn mà ba mẹ cô chung tay xây dựng.

Là tập đoàn mấy năm trước cô quản lí.

K.D chính xác là một điểm yếu khác của cô.

Nhưng không thể tin được, theo như cách hành xử của Thẩm Dịch Quân, sau khi hại chết ba mẹ cô xong thì sẽ thu mua rồi phá hủy cả tập đoàn đó.

Không ngờ suy nghĩ của cô là sai, K.D không có bị hủy.

“Anh muốn đăng kí kết hôn với em.” Thẩm Dịch Quân dịu dành lấy lược chải lại tóc cho cô.

Kiều Di hơi khó chịu về kiểu đối xử dịu dàng này của hắn.

Cảm giác như hắn đang bắt chước người cô yêu vậy.

“Kết hôn không phải chuyện đùa.”

“Anh không đùa!” Thẩm Dịch Quân kiên định nắm chặt hai bàn tay cô: “Lời anh nói là thật.”

“…Anh thật sự yêu tôi ư?”

“Anh thật rất yêu em.”

Yêu đến phát điên.

Yêu đến mất hết lý trí.

“Nên đừng rời xa anh nữa, em chỉ cần ngoan ngoãn làm Thẩm phu nhân thôi, những việc còn lại, anh sẽ để yên.” Vừa mới tỏ tình một cách thâm tình xong, Thẩm Dịch Quân rất nhanh chóng nói ra câu cảnh cáo.

Cái này mà gọi là yêu ư?!

Đối diện với ánh mắt đỏ ngầu điên cuồng chiếm hữu của hắn, Kiều Di khẽ nuốt một ngụm nước bọt, cô nhẹ nhàng thoát khỏi đôi tay đang bóp chặt tay mình, rồi mới từ từ lên tiếng: “Ừm.”

“Em đồng ý làm vợ anh thật sao?”

“…Tôi muốn suy nghĩ thêm, kết hôn là chuyện hệ trọng…” Thấy ánh mắt mà Thẩm Dịch Quân đang nhìn mình dần trở nên lạnh lẽo.

Cô khó khăn nói tiếp: “Đằng nào tôi vẫn phải ở bên anh, kết hôn chỉ là danh nghĩa, không kết hôn thì vẫn sống chung bên nhau mà thôi, sao anh phải để ý quá làm gì…”

Kiều Di vừa nói vừa nhìn hắn, thấy sắc mặt Thẩm Dịch Quân trở nên đỡ hơn, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Bỗng Thẩm Dịch Quân chộp lấy eo cô, dễ dàng nhấc cô lên, đặt cô ngồi trên người mình.

Kiều Di trừng mắt không hiểu hắn muốn làm gì, mái tóc rối tung cùng đôi con ngươi trong trẻo, trong đó, hiện lên bóng hình của hắn.

“Anh muốn cho em một danh phận khi ở với anh.” Thẩm Dịch Quân âu yếm vuốt tóc cô, cười lên, chỉ là ý cười không đạt đến ánh mắt: “Em luôn có suy nghĩ muốn chạy trốn, muốn thoát khỏi tôi, phải không?”

Kiều Di nhíu mày, cô bỗng phát hiện tình trạng tâm lý của Thẩm Dịch Quân có vẻ không được ổn cho lắm.

Hình như…hắn cảnh giác hơn, tiêu cực hơn, còn có như đang sợ hãi…?

Cô nghĩ như vậy hồi nào, giờ còn nơi nào để đi nữa đâu.

Chết không được, sống cũng như chết rồi.

Cô mà chạy thoát khỏi Thẩm Dịch Quân, chắc lúc ấy cô thành thần luôn rồi. (Ý bả nói là thần tiên mới đủ mạnh để thoát khỏi móng vuốt của Thẩm Dịch Quân)

“Tôi-”

“Đừng biện minh cho mình, anh biết hết đấy, anh biết hết.” Thẩm Dịch Quân rúc mặt vào ngực cô, do Kiều Di đang mặc váy ngủ nên Thẩm Dịch Quân dễ dàng kéo váy cô xuống.

Kiều Di nổi cáu đánh vào lưng hắn một cách rõ mạnh, đến chính cô cũng thấy đau tay khi đánh hắn, đủ biết cô đã dùng lực mạnh đến thế nào.

“Điên à, nói chuyện bình thường xem nào.”

Nhân lúc Thẩm ngồi thẳng lên, Kiều Di đẩy đầu hắn ra, rồi nhanh nhảu nhảy xuống giường.

Nhưng vì quá điên tiết vì hành vi động dục của hắn, Kiều Di với lấy cái gối quăng mạnh vào mặt hắn: “Tỉnh táo lại chưa? Bớt động dục đi, nói chuyện đoàng hoàng một lúc cứ động tay động chân, có cần tôi chặt hộ hết tứ chi cho đỡ táy máy không?” Nói xong, cô quay đầu đi nhanh vào phòng tắm, mặc kệ người đàn ông đang ngồi trên giường.

Thẩm Dịch Quân cúi đầu xuống, mái tóc đen che khuất biểu cảm trên gương mặt của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK