Ban đầu, trận đấu diễn ra với một nhịp độ không thể chậm hơn khi Mạc Phàm mất gần 3 phút chỉ để rút ngắn một khoảng cách nhỏ. Loáng cái, tiết tấu bỗng đẩy lên vùn vụt. Rút lui, xoay người, cắt ngược, vô cùng lưu loát. Gần như cùng lúc các bóng cũ biến mất, thế tấn công mới đã phát động.
Còn Tống Hiểu?
Tống Hiểu vẫn đang xoay góc nhìn liên tục, vội vã tìm kiếm Hại Người Không Mệt. Góc nhìn vừa chuyển ra sau lưng, Hại Người Không Mệt liền xuất hiện trước mặt.
Hỏa Viêm Trảm!
Lửa cháy bùng lên, sương mù như muốn sôi sục. Cú tấn công mang đầy hơi nóng lao đến cực nhanh, chém thẳng vào mặt Đào Lạc Sa Minh vừa xoay góc nhìn trở về.
Phừng!
Lửa bén trên người Đào Lạc Sa Minh. Một, hai, ba, bốn, năm... Combo năm hit lập tức theo sát. Đánh xong, Hại Người Không Mệt biến mất chóng vánh trong màn sương mù.
Khán giả đang chuẩn bị sẵn tinh thần hú hét thì bị hắt cho gáo nước lạnh.
Nữa hả tên này? Khán giả nào quen với phong cách của Mạc Phàm chỉ có thể thở dài thườn thượt. Phút bùng nổ tiết tấu, cậu luôn thể hiện trình cá nhân cực cao để rồi vụt tan biến ngay sau đó. Rực rỡ nhưng ngắn ngủi, hệt như pháo hoa chóng tàn.
"Đấu pháp Pháo Hoa." Phan Lâm cất lời. Cái tên không phải hắn đặt, mà do một thành viên diễn đàn Vinh Quang lấy để miêu tả về đấu pháp kỳ quái của Mạc Phàm. Phan Lâm vô tình bắt gặp, cảm thấy quá hợp nên mới bật thốt khỏi miệng khi nhìn Mạc Phàm đánh lúc này.
"À, tôi cũng có nghe nói cái tên đó, hình tượng thật anh nhỉ?" Lý Nghệ Bác cười.
Thế tấn công phát động hai lần liên tục, lần đầu Ảnh Vũ vô cùng đẹp mắt, nhưng lại bị Tống Hiểu kịp thời phá giải một cách đẹp mắt không kém. Lần thứ hai, Mạc Phàm thay đổi nhịp đánh đột ngột làm Tống Hiểu lúng túng hẳn. Ăn trọn combo năm hit hoàn hảo, Tống Hiểu vừa hoàn hồn thì Mạc Phàm đã khiển Hại Người Không Mệt ù té chạy, kiếm chỗ núp lùm.
Tống Hiểu đâu thể ngồi chờ chết, bèn khiển Đào Lạc Sa Minh đuổi theo phương hướng Hại Người Không Mệt rút đi. Ai ngờ Mạc Phàm chỉ mượn một gốc cây to che chắn mà vòng ra sau Đào Lạc Sa Minh lần nữa. Cậu không nghỉ giữa hiệp quá lâu như mọi khi mà tấn công luôn đợt mới. Bất ngờ bị tập kích sau lưng, Tống Hiểu có hơi luống cuống. May nhờ phòng bị sẵn sàng, y bứt khỏi Mạc Phàm từ hit thứ ba, nhưng chưa kịp phản công thì Mạc Phàm đã chuồn mất khi phát hiện mình đánh trượt.
"Thật ra, đánh kiểu này Mạc Phàm giỏi hơn Tống Hiểu nhiều..." Phan Lâm bình luận.
"Thắng thua chắc không còn gì gay cấn nữa, nhưng tôi chỉ lo cho Tống Hiểu thôi. Trận trước anh ta đấu quá lâu với Diệp Tu, đã thấm mệt rồi, giờ còn gặp Mạc Phàm mài tới mài lui, đánh mà không dám buông lỏng... Tống Hiểu tốn hơi nhiều sức cho lôi đài hôm nay đấy!" Lý Nghệ Bác nói.
"À... Đúng là..." Phan Lâm bỗng tìm không ra cách diễn đạt. Lam Vũ muốn rút sức Diệp Tu, kết quả không thành công mà còn để Tống Hiểu vất vả tột cùng trong suốt quá trình, sau lại đụng phải Mạc Phàm với đấu pháp chuyên mài sức bền, trận này thua không nói, chỉ e sẽ ảnh hưởng cả phần đấu đoàn đội sắp tới.
"Tống Hiểu nên buông tay sớm thì hợp lý hơn." Phan Lâm nói.
"Với tính cách Tống Hiểu, anh ta có làm vậy không?" Lý Nghệ Bác hỏi.
Phan Lâm im lặng.
Tuy không phải đại thần gì to tát, nhưng mang trên mình danh hiệu quý ngài then chốt, Tống Hiểu thường sẽ tỏa sáng đặc biệt trong các trận quan trọng, thu hút ánh nhìn là điều chắc chắn. Thế nên, lòng tự tôn trong Tống Hiểu đã đạt đến cấp đại thần lâu rồi.
Nay đối đầu với tân binh Mạc Phàm, đối đầu với đấu pháp mài sức bền ngược của Hưng Hân, Tống Hiểu rút lui thì khác nào thừa nhận chiến thuật đội mình đã thua hoàn toàn? Khác nào đầu hàng khuất phục cơ chứ?
Tống Hiểu không biết khuất phục. Chính vì không bao giờ chịu khuất phục, y mới luôn đột phá nghịch cảnh, mới trở thành quý ngài then chốt như hiện tại.
Rút lui? Đầu hàng? Mơ đi!
Đào Lạc Sa Minh kiên định di chuyển giữa rừng rậm. Trải qua thời gian dài chiến đấu kịch liệt, Tống Hiểu lại vẫn có thể xốc tinh thần, khiển Đào Lạc Sa Minh càng thêm sắc sảo bén nhạy.
Phụt! Ầm!
Hại Người Không Mệt lần nữa tập kích và đón nhận phản công dữ dội từ Đào Lạc Sa Minh. Ở hit thứ tư, kình khí nổ tung cuồn cuộn, một Quả Cầu Sấm Sét bắn thẳng đến chỗ cậu.
"Chạy đi đâu?"
Tống Hiểu thừa thắng xông lên, truy sát đối thủ. Chỉ có bám sát gắt gao mới phá hoại được tiết tấu tập kích kín đáo nhiều lần của Mạc Phàm.
3% HP, Đào Lạc Sa Minh nhất quyết không lùi. Y dũng mãnh xông lên! Ku Mạc Phàm này hình như không giỏi kiểu đánh trao đổi, đây là cơ hội cuối cùng cho thanh máu 3% của mình. Không thể để lỡ, mau chộp lấy!
Niệm Khí Sát Xoắn Ốc!
Cánh tay Đào Lạc Sa Minh xoáy tròn đẩy tới phía trước. Luồng nội lực xoắn lấy không khí xung quanh, và vì dày đặc sương mù, đường di chuyển của nó trông thấy rất rõ. Như một con rồng trắng uốn lượn, nó lao thẳng vào Hại Người Không Mệt.
Ầm!
Kình khí nổ tung, mục tiêu nát bấy bá, nhưng đó chỉ là một con người rơm.
Thuật Thế Thân!
Tống Hiểu vội chỉnh góc nhìn, cố gắng tìm Hại Người Không Mệt nhanh nhất có thể. Ai ngờ, đất dưới chân Đào Lạc Sa Minh đột nhiên lún xuống...
Thuật Độn Thổ Chém Đầu!
Hại Người Không Mệt chui lên như tên bắn. Món vũ khí bạc trong tay cậu, kiếm ninja Thập Lục Diệp như biến thành lá trúc lần thứ hai, nhưng lần này không phải buông rơi lả tả mà cuốn bay như gió, kéo theo một dòng máu đỏ văng tung tóe trong sương mù.
Last hit!
HP Đào Lạc Sa Minh về 0. Rốt cuộc, Tống Hiểu đã không thể kèm nổi Mạc Phàm.
Ve chai ấy à...
Y nghĩ đến xuất thân của cậu tân binh kia. Tạm khoan đề cập cái khác, chỉ xét phương diện trốn chạy thì cậu ta có cái tài thực thụ. Tống Hiểu không khỏi nhớ lại trận đoàn đội với Hưng Hân hồi vòng bảng, Hưng Hân thua chắc rồi, Diệp Tu với tên nhóc này vẫn rủ nhau chơi trốn tìm với họ.
Một tên nhóc khó nhai đây!
Tống Hiểu lắc đầu, đẩy ghế đứng dậy, rời khỏi phòng đấu.
Bên ngoài, chỉ có fan Hưng Hân ở khu vực khán đài phía Tây đang phấn khởi thét gào, còn fan Lam Vũ khắp nhà thi đấu thì đầy căng thẳng phiền muộn.
Đánh trên sân nhà vốn phải chiếm trọn ưu thế bản đồ, chiếm trọn chủ động trong trận, thế mà kế hoạch Lam Vũ bài bố lại chẳng làm gì được Hưng Hân. Ngược lại, Mạc Phàm đã xử Tống Hiểu mượt đến không thể mượt hơn trên chính tấm bản đồ do Lam Vũ chọn.
84% HP.
Thanh máu Hại Người Không Mệt còn đến từng ấy, tướng kế tiếp của Lam Vũ giải quyết nổi không?
Mạc Phàm chỉ là một tân binh, nhưng fan Lam Vũ lại phải lo lắng dùm đội nhà. Có thể thấy, trình Mạc Phàm đã được tất cả mọi người đánh giá cao, thậm chí e ngại luôn là đằng khác.
"Lam Vũ phái ai ra trận kế tiếp đây nhỉ?" Phan Lâm hỏi.
Tống Hiểu xuống sân trong cúi đầu. Y ủ rũ về tới hàng ghế tuyển thủ. Quý ngài then chốt, hôm nay then chốt hết nổi rồi.
"Vất vả cậu. Mau về ngồi nghỉ cho khỏe đi!" Song, đội trưởng Dụ Văn Châu lại chẳng hề trách móc, còn chủ động an ủi một cách gián tiếp nữa.
Với góc nhìn Thượng đế, các tuyển thủ Lam Vũ dưới sân nắm bắt tình hình thực tế nhanh hơn khán giả và bình luận viên nhiều. Tống Hiểu rơi vào bẫy tình của Diệp Tu, Diệp Tu đánh dối còn y đánh thật 100%, y vì muốn phòng ngự vững chắc để rút sức đối thủ mà bị đối thủ mài ngược. Sau đó, lại bị đấu pháp cù nhây của Mạc Phàm giày vò thêm một trận. Thật sự Tống Hiểu đã mệt mỏi lắm, nhưng không dám thả lỏng bản thân vì Lam Vũ còn cần đến mình cho trận đoàn đội, trận đoàn đội quan trọng nhất sẽ diễn ra chỉ lát nữa thôi. Y nghe lời đội trưởng khuyên, ngồi sụp xuống góc nghỉ ngơi, cố tích sức chờ đánh tiếp.
"Lên đi!" Lúc này, Dụ Văn Châu gọi tuyển thủ thứ ba của Lam Vũ lên sân.
Lý Viễn, pháp sư triệu hồi Bát Âm Phù.
Hiệp một cậu cũng chạm trán Mạc Phàm trên lôi đài và đã hiến một chiến thắng đẹp mắt cho đối thủ. Đêm nay gặp lại trên sân nhà, Lý Viễn rất mừng, bởi cậu khát khao một sự báo thù.
"Lý Viễn, cố lên!" Khán giả ồ ạt đứng dậy vỗ tay cổ vũ. Khởi đầu bất lợi, mọi người đều rất lo lắng cho tình hình đội nhà.
"Cứ để em." Lý Viễn đập tay với các đồng đội, vừa cất bước vừa vẫy chào fan trên khán đài.
Trận đấu nhanh chóng bắt đầu.
Lý Viễn không di chuyển chiến thuật như hai người đồng đội đầu tiên. Vừa vào game, cậu liền khiển Bát Âm Phù tiến thẳng trung lộ. Đầu kia, Mạc Phàm vẫn đi vòng, nhưng lại chọn một tuyến đường khá kỳ lạ. Cậu khiển Hại Người Không Mệt cắt ngang phía Tây, đi được một lúc thì rẽ sang hướng Đông Bắc, phóng vùn vụt như bay.
"Mạc Phàm định làm gì thế?" Phan Lâm tò mò.
"Hừm... Trông có vẻ như Mạc Phàm đã tính toán tốc độ di chuyển của đối thủ, quyết định phương án chặn giết giữa đường."
"Chặn giết?"
"Khi mới spawn ra, ta chỉ được chọn di chuyển về phía Đông hoặc Tây, hoặc đi thẳng trung lộ. Bản đồ này dày đặc sương mù, không thể đánh vòng lớn vì rất vô nghĩa, cho nên Mạc Phàm di chuyển cặp sát. Nếu đối thủ chọn đi đường giữa sẽ tiếp cận phía Nam nhanh nhất, nếu chọn rẽ sang Đông hoặc sang Tây thì đến phía Nam chậm hơn. Tuyến đường Mạc Phàm cặp theo chắc sẽ tạo nên giao điểm với trung lộ và phía Đông, coi như nắm được hai trên ba khả năng rồi." Lý Nghệ Bác nói.
"Nếu vậy, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểu soát của cậu ấy! Liệu cả hai có gặp nhau tại trục đường chính?" Phan Lâm dõi mắt theo hai nhân vật trên bản đồ.
"Vẫn phải xem Lý Viễn tính toán thế nào." Lý Nghệ Bác nói.
Bát Âm Phù nhanh chóng tiếp cận khu vực giữa bản đồ. Cậu dừng bước, xoay góc nhìn quan sát bốn phía.
"Nếu Bát Âm Phù đứng mãi ở đó thì e rằng không gặp Hại Người Không Mệt đâu." Phan Lâm nói.
"Chắc cậu ta sẽ đi." Lý Nghệ Bác nói.
"Không những phải đi, còn phải đi tiếp về phía trước." Phan Lâm nói.
Hắn vừa dứt lời, Bát Âm Phù liền tiếp tục tiến về phía Nam. Phan Lâm bắt đầu có thứ cảm giác thanh máu cậu ta đang rơi vãi dần theo từng bước chân di chuyển.
Danh Sách Chương: