Như cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm đầy dục vọng của Thẩm Dịch Quân đang nhìn chằm chằm vào chỗ không nên nhìn của mình, Kiều Di hơi cảnh giác, giả vờ chống người lùi lại phía sau.
Nương theo động tác của cô, Thẩm Dịch Quân cũng từ từ cúi người, hai cánh tay rắn chắc của hắn chống hai bên hông cô, cả người như đổ ập lên thân thể nhỏ bé yếu ớt của Kiều Di.
Mặt Kiều Di trắng bệch, sự sợ hãi trong lòng dần dần dâng lên như leo lên từng bậc thang, cô cắn môi để không phát ra tiếng kêu cầu xin.
Cô sợ.
Thật sự rất sợ.
Những hình ảnh, nỗi ám ảnh như thước phim hiện lên trong đầu cô, dù đã cố gắng mạnh mẽ đến bao nhiêu, nhưng khi đứng trước tên ác quỷ Thẩm Dịch Quân này, đứng trước ánh mắt sâu thẳm như nhìn vật chết của hắn, cô vẫn không thể kiên cường được.
Bàn tay ma quỷ của Thẩm Dịch Quân chộp lên bầu ngực của Kiều Di, nhẹ nhàng xoa nắn.
Dù có cách một lớp áo nhưng vẫn cảm nhận được sự ấm áp của bàn tay ấy mang lại.
Kiều Di không nhịn được mà bật ra tiếng rên khe khẽ như mèo con.
Tiếng rên này chính thức phá bỏ chiếc khóa giam giữ con quỷ biến thái trong Thẩm Dịch Quân.
Động tác xoa nắn dần trở nên mạnh bạo hơn, Kiều Di bắt lấy bàn tay đang làm loạn của hắn muốn kéo ra nhưng không thể.
Hai chân cô bị hắn ngồi lên đè chặt xuống không thể cử động, cả người bị hắn che lấp không chút kẽ hở nào.
Rất ngột ngạt.
Rất sợ.
Móng tay cô bấu chặt vào bàn tay hắn tạo nên vết xước nhỏ, Kiều Di cắn chặt răng thử cựa quậy nhưng vẫn không được.
Mà tay hắn cũng bắt đầu cởi từng cúc áo cô ra, đôi mắt của hắn giờ chỉ còn lại dục vọng chiếm hữu đáng sợ.
Thẩm Dịch Quân cúi xuống, khi đôi môi sắp chạm lên làn da mềm mại kia, người phụ nữ dưới thân cuối cùng cũng lên tiếng.
“Đừng làm vậy, tôi vừa mới tháo băng, tôi vẫn còn đau mắt.” (Đau mắt mà làm thì khóc, khóc thì lại hỏng mắt:)
Kiều Di bất lực chỉ có thể bỏ qua lòng tự tôn của mình, giọng nói của cô mang theo một chút cầu xin.
Bàn tay đang bóp chặt lên bầu ngực của cô dần nới lỏng lực rồi thả ra, hai chân cũng được tự do, Kiều Di mau chóng ngồi dậy cài lại cúc áo của mình.
Thẩm Dịch Quân quay lưng về phía cô đứng một lúc rồi đi nhanh về phía cửa phòng rồi đi ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Tiếng động lớn làm Kiều Di cũng hơi giật mình, cô nhắm mắt lại để làm dịu đi cơn đau rát, cũng như đang an ủi chính mình…
***
Sau khi tháo băng, Kiều Di cần phải ở lại viện để theo dõi tầm thêm một tuần nữa thì mới có thể xuất viện.
Tuy từ sau hôm đóng sầm cửa đó Thẩm Dịch Quân luôn dùng ánh mắt đen đặc nhìn cô, khiến đôi lúc Kiều Di cũng phải dựng tóc gáy.
Nhưng cô không sợ mấy, vì cô vừa tháo băng mà, Thẩm Dịch Quân sẽ không nỡ làm tổn thương đôi mắt này của cô.
Kiều Di yên tâm phần nào.
Nhưng mà sau 7 ngày theo dõi, mắt cô đã bình phục hoàn toàn, Kiều Di cũng bắt đầu thấy lo lắng hơn.
Cuối cùng chuyện cô lo sợ cũng đã đến.
Nằm trong vòng tay rắn chắc của Thẩm Dịch Quân, hai tay cô chống lên ngực hắn nhằm muốn đẩy hắn ra.
Nhưng Thẩm Dịch Quân hiện giờ giống như phát điên vậy, hắn càn quét hết khoang miệng của Kiều Di, cướp đoạt hết đi không khí của cô.
Dù có tấm kính đen chắn giữa hàng ghế trước với hàng ghế sau nhưng vẫn khiến Kiều Di cảm thấy cực kì xấu hổ.
Cả người cô đều bị ghìm chặt trong lòng hắn, bàn tay càn rỡ nhanh chóng luồn qua chiếc quần lót của Kiều Di rồi tiến vào bên trong.
Kiều Di tránh đi nụ hôn điên cuồng của Thẩm Dịch Quân:
“Đừng-”
Chưa kịp thở xong ngụm hơi thì cô lại bị hắn ép buộc làm thêm nụ hôn ướt át nữa.
Cảm nhận được ngón tay của hắn đang đi vào trong, Kiều Di bắt lấy cổ tay, cả người căng cứng muốn chống cự.
Nhưng đối với sự chống cự yếu ớt này thì làm sao có thể ngăn cản được dục vọng kinh khủng của người đàn ông kia.
Cô càng chống cự, Thẩm Dịch Quân càng điên cuồng hơn.
Theo nhịp độ tăng nhanh của ngón tay, Kiều Di dù bị ép hôn nhưng cũng không thể ngăn được tiếng rên khẽ của cô.
Nhìn người đàn ông vẫn đang nhắm mắt hưởng thụ, mặc kệ sự phản kháng tuyệt vọng của cô.
Hai mắt cô đầy sự chống cự cùng chán ghét, nước mắt lăn dài xuống mái tóc đen.
“Ư!”
Sau khi cao trào, Kiều Di được thoát khỏi nụ hôn kia, cô bất lực thở dốc liên tục, cả người mềm nhũn dựa vào người hắn.
Thẩm Dịch Quân điều chỉnh cô ngồi lên đùi mình, dục vọng dữ tợn được giải phòng khỏi chiếc quần, hắn không ngần ngại đi thẳng vào bên trong Kiều Di.
Kiều Di yếu ớt gục mặt lên vai hắn, cả người không có chút sức lực gì, bất lực để hắn điều khiển cơ thể mình.
Đôi mắt Kiều Di nhắm chặt, tiếng rên nhỏ liên tục bật ra khỏi miệng cô.
Mà mỗi lần hắn nhấn hông cô xuống đều khiến vật kia của hắn đi sâu vào trong cô, Kiều Di rùng mình rên rỉ, móng tay cô bấm chặt vào đôi vai vững chãi của Thẩm Dịch Quân.
Không biết qua bao lâu, không biết đã về đến nơi địa ngục kia chưa.
Kiều Di chỉ biết mình được bế lên, rồi một lúc sau được đặt lên giường, rồi lại mơ màng bị ép vào lần nữa.
Danh Sách Chương: