• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thế thì…lùi ngày phẫu thuật nhé?”

“…” Kiều Di khó xử cúi đầu.

“Để anh gọi bảo bác sĩ.” Hắn giả vờ đứng dậy.

“Đừng…” Cô hốt hoảng bắt lấy tay Thẩm Dịch Quân, sợ hắn gọi thật.

“Hử?”

“Em…em muốn phẫu thuật, đừng rời lịch, em chỉ là chưa chuẩn bị tâm lý, chuyện này đến bất ngờ quá.”

Cô chỉ giận vì hắn không nói cho cô biết sớm hơn thôi.

Chứ thật sự Kiều Di rất mong chờ ngày này đến.

Xung quanh đều tối tăm khiến cô phát chán rồi.

Nếu có lại được ánh sáng, cô sẽ có thể đi chơi khắp nơi rồi, không sợ vấp chân té ngã, sẽ không phải đi từng bước chậm rãi rồi lần mò, sờ từng đồ vật nữa.

“Ừ, nghe em, đừng giận anh nữa, được không?”

“Em không có giận anh.”

“Vậy ai là người khiến anh phiền não suốt mấy ngày qua nhỉ?” Thẩm Dịch Quân cúi xuống cắn lấy vành tai cô mà day nhẹ.

Kiều Di đỏ mặt muốn né thoát khỏi cái ôm của hắn, cô không nhịn được mà cắn răng oán trách: “Mới đây anh giận em tận 1 tuần, em còn chưa nói gì, giờ em giận anh có 2 ngày mà anh muốn trách em ư?”

“…Anh không giận em.”

“…Em cũng không giận anh.”

“Ồ…”

“Vậy chúng ta hòa nhé.”

“…Ừ.”

“…”

“Sao thế?” Nhìn cô đột nhiên trầm tư, hắn khẽ hỏi.

“Hình như…sai sai.”

“Cái gì sai?”

“Cái đó, anh giận em 7 ngày, em giận anh có-”

Cốc cốc.

Tiếng gõ cửa dồn dập cắt ngang câu nói của Kiều Di.

“Lão đại, xảy ra chuyện rồi.” Giọng điệu Lục Cảnh ngoài cửa nghe có vẻ rất gấp gáp.

“Anh đi một chút.”

“Ừm.”

Nghe tiếng bước chân nặng nề dần đi xa, tiếng mở cửa, rồi tiếng đóng sầm cửa lại.

Cả căn phòng ngủ lại chìm trong vẻ im ắng đáng sợ.

Cô im lặng đeo tai nghe, bật âm lượng cao nhất.

Ánh nắng ấm áp chiếu từ ngoài cửa ban công hắt lên người Kiều Di, tuy ấm áp nhưng lại không thể bắt được tia nắng ấy, cũng không thể nhìn thấy nó.

Từ sau khi tỉnh lại, trong đầu Kiều Di luôn nảy ra một ý nghĩ.

Căn biệt thự này như là một lồng giam…

Còn Thẩm Dịch Quân là kẻ nắm quyền ở đây.

Giam cầm cô.

Đôi khi Kiều Di cũng bị chính suy nghĩ này của mình dọa sợ.

***

Ngoài hành lang.

Sau khi đóng cửa phòng ngủ lại, kiểm tra chắc chắn bên trong không thể nghe thấy gì, Thẩm Dịch Quân nhíu mày, mặt hằm hằm đầy sát khí nhìn Lục Cảnh: “Có chuyện gì?”

Dưới cái nhìn sát khí của lão đại, Lục Cảnh thầm nuốt ngụm nước bọt, an ủi nội tâm đang run rẩy của mình, nói: “Cô Diệp xảy ra chuyện rồi.”

Nghe vậy, Thẩm Dịch Quân hơi hoang mang.

Ngay ngày mai là phẫu thuật rồi, Diệp Phi Phi mà xảy ra chuyện gì là đi tong hết.

Tuy sâu trong lòng không muốn cuộc phẫu thuật này nhưng…

Nếu không phẫu thuật được chắc chắn Kiều Di sẽ rất thất vọng.

Hắn không muốn thấy cô chán nản, buồn bã.

“Cô ta sao rồi?”

Thẩm Dịch Quân đi nhanh vào thang máy, bộ dáng thập phần vội vã.

Lục Cảnh đi theo phía sau cũng lo lắng trả lời: “Đã bị vệ sĩ khống chế, nhưng trên người vẫn bị trầy xước đôi chút.”

“Một lũ ăn hại! Có trông một con đàn bà thôi mà cũng không xong! Rốt cuộc bọn mày trông coi kiểu gì vậy hả?!” Thẩm Dịch Quân phẫn nộ chửi ầm trong thang máy.

“Bọn em đã gọi bác sĩ riêng đúng theo lời anh ra lệnh, nhưng đột nhiên lúc bác sĩ không để ý, cô Diệp cướp lấy con dao nhỏ muốn đâm vào mắt, may mắn là phản ứng kịp nên đã ngăn được.” Lục Cảnh run rẩy nói, cả người đều toát mồ hôi lạnh dưới uy áp của Thẩm Dịch Quân.

“May mắn? Sao không trói tay cô ta lại?” Thẩm Dịch Quân càng nghe càng điên tiết hơn.

“S-sự việc xảy ra quá nhanh, chúng em…”

Rầm.

Thẩm Dịch Quân đạp mạnh cánh cửa, đập vào mắt hắn là cảnh tượng hỗn loạn ở bên trong phòng.

“Buông tôi ra! Buông tôi ra!” Diệp Phi Phi điên cuồng la hét vùng vẫy.

Vì để đảm bảo sức khỏe trước khi phẫu thuật, Thẩm Dịch Quân đã chuyển Diệp Phi Phi đến một căn phòng khác.

Sạch sẽ hơn, tiện nghi hơn.

Trên giường, Diệp Phi Phi đang bị 4 người đàn ông cao to lực lượng kiềm toàn bộ tứ chi lại.

Không hiểu lấy sức lực ở đâu mà Diệp Phi Phi có thể khiến 4 vệ sĩ toát mồ hôi khi khống chế cô ta.

Có lẽ họ sợ gây ra vết thương trên người cô ta, dù gì lúc trước Diệp Phi Phi cũng suýt lên làm chị dâu của họ.

Nhỡ gây ra việc gì, lão đại sẽ giết chết họ mất.

Thẩm Dịch Quân liếc mắt nhìn về phía cuối giường, thấy bác sĩ run cầm cập cầm ống tiêm nãy giờ.

Hắn đi đến giật mạnh ống tiêm từ trong tay bác sĩ, hỏi: “Đây là thuốc gì?”

“Dạ là thuốc an thần.” Bác sĩ run rẩy trả lời.

Thẩm Dịch Quân nhanh chóng đi đến cạnh Diệp Phi Phi, chọc mạnh mũi tiêm vào cánh tay cô ta.

Động tác nhanh gọn dứt khoát khiến bác sĩ lẫn Lục Cảnh và 4 vệ sĩ kia đều trợn mắt kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK