Sau khi biết được người con gái mà 3 năm qua hắn luôn nhớ mong lại đang ở bên cạnh thuộc hạ đắc lực của hắn, Thẩm Dịch Quân như phát điên đập vỡ hết đồ đạc trong phòng ngủ.
"Aaaaa, chó chết! Tại sao?! Tại sao lại phản bội tao!"
Từng hình ảnh hai người kia đi vào nhà lướt qua trong đầu hắn.
Dưới trời tuyết lạnh giá, hai con người đó dìu nhau đi vào nhà, ánh mắt người con gái ấy tuy đã mất đi ánh sáng nhưng vẫn có thể nhìn ra được từng tia hạnh phúc trong đó, khuôn mặt trắng nõn bằng một bàn tay hắn hơi rụt cổ vì lạnh, vừa cười vừa nói chuyện ríu rít với người con trai bên cạnh.
Không khí xung quanh hai người ấm áp khiến hắn nổi lên lòng ghen ghét.
Bộ dáng hạnh phúc ấy của Kiều Di khác hoàn toàn với dáng vẻ chán nản tuyệt vọng khi ở bên hắn.
Càng nghĩ, ngọn lửa phẫn nộ lại bùng lên dữ dội hơn.
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ mở ra, Diệp Phi Phi kinh ngạc nhìn đồ đạc bị vứt rải rác khắp sàn, căn phòng gọn gàng nay đã bị Thẩm Dịch Quân phá đến nỗi bừa bộn không thể đi vào.
"D-Dịch Quân, anh sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?" Cô ta ngập ngừng hỏi.
Hắn ngước mắt lên nhìn, đôi mắt sâu hun hút ấy khiến Phi Phi lạnh toát người, cô ta chưa từng gặp ánh mắt nào đáng sợ như vậy cả, mà lúc trước dù có tức giận đến đâu thì Thẩm Dịch Quân cũng chưa từng dùng ánh mắt ấy nhìn cô ta, đây là lần cô ta nhìn thấy được ánh mắt đáng sợ kia.
Khẽ nuốt một ngụm nước bọt, Phi Phi né tránh ánh mắt hắn, do dự không biết có nên đi vào hay không.
"Cô còn đến đây làm gì? Biến mẹ về nhà cô đi!" Thẩm Dịch Quân vuốt mặt mình, đi đến ngồi phịch xuống giường.
"Em-em...do là mấy hôm nay không thấy anh gọi, em sợ anh gặp chuyện gì không may..." Phi phi hơi nhíu mày nghĩ lý do.
"Đã thấy tôi không gặp chuyện gì rồi thì cô có thể cút!"
"..." Cô ta im lặng đứng chôn chân ở cửa phòng nhìn hắn, cảm xúc trong lòng dần trở nên hỗn loạn.
"Còn không mau cút?!" Thấy Phi Phi vẫn đứng sừng sững ở đó, Thẩm Dịch Quân ngứa mắt không chịu được.
Biết hắn đang dần mất kiên nhẫn, Diệp Phi Phi cắn môi hạ mình xin lỗi:
"...Dịch Quân, em xin lỗi, hôm trước do tâm trạng không vui nên em mới như thế, anh tha thứ cho em có được không? Em biết lỗi rồi." Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt kiều diễm kia, đôi mắt long lanh khiến Thẩm Dịch Quân động lòng.
Hắn nhớ Kiều Di lúc trước cũng rất hay dùng ánh mắt đó cầu xin dưới thân hắn.
Không biết tại sao khuôn mặt của hai cô gái này có thể giống nhau đến 60%, nhất là đôi mắt kia, rất giống, hoặc cũng có thể là do giác mạc của Kiều Di đang ở trên mắt Phi Phi nên hắn cảm thấy hai người giống nhau.
"Lại đây." Giọng hắn tự nhiên dịu đi, ánh mắt hắn cũng nổi lên một tầng dục vọng, Phi Phi thấy vậy khẽ vui mừng trong lòng, nhanh chóng đóng cửa đi về phía hắn.
"Dịch Quân-"
"Quỳ xuống."
"Sao cơ?!"
Phi Phi trừng mắt, không thể tin vào câu nói kia vừa phát ra từ người đàn ông từng cưng chiều mình.
"Quỳ!"
Một áp lực vô hình đè lên vai Phi Phi, cô ta sợ hãi quỳ xuống, đầu gối đau nhức cũng không dám kêu lên.
Thẩm Dịch Quân đưa tay lau đi khuôn mặt đầy nước mắt của Phi Phi, vừa lau, hắn vừa tưởng tượng Phi Phi thành Kiều Di, hình ảnh hai con người hạnh phúc dìu dắt nhau chợt lóe lên, sự giận dữ khiến tâm tình hắn lại xấu đi.
"Biết phải làm gì hay không?"
Nhìn đũng quần người hơi nhô lên bất thường, Phi Phi hoảng sợ gật đầu, không biết tại sao cô ta lại cảm thấy nếu mình mở lời từ chối thì hậu quả sẽ rất thảm khốc.
"Làm đi."
Cảm nhận được sự ấm áp khi thân dưới đang ở trong khoang miệng người phụ nữ, Thẩm Dịch Quân đỏ mắt nhìn chằm chằm cô ta, loáng thoáng tưởng tượng ra hình bóng người con gái tên Kiều Di.
"Kiều Di...Di Di..." Hắn hơi ngửa cổ thở dốc, miệng lẩm bẩm cái tên kia.
Diệp Phi Phi khi nghe được cái tên mà hắn đang lẩm bẩm thì cả cơ thân cứng đờ, động tác cũng dừng lại.
"Chậc, chết tiệt!" Không còn cảm nhận được sự di chuyển của Phi Phi nữa, Thẩm Dịch Quân khó chịu nắm tóc cô ta, tự mình điều khiển.
Từng đợt chua sót dâng lên trong lòng, Phi Phi chịu đựng cảm giác đau rát trong khoang miệng, nước mắt trào ra không ngừng.
Tâm cô ta đau quá.
Tại sao lại đau như vậy chứ?
Thật sự rất đau...
***
Một khoảng thời gian lại trôi qua...
Ngày ngày, những hình ảnh kia hàng đêm tra tấn giấc ngủ của hắn.
Nhìn người phụ nữ mà mình nhiều năm trước thương yêu đang nằm bên cạnh.
Đáng lẽ ra khi có được rồi thì hắn phải cảm thấy sung sướng.
Nhưng khi có được rồi, tim hắn vẫn thấy vô cùng trống trải, mỗi ngày trôi qua nhàm chán đến nỗi hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
Lửa lên, khói thuốc bốc lên lượn lờ, khắp căn phòng tràn ngập mùi thuốc lá, Thẩm Dịch Quân trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn thật sự rất nhớ Kiều Di.
Làn da kia, mùi hương kia, đôi mắt ấy, khiến hắn không sao quên được, mà càng ngày càng nhớ.
Có đôi khi quá nhớ mà dừng xe ở chỗ mà cô và Tiêu Hằng không thấy, chăm chú nhìn từng hành động của hai người họ qua lớp kính trong suốt ở cửa sổ tầng 2.
Nhìn cô tươi cười hôn lên má trái của tên đàn ông kia, bộ dáng tinh nghịch khiến hắn cảm thấy nôn nao.
À, còn có cả nụ cười hạnh phúc khi ở bên tên phản bội kia nữa
Hắn muốn nụ cười đó là cười với hắn.
Hắn muốn, người đàn ông đứng bên cạnh cô bây giờ là hắn.
Thẩm Dịch Quân không biết tại sao càng ngày mình càng tham lam, có lẽ, do con quỷ trong hắn lại bắt đầu ngo ngoe khi phát hiện ra cô.
Bạch Kiều Di, hắn thật muốn người con gái đó.
Hắn...thật sự không chịu thêm được nữa...
Danh Sách Chương: