• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lẽ vì nỗi đau tinh thần quá lớn hoặc do thuốc đã thấm, Tử Kiều cũng chìm vào giấc ngủ.Lúc này Tô Hàn mới gọi điện báo với Trầm Ngọc..

Buổi sáng Tử Kiều ngồi trên giường ăn cháo do chính tay Trầm Ngọc nấu.

Tô Hàn lúc này nghe điện thoại ở ngoài ban công, cả đêm anh không dám rời cô dù nữa bước.Trong giấc ngủ Tử Kiều còn nói mớ rồi bật khóc, cô cứ dồn nén cảm xúc khiến Tô Hàn rất lo lắng.Chưa bao giờ anh muốn cô phải nổi loạn như lúc này, đập phá,khóc òa có lẽ như vậy anh mới an tâm rằng cô không bị trầm cảm. Cô cứ yên ắng quá mức như mặt hồ phẳng lặng nhưng dưới đáy là cơn bão lòng dày vò làm sao mà chịu nổi.

Trầm Ngọc cắt từng miếng táo để sẵn trên dĩa.

- Tiểu Kiều,con ăn nhiều vào, Tô Hàn đến tận bây giờ mới gọi cho mẹ.Lúc nghe tin mẹ sợ lắm có biết không?

- Mẹ,con không sao rồi, mẹ đừng lo nữa nhé.

Tử Kiều múc từng muỗng cháo hạt dẻ bùi bùi,ngọt ngọt bỏ vào miệng mà ấm áp vô cùng..Lúc vừa rồi Tô Hàn muốn đút cho cô ăn nhưng Tử Kiều xấu hổ từ chối.Từ khi sống với Tô Hàn cô cũng cởi bỏ tấm giáp mạnh mẽ, như đứa trẻ thường hay dựa dẫm làm nũng với anh.Cô cũng không muốn như thế, thật là bám người nhưng biết làm sao đây, có lẽ một phần do Tô Hàn chiều hư cô mất rồi.

Nhưng dù sao trước mặt mẹ chồng cũng không thể để Tô Hàn nuông chiều quá thể.

Trầm Ngọc thì suy nghĩ khác,chính bản thân bà hay Tô Hàn đều muốn dùng tình thương để bù đắp cho Tử Kiều, bà xem Tử Kiều như con gái nhỏ trong nhà, từ khi biết hai đứa kết hôn bà vui đến mức không ngủ được.

Trầm Ngọc yêu thương vén lấy tóc mái của cô ra sau.

- Con ăn có vừa miệng không? Chiều nay mẹ sẽ đổi món khác cho con không ngán.

Hai mắt Tử Kiều đỏ lên, cô xúc động.

- Mẹ..rất ngon ạ....cám ơn mẹ..

Trầm Ngọc mỉm cười.

- Ngốc quá, sao lại cám ơn mẹ chứ..

Bà nói.

- Trong mắt mẹ con không khác gì Nhược Nhược cả, yếu ớt mong manh cần được yêu thương.Tô gia luôn bên cạnh con, con hiểu không?

Tử Kiều khẽ gật đầu..

- Dạ..

Cốc...cốc..

Lúc này bất ngờ cửa được gõ ba cái rồi nhẹ đẩy vào.

Lúc nhìn thấy người đứng ngoài cửa, nụ cười trên mặt của Tử Kiều tan biến trong nháy mắt.

Doãn Nguyệt Nhan trên tay cầm nhiều túi đựng nào là trái cây, thức ăn vặt bổ dưỡng còn có bình giữ nhiệt đựng cháo thịt do chính tay bà nấu.

Không nghĩ sẽ chạm mặt Trầm Ngọc ở đây, Doãn Nguyệt Nhan có chút gượng gạo.

- Tôi..tôi đến thăm Tiểu Kiều..

Khi nhìn qua Tử Kiều, trái tim vốn đã thấp thỏm lập tức trở nên hoảng loạn.Từ chuyện đêm qua bà biết Tử Kiều chắc sẽ rất giận bà cho nên lúc theo Ngô Uyển đến đồn cảnh sát lấy lời khai, bà liền quay lại bệnh viện nhưng không dám vào.Chỉ biết ngồi ngoài hành lang lạnh lẽo cho đến gần sáng mới trở về nhà.

Ngô Uyển kết quả vẫn bị phía cảnh sát giữ lấy vì camera ghi lại mọi hành vi của cô ta.Tô Hàn không muốn thương lượng, chính thức khởi kiện, nhìn Ngô Uyển bị cảnh sát bắt lấy cô ta dường như thiếu điều ngất xỉu Ngô Trí Lâm xót hết ruột gan nhưng đành bất lực chỉ biết dựa vào luật sư của mình. Nhìn ông ta cả đêm không ngủ tiều tụy thấy rõ nhưng bà không quản nổi, bà còn muốn chạy đến bệnh viện xem tình hình của Tử Kiều thế nào..

Trầm Ngọc cảm thấy không khí vô cùng căng thẳng vừa muốn lên tiếng phá vỡ không khí thì lúc này Tô Hàn ngoài ban công trở vào.

Anh nhíu mày khi thấy Doãn Nguyệt Nhan xuất hiện ở cửa.

Tô Hàn lạnh lùng hỏi.

- Dì đến đây nữa làm gì?

????????⬅️⬅️

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK