• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh sáng le lói chiếu vào căn phòng nhỏ,mùa thu ánh sáng không quá rực chỉ nhè nhẹ xuyên qua cơn gió thổi lay động tấm rèm che ở cửa sổ.Tử Kiều ngồi dưới thảm bàn tay mò mẫm kiểm tra lại túi xách.

Cô theo Hạ Đồng sang thành phố T cũng đã được một tuần lễ, đây là căn phòng trọ nhỏ Hạ Đồng đã thuê cho cô tá túc,mọi vật dụng cô ấy chuẩn bị cho cô không thiếu thứ gì.

Căn phòng này gần với trường học,xung quanh rất an ninh đa phần là sinh viên tá túc.May mắn là căn phòng của Tử Kiều ở tầng trệt nên đi lại không quá khó khăn.

Với lại hơn một tuần lễ nay, Hạ Đồng cùng cô tham quan xung quanh nên đường xá xung quanh Tử Kiều cũng nhớ rất kỹ.May mắn là trước khi mất ánh sáng Tử Kiều cũng dành dụm được một ít tiền,nên tạm thời không phiền Hạ Đồng chi trả tiền phòng.Nhưng cô phải nhanh chóng kiếm được việc làm nếu không cô sẽ là gánh nặng cho người khác.

Hạ Đồng nói công việc hiện tại Tử Kiều có thể làm là đánh đàn cho các nhà hàng hoặc một số phòng trà. Tử Kiều có chút lo lắng chỉ sợ người ta không muốn nhận một người khiếm khuyết như cô mà thôi..

Hạ Đồng nói sẽ giúp cô tìm việc, hôm qua có một số nhà hàng đang tuyển dụng, Hạ Đồng đã giúp cô ghi lại địa chỉ nói để cuối tuần sẽ cùng cô đi đến tận nơi xem sao.

Nhưng Hạ Đồng còn công việc nữa cô cũng không thể làm phiền người ta mãi được.

Nghĩ thế Tử Kiều mặc vào chiếc áo khoác mỏng, mang chiếc túi vải rồi khóa cửa phòng rời đi.

.. . Truyện Full

Đường phố buổi sáng khá đông đúc, Tô Hàn nhìn vào màn hình laptop,xem lại một số dự án.

Ngô Uyển ngồi bên cạnh, khuôn mặt trang điểm sắc nét, chiếc đầm hai dây cổ vuông kheo làn da trắng muốt.Nhìn qua người đàn ông đang làm việc bên cạnh, Ngô Uyển mỉm cười ôm lấy cánh tay Tô Hàn, chỉ cần nhìn xuống có thể thấy được cảnh xuân bị đè ép đầy mờ ám.Nhưng Tô Hàn không bận tâm anh vẫn tập trung làm việc.

Ngô Uyển có chút buồn bực vì sự thờ ơ của anh.Cô ta ngẩng mặt nũng nịu gây sự chú ý từ anh.

- Hàn, cuối tháng này chúng ta đi Nauy nhé.

- Không được.

Tô Hàn cũng không ngừng tay, bàn phím vẫn gõ đều đều..

Nghe anh từ chối,Ngô uyển bĩu môi không vui kéo tay anh.

- Em mua vé rồi, cuối tháng này là sinh nhật em đấy anh không nhớ sao?

Tô Hàn hơi ngưng tay, ngẩng đầu nhìn cô ta.

- Nhớ, nhưng cuối tháng này là kì họp cổ đông của chi nhánh phía nam anh không thể vắng mặt.

Lần này Ngô Uyển vốn muốn làm mình làm mẩy với Tô Hàn.Một năm nay họ quen nhau nhưng Ngô Uyển dường như không nắm bắt được người đàn ông này.Đúng là khi cô ta muốn thứ gì,cần gì anh chưa bao giờ từ chối.Nhưng cô ta không thiếu tiền,cái cô ta muốn là trái tim của Tô Hàn.Bạn tốt của cô nói nếu thật sự yêu cô ta, anh sẽ vì cô ta mà đánh đổi mọi thứ.

Tô Hàn là chủ tịch một tập đoàn, là một gia tộc có tiếng ở thành phố T này.Cô ta may mắn sở hữu được anh, tranh thủ lúc hai người chưa cưới cô phải chứng minh được mình là người quan trọng nhất trong lòng anh chứ không phải là cô em gái cùng đứa cháu gái kia.

Nếu cô không có tiếng nói với anh, thì sau này hai người họ chung sống với nhau với tính cách của Tô Hàn, cô ta sẽ ức chế mà chết mất.Vốn từ bé Ngô Uyển đã được cưng chiều,muốn gì được đó. Lớn lên cũng nhiều người đeo đuổi, nếu hai nhà Tô gia và Ngô gia không có mối quan hệ tốt cô ta làm sao gặp được Tô Hàn.Ngay từ đầu người theo đuổi cũng là cô ta, được sự động viên của ba mình và mẹ Tô Hàn nên cô ta mới can đảm để tiếp cận anh.Mà rất may là Tô Hàn cũng không bày xích thế là hai người họ thiết lập mối quan hệ.

Nhưng tình cảm người khác khi yêu thì càng lâu ngày càng khắng khít.Còn với người đàn ông này cô ta dù mang tiếng là bạn gái của Tô Hàn thế nào chẳng rõ anh nghĩ gì cần gì và muốn gì.Như một núi băng tuyết sừng sững đẹp đẽ nhưng càng đi vào là càng lạnh cống chết cô ta.

Ngô Uyển suy nghĩ kĩ rồi, cô không muốn phải sống trong sự luẫn quẩn này nữa, phải làm càn vài lần để Tô Hàn biết được sự quan trọng của cô ta.

- Anh có thể dời cuộc họp lại mà, sinh nhật của em một năm chỉ có một lần.

Chân mày Tô Hàn hơi nhíu lại,anh không ngại chấn chỉnh sự ngang ngược vô lý của Ngô Uyển.

- Cuộc họp đã lên thông báo không thể sửa đổi.Với lại chúng ta có thể mừng sinh nhật của em trong nước không nhất thiết phải sang Nauy.Nếu em muốn đi du lịch, đợi qua tháng anh sẽ sắp xếp đưa em đi.

Ngô Uyển cố chấp không đồng ý.

- Không được, em chỉ muốn mừng sinh nhật tại Nauy.Anh đường đường là Chủ tịch một tập đoàn chỉ dời ngày một buổi họp khó khăn đến vậy sao.Hoặc nói đúng hơn em không hề quan trọng trong lòng anh.

Trong mắt anh cô cháu gái nhỏ kia còn quan trọng hơn em gấp mấy lần..

Ngô Uyển càng nói càng không giữ được bình tĩnh, câu từ ngày càng nặng nề thói tiểu thư liền trở giọng.

Khuôn mặt Tô Hàn ngày càng lạnh xuống anh gấp lại laptop. Vốn anh biết rõ Ngô Uyển trước mặt của anh và mẹ anh chỉ thể hiện là cưng chiều Tiểu Hy.Nhưng anh không nghĩ được cô ta lại còn so đo với cả cháu gái anh.

Tô Hàn dù có an tĩnh đến đâu cũng bị sự ngang ngược vô lí của Ngô Uyển làm cho không nhẫn nại.

Anh không đôi co với cô ta,chỉ hững hờ hỏi.

- Ý em bây giờ muốn thế nào?

Ngô Uyển nhìn vẻ mặt anh lạnh xuống có chút sợ hãi nhưng mặt mũi của cô không thể ném đi, đã làm đến bước này rồi phải làm tới.Vì thế Ngô uyển hậm hực tuyên chiến với sự nhẫn nại của Tô Hàn.

- Em nói rồi,nếu trong lòng anh em không là duy nhất thì không cần là gì cả.

- Ý em là muốn chia tay?

Tô Hàn nhướn mày.

Ngô Uyển vội run lên nhưng cô đã nghe qua Trầm Ngọc nói hai nhà đã tính đến việc cuối năm nay sẽ kết hôn, chắc chắn Tô Hàn không dụng ý chia tay với cô ta.Chưa nói đến cô ta lại rất được lòng Trầm Ngọc,Tô Hàn lại rất thương mẹ mình, anh sẽ không vì những chuyện làm càn này mà nói bỏ là bỏ cô ta được.

Nghĩ thế Ngô Uyển mạnh miệng..

- Anh biết rõ em yêu anh mà, nhưng anh thì sao, anh có tự hỏi trong lòng anh có em hay không.Chẳng lẽ em muốn bạn trai của em cùng đi du lịch dự sinh nhật của em là sai hay sao. Nói đúng hơn là em không có vị trí gì trong lòng anh cả.

Tô Hàn nhìn sâu vào mắt cô ta.

- Anh hỏi em nếu lần này anh không đáp ứng theo yêu cầu của em có phải em muốn dừng lại quan hệ của chúng ta đúng không?

Ngô Uyển tự cá cược với bản thân chỉ cần lần này Tô Hàn đáp ứng, những chuyện sau này cô ta sẽ không cần nhìn sắc mặt của anh khi hai người ở bên nhau nữa.

Kể cả gia đình anh cũng thế lúc đó cô ta là người làm chủ mối quan hệ này.

Bản tính hiếu thắng càng thúc giục Ngô Uyển phải kiên định hơn.

- Đúng vậy, em cho anh ba ngày suy nghĩ.Nếu anh muốn tiếp tục với em thì...

- Không cần suy nghĩ, lịch trình cuộc họp anh sẽ không thể đổi.Anh tôn trọng quyết định của em.

- Anh..

Mặt Ngô Uyển cắt không còn chút máu, tái xanh vô cùng khó coi.Ngô Uyển ngàn lần cũng không nghĩ ra Tô Hàn lại quyết định nhanh chóng như vậy.Người đàn ông này cũng quá vô tình rồi..

Ngô Uyển mấp máy môi, mắt liền đỏ lên kéo tay anh.

- Tô Hàn anh vừa nói gì thế, chẳng phải cuối năm nay chúng ta sẽ kết hôn sao.Sao anh lại như thế,chẳng lẽ anh không thể một lần dỗ dành,nuông chiều sở thích của em.Chỉ có như vậy anh đã muốn chia tay với em rồi.

Nước mắt cô ta không cầm được liền rơi nhòe trên mặt,Tô Hàn vẫn không có xiêu lòng.

- Xin lỗi những tiêu chuẩn về một người bạn trai hay một người chồng theo ý em mong muốn anh không đáp ứng được.Cho nên như em nói chúng ta nên dừng lại ở đây thôi.Sẽ tốt hơn cho cả hai.

Ngô Uyển có chút tức giận,đúng là người gây chuyện chính cô ta, người đòi chia tay cũng là cô ta nhưng rõ ràng anh đang lấy cớ để chia tay cô ta mà. Hoặc là anh quá giận vì sự vô lý của cô ta nên mới cố tình trừng phạt.

- Tô Hàn anh đừng giận, có phải anh đang giận em nên mới nói như vậy không, em sẽ không đòi hỏi vô cớ như vậy nữa được không.

- Anh không giận, những gì anh nói đều đã suy nghĩ thấu đáo.Về chuyện người lớn anh sẽ đứng ra giải quyết và đến xin lỗi ba mẹ em sau.

Biết rằng anh đã cố tuyệt tình không hề vì giận mà buông lời chia tay.Ngô Uyển lau lấy nước mắt, sự kiều hãnh của hào môn khiến cô ta không thể nhục nhã khóc lóc cầu xin sự thương hại.

- Tôi hiểu rồi, được... nếu anh đã muốn như vậy tôi sẽ không có gì luyến tiếc nữa.Chỉ là anh sẽ phải hối hận.

- Ngừng xe.

Cô ta đập cửa quát lớn.

Tô Hàn kéo tay cô ta.

- Cứ để A Cường đưa em về.

- Không cần.

Nói xong Ngô Uyển hất lấy tay Tô Hàn, cầm lấy túi xách mở cửa rồi đóng sầm lại.

Tô Hàn có chút đau đầu nhưng vẻ mặt thì quá điềm nhiên không giống gì là mới chia tay người yêu cả.

- Đến Hy Viên đi.

..

➡️➡️➡️????????

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK