Nhóm người công hội cảm giác cả bọn đã kiềm chế được Quân Mạc Tiếu và Phong Sơ Yên Mộc, vây quanh tiến hành rất thuận lợi. Diệp Tu bên này lại nhận được tin Bánh Bao Xâm Lấn đã chuồn thành công.
Ngửa tay lại một phát Pháo Chống Tăng. Lực nổ mạnh mẽ hất bay hai tên đang tấn công trực diện.
“Đi.” Diệp Tu bảo.
“Vâng.” Tô Mộc Tranh đáp, Phong Sơ Yên Mộc bình tĩnh Phi Pháo bay ngược ra. Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu dùng Thuật Phân Thân, người thật đã chờ cô ngay phía trước.
Nhóm công hội bao trái bọc phải, lúc này đang co vòng vây lại, không ngờ hai đứa kia lại quyết lao ra. Hành động không hợp tác này làm mọi người tức giận vô cùng. Ánh đao ảnh kiếm đạn tung phép bay, hai bên trái phải đầy những kỹ năng tầm xa và trung dự định ngăn trở cả hai.
“Anh hy vọng chúng có tổ chức chút.” Diệp Tu đồng cảm sâu sắc.
“Mới là lạ.” Tô Mộc Tranh nói.
“Hà hà, hoành tráng vô tổ chức thế này cũng thích lắm.” Diệp Tu dứt lời, lại tránh thoát hai đòn công kích từ trái phải. Tuy không tránh hoàn toàn, nhưng cả hai đã tính toán hết rồi, những đòn bị đánh trúng không hề cản trở vị trí di chuyển, càng không uy hiếp đến tính mạng.
Vì thế. . . . . . Lướt qua thân thể hai người, chiêu bên trái bay về bên phải, chiêu bên phải lại bay về bên trái.
“Đùng” Tô Mộc Tranh lồng tiếng.
Kết quả. . . . . . cảnh hai người chờ mong cũng không xuất hiện. Các công hội trải qua chuyện hôm qua, có lẽ hiểu ra tầm quan trọng của việc hợp tác đoàn đội. Dù rằng trong lúc sát cánh vẫn chưa tuân theo sự phân phối, ít ra cả bọn lập đoàn hết rồi . Lập đoàn sẽ miễn trừ tổn thương, trái phải tuy bị dính phép và bom nổ nhưng không bị trầy da tróc vẩy gì.
“Chán thế. . . . . .” Tô Mộc Tranh than thở, họng pháo chuyển dời, bắn một pháo về phía chỗ lỗ hổng đang gấp rút khép lại nọ.
Vì ngăn hai người, ba người dừng bước không tránh đi phát Pháo Chống Tăng, gắng gượng ăn pháo này. Có điều, tưởng đứng bất động thì có thể ngăn người lại, ngây thơ quá rồi.
Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu sớm đã vọt nhanh tới, Lạc Hoa Chưởng nổ bùm, ba người bay ra ngoài.
Người hai bên muốn giáp công, một tên bị Quân Mạc Tiếu kéo lên Quật Ngã. Người biết chuyện đều vội vã nhảy ra sau trốn sóng địa chấn, kẻ không nhận ra chỉ đành cạp đất. Ngã xong lại gấp rút thao tác Chịu Thân. Có người thành công có kẻ thất bại , thất bại thì nằm bò trên đất, thành công cũng lăn nhanh sang kế bên, nhìn thử, Quân Mạc Tiếu bên cạnh đã biến mất.
Lửa đạn hiện lên, Phong Sơ Yên Mộc đã Phi Pháo đuổi theo, không xiêu không vẹo, nhẹ nhàng đáp xuống cạnh Quân Mạc Tiếu.
Tiếp đó cả hai cùng nhau Phi Súng Phi Pháo bay là là, tức thì kéo dài khoảng cách.
Đuổi hay không đuổi? Đám người công hội thoáng cảm thấy đau đớn.
Lặng lẽ lùi về gác cửa thành giữ vững chức trách để mất sạch mặt mũi trước bao người, hay cắn răng giậm chân đuổi giết hai người đến chân trời góc biển thề chết không ngừng?
Mệnh lệnh đến rất nhanh.
Phái người theo dõi hướng đi của hai người.
Đấy là nghị quyết cuối cùng, vì vậy vài người nhảy khỏi đoàn đội đuổi theo hướng Quân Mạc Tiếu và Phong Sơ Yên Mộc rời đi.
Họ sẽ không đuổi sát khít khe, không nhào lên động thủ. Ai nấy đều hiểu rõ đây là chịu chết.
Nắm giữ hướng đi, nắm giữ hướng đi.
Đây là từ thường hay xuất hiện trong câu chỉ huy sau cùng của mỗi công hội lớn.
Hướng đi thật ra thường bị nắm giữ, thậm chí cả hai lúc nãy còn vô cùng chủ động xuất hiện trước mặt mọi người. Nhưng có thể làm được gì? Người đến rồi đi, mệnh lệnh nhận được luôn là: nắm giữ hướng đi.
Thịt chủ động đưa đến trước mặt, yêu cầu vẫn là nắm giữ hướng đi.
Cả bọn không biết nên bày tỏ cảm giác thế nào. Đối phó với mấy đứa này sao cứ như vậy hả? Nhóm người công hội rải rác ngoài cửa thành đớn đau vô cùng. Chẳng lẽ cả bọn lại phải ngồi xổm cả đêm ở đây? Phim down sẵn đủ ư? Đồ ăn vặt đủ ư? Nước uống đủ ư?
Tuần hoàn một chuyện rất đáng sợ, tuần hoàn một chuyện chẳng biết bao giờ mới dứt, bao giờ mới có thu hoạch càng đáng sợ hơn. Các công hội đang phải làm một chuyện đáng sợ như vậy, áp lực lớn vô cùng.
Họ hy vọng có thể nhanh kết thúc, nhưng hiện thực luôn không theo ý nguyện con người.
Những người chơi “nắm giữ hướng đi” đi theo Quân Mạc Tiếu và Phong Sơ Yên Mộc tới một thôn nhỏ nằm ngoài thành Không Tích. Ở đây, họ nhìn thấy cả hai tụ họp cùng Bánh Bao Xâm Lấn ngay dưới mí mắt mình.
Nhóm người vội gửi đi tình huống mới nhất, mỗi công hội cũng dựa vào tình báo mới nhất mà tích cực điều chỉnh chiến lược, gắng sức thực hiện để đả kích đám Quân Mạc Tiếu.
Ai ngờ cả bọn chưa kịp ra tay, đám Quân Mạc Tiếu lại gây án trước.
Ở nơi thôn trang nhỏ, ba người quẹo một hồi lại mất tích, nhóm người đương nhiên phải hăng hái kiếm người. Kết quả, bị tập kích trong quá trình tìm kiếm.
Đám Diệp Tu không cần đánh lén, chỉ cho nhân vật trốn tránh, chờ mấy người kia vô tình bước vào phạm vi tấn công của mình thì nhảy ra triển ngay. Mấy người này luôn rất chú ý, cẩn thận không đến quá gần. Cả bọn không sợ bị bại lộ, chỉ sợ mình đến quá gần mà lọt vào công kích của đám Quân Mạc Tiếu. Cách theo dõi của họ quả thực quá dũng cảm.
Hướng đi của đám Quân Mạc Tiếu nhất thời lại trở thành một ẩn số.
Các công hội nhận được tin xong đều mất hết hứng thú.
Người chơi của cả công hội đều chú ý hướng đi của địch, thế nhưng, tình báo truyền về rất nhiều, chuyện công hội phải làm lại tựa như giậm chân tại chỗ, thật sự khiến người mất hứng vô cùng.
Đám Quân Mạc Tiếu sẽ đi đâu? Những sếp bự như Trần Dạ Huy đều đang nghiêm túc suy nghĩ.
“Cách một tiếng nữa mới đến 12 giờ, chúng không cần phải đi Khe Núi Nhất Tuyến ngay bây giờ đâu nhỉ?” Có người nói.
Vì thế một tin tức truyền đến, đám Quân Mạc Tiếu xuất hiện tại Khe Núi Nhất Tuyến, cơ sở ngầm đặt tại giao lộ đã bị đánh chết.
“Hiện tại đi Khe Núi Nhất Tuyến ngay, muốn cày lại cấp ư? Hay chuẩn bị tiếp cận hai đội viên chưa login của chúng?” Có người lại nói .
Người chưa login chính là Đường Nhu và Kiều Nhất Phàm. Cả đội của bọn Diệp Tu hôm qua đều logout thẳng ở Khe Núi Nhất Tuyến, ai nấy đều biết. Ba người hiện đang hoạt động tự do, còn hai người đến giờ vẫn chưa thấy mặt.
Vì thế một cuộc lục soát quy mô lớn lại diễn ra trong Khe Núi Nhất Tuyến.
Một tin tức truyền đến nhanh chóng, phương hướng Rừng Rậm Bừng Cháy có đội bị diệt đoàn.
Người trong mỗi công hội sắp điên hết rồi. . . . . .
Cấp cao nhất của họ đã là 33, dĩ nhiên ôm dự định đánh BOSS bản đồ Viêm Nữ Vu của Rừng Rậm Bừng Cháy. Qua nhiều lần phá bản, đội tinh anh của các công hội thường ở đây luyện cấp, vừa đánh quái, vừa xem có gặp được BOSS hoang dã này không. Hoạt động này không thể đoàn kết. Trong mắt mỗi công hội, hoạt động đánh BOSS hoang dã đều là chuyện cực kỳ riêng tư, không muốn chia sẻ với bất kỳ ai.
Hơn nữa đồng đội cùng nhà cũng không hoạt động tập thể, mọi người phải phân bố nơi nơi mới có tỉ lệ tìm thấy BOSS cao.
Bọn họ thật sự tìm được BOSS.
Nhưng không phải BOSS Viêm Nữ Vu, mà là BOSS Quân Mạc Tiếu.
Phạm vi thù hận của BOSS Quân Mạc Tiếu rất lớn, độ hiếu chiến cực mạnh, biết cường công, biết đánh lén, biết chiến thuật bao vây, phạm vi hoạt động không cố định, nó sẽ tự động tìm người chơi để tấn công.
Chỉ trong chốc lát, phía Rừng Rậm Bừng Cháy đã truyền đến tin nhanh BOSS Quân Mạc Tiếu trình diễn cú hat-trick, ba người chơi bị đánh chết.
Tinh anh đấy! Bên ấy đều là tinh anh của các công hội lớn, trang bị ngon đều được ưu tiên cho nhóm tinh anh. Kết quả thì. . . . . .
Nhóm tinh anh vội liên hệ tập trung lực lượng.
Vì thế lại tặng cho BOSS Quân Mạc Tiếu một cơ hội dễ dàng.
Tin mới ra lò, không phải hat-trick nữa, là hẳn một đội bị diệt, sáu em.
Lúc ấy họ còn đang hăng hái tụ hội cùng anh em tại Rừng Rậm Bừng Cháy, kết quả bất hạnh chạm mặt Quân Mạc Tiếu trước, lập tức quay về thành Không Tích điểm danh .
Rừng Rậm Bừng Cháy đã trở thành một nơi đầy hoang mang và cái chết đáng sợ trong mấy bộ phim kinh dị. Một nơi như thế, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
Nhóm tinh anh bắt đầu rút lui.
Họ là mầm non tương lai, là đóa hoa mà công hội cố gắng đào tạo, không thể để Quân Mạc Tiếu chà đạp tiếp. Mỗi một công hội lớn đều sai người vây giết Rừng Rậm Bừng Cháy.
Nhưng lúc này không ai trong số họ có tin tình báo chính xác, Quân Mạc Tiếu rốt cuộc đang nơi nao?
Hack não, ngoại trừ hack não chỉ có hack não.
Trong kinh nghiệm tranh đấu nhiều năm của những bậc lão làng, họ chưa gặp phải đối thủ nào như vậy.
Là công hội lớn, đối thủ đe dọa đến họ, thường chỉ dùng một câu: Gặp một lần, giết một lần.
Nhưng đối thủ hiện nay, họ gặp một lần, đứt một lần.
Có lẽ chết không phải tất cả, nhưng sẽ luôn rớt mất chút gì.
Mà đến nay, họ từng giết được đám Quân Mạc Tiếu lần nào chưa? Đáp án dường như có thể thoáng an ủi. Ít nhất hôm qua họ đã giết Hàn Yên Nhu hai lần, hôm nay lại ép chết Bánh bao Xâm Lấn một lần. Nhưng so với những tinh anh đã hy sinh, thành tích cỏn con ấy không thể san bằng vết thương của họ.
Tinh anh thương vong hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch.
Nếu chuyện này không xảy ra, họ cũng không đau não đến vậy, họ sẽ hớn hở bảo nhau rằng: “Coi đi, tuy không giết được Quân Mạc Tiếu, nhưng tụi mình buộc chúng chạy ngược chạy xuôi, hạn chế rất nhiều hành động của chúng, tốc độ cày cấp của chúng cũng bị kéo chậm. Mục tiêu thực hiện được rồi đấy.”
Đó là sự thật, từ hôm qua đến giờ, tốc độ luyện cấp của bọn Diệp Tu không được như ngày thường, hoạt động bị khống chế rất nhiều. Con đường chỉ cần 10 phút, nay phải mất đến 20 phút, thậm chí vòng vèo hơn nữa để tránh phiền toái.
Cho nên Diệp Tu lựa chọn chủ động ra trận, họ bị chậm tiến độ, nhất định phải kéo cả bầy chôn cùng. Hắn không có khả năng giết sạch mọi người trong công hội lớn, nhưng có thể giết sạch quyết tâm của chúng.
Bởi vì hắn biết rõ, trên thực tế, hắn không có quan hệ cạnh tranh với các công hội, chính những công hội với nhau mới là đối thủ.
Nếu tất cả công hội tinh anh đều rớt cấp, mọi công hội sẽ chẳng sao cả. Nhưng vấn đề là, nhiều công hội không tham gia lần hành động này. Diệp Tu tính sổ rõ ràng, không chọc đến hắn, hắn sẽ không làm phiền, chỉ đuổi giết những nhà quấy rối thôi.
Những công hội ấy kiểm kê thương vong, rồi cảm thấy khó chịu với những công hội không tham gia cuộc truy đuổi.
Mà cứ tiếp tục chênh lệch như thế, chúng sẽ lo nghĩ đến chuyện phát triển của công hội. Một trận vây giết thế này, chúng thực sự tin mình có thể kiên trì tiếp ư?
Danh Sách Chương: