Dịch bởi Lá Mùa Thu
Rốt cuộc vẫn thua!
Từ phòng đấu bước ra, Lâm Kính Ngôn thở dài.
Có chút tiếc nuối, nhưng anh không cảm thấy buồn về trận đấu này. Anh rất thản nhiên đón nhận kết quả. Bại bởi Phương Duệ, anh không có gì không phục.
Dẫu sao, anh đã qua con dốc bên kia, mà Phương Duệ lại đang đứng trên đỉnh cao nhìn xuống.
Nói về từ biệt quá khứ, hai năm rồi, anh vẫn nhớ Đường Tam Đả da diết, còn Phương Duệ? Đổi nhân vật, đổi luôn cả nghề, Phương Duệ dứt khoát hơn anh nhiều lắm.
Mình đúng là già rồi, Phương Duệ thì còn tương lai rộng mở!
Nhìn qua phòng thi đấu Hưng Hân bên kia sân khấu, Lâm Kính Ngôn chỉ tiếc rằng đang đánh lôi đài, Phương Duệ không thể bước ra ngoài phòng như anh. Anh rất muốn mượn cơ hội lần này gửi lời chúc đến Phương Duệ, vì anh không biết, hai người liệu có còn cơ hội cùng đánh một trận nữa không.
Lặng lẽ đứng nhìn phía nọ một lúc, Lâm Kính Ngôn xuống sân. Những lời chúc kia, thôi thì khép lại vào lòng.
Cố lên đi! Bạn của tôi ơi!
Kết thúc trận này, hạng mục lôi đài tiến vào nửa giai đoạn sau. Hưng Hân tính luôn Phương Duệ thì còn ba tướng, Bá Đồ chỉ dư lại hai.
Lâm Kính Ngôn về vị trí, tướng thứ tư Bá Đồ lập tức đứng dậy.
Tống Kỳ Anh, thiếu niên quyền pháp Bá Đồ, mới gia nhập mùa đầu tiên. Cậu tân binh trưởng thành một cách ổn định, là người kế thừa tương lai của Đại Mạc Cô Yên trong mắt ngoại giới. Trận bán kết quan trọng, Bá Đồ tin tưởng cử cậu lên sân.
Bá Đồ không phải thiếu thốn lựa chọn mà bắt buộc sử dụng tân binh như Hưng Hân, nhưng Tống Kỳ Anh vẫn xuất hiện tại slot thứ tư lôi đài, vị trí được xem là tướng cuối. Đây là minh chứng cho thấy ý định bồi dưỡng cậu của Bá Đồ.
Có điều, không phải tướng thứ tư sẽ luôn luôn là tướng cuối trấn thủ lôi đài. Thứ tự ra trận, ở một mức độ nhất định nào đó, cũng nói lên thái độ của chiến đội với hạng mục lôi đài.
"Slot thứ tư Bá Đồ là Tống Kỳ Anh! Ồ, họ không định kết thúc sớm!" Phan Lâm bắt đầu phân tích. Lôi đài trong vòng chung kết, hầu hết các chiến đội đều để át chủ bài lên thứ tư, muốn lấy bốn chọi năm, hốt 2 điểm đầu người để có ưu thế vào đánh đoàn đội. Chiến đội nào hổ báo hơn tí thì để át chủ bài thứ ba, nhắm đến mục tiêu dẫn trước 3 điểm.
Bá Đồ cho Tống Kỳ Anh lên thứ tư, vậy người thứ năm ắt chính là chủ tướng nhà họ, đội trưởng Hàn Văn Thanh. Đây là phương thức bố trí hợp lý nhất hiện tại.
Lý Nghệ Bác vốn xuất thân Bá Đồ. Đội trưởng kiêm át chủ bài Bá Đồ mười năm qua vẫn luôn là Hàn Văn Thanh. Đội trưởng và át chủ bài giữ nguyên, khí chất chiến đội cũng khó thể thay đổi. Cho nên dù rời Bá Đồ đã lâu, Lý Nghệ Bác phân tích, dự đoán về các trận của Bá Đồ vẫn rất thuận lợi. Ấy thế mà đêm nay, đầu tiên Hàn Văn Thanh tránh né Diệp Tu, sau đó lại bỏ cả slot thứ tư cho tân binh Tống Kỳ Anh.
Càng hiểu biết về một thứ, khi thứ đó lệch khỏi dự đoán, người ta sẽ càng cảm thấy xa lạ. Phan Lâm đặt vấn đề, Lý Nghệ Bác ngây ra hồi lâu mới tiếp lời: "Đánh trên sân khách mà, có lẽ muốn chắc ăn thôi!"
Một câu trả lời không mới mẻ gì. Lý Nghệ Bác đã hết dám vỗ ngực tự xưng "người Bá Đồ" để phân tích, vì Bá Đồ hôm nay quá khác biệt với những gì hắn từng biết.
"Nào, chúng ta cùng xem Tống Kỳ Anh biểu hiện thế nào! Mà khéo lắm nhé, lần đầu tiên Tống Kỳ Anh lên sân mùa này cũng đụng độ Phương Duệ của Hưng Hân, người hiện đang chờ cậu ấy trong trận." Phan Lâm nói, "Cơ mà... chắc Phương Duệ không trụ được lâu đâu nhỉ?"
Phương Duệ có thể tính là một chọi hai. Hao mana giết Bách Hoa Liễu Loạn của Trương Giai Lạc, sau đó lại đánh một trận với Lâm Kính Ngôn, dù thắng nhưng đổi máu khá nhiều, HP chỉ còn 14%, mana 11%. Khác nào nỏ mạnh hết đà, đèn khô dầu cạn?
"Muốn thắng thì khó, nhưng với thủ đoạn của Phương Duệ, Tống Kỳ Anh nếu bất cẩn thì vẫn thiệt hại như thường." Lý Nghệ Bác nói.
"Bất cẩn? Chắc khó lắm." Phan Lâm cười.
Lý Nghệ Bác cũng cười theo.
Tống Kỳ Anh hôm nay đã không còn là Tống Kỳ Anh của ngày mới tò te lên đánh với Phương Duệ. Sau cả một vòng bảng rèn giũa, cậu là cái tên đáng chú ý trên bảng bình chọn Tân binh Tốt nhất, được đánh giá cao trên rất nhiều phương diện. Thiếu niên được cho là sẽ kế thừa Đại Mạc Cô Yên này lại có tính tình giống Trương Tân Kiệt, đội phó Bá Đồ: Nghiêm túc, cẩn trọng. Tuy còn trẻ tuổi, nhưng với tính cách đó, cậu sao có thể bất cẩn?
Trận đấu bắt đầu trong những trao đổi qua lại của hai bình luận viên. Quả nhiên thái độ của Tống Kỳ Anh hệt như người ta nhận xét, chỉ hành động xuất phát đầu game cũng đầy cảm giác nghiêm chỉnh thận trọng.
Trên đường đi, bất kể có khả năng xảy ra giao tranh hay không, cậu vẫn quan sát kỹ lưỡng từng chi tiết nhỏ, góc nhìn không ngừng xoay chuyển hai bên trái phải. Dù vậy, tuyến đường cậu chọn vẫn là tiến thẳng trung lộ.
Khán giả đã thôi hi vọng được thấy thủy chiến hay giao đấu trong rừng. Lâu đài giữa bản đồ có đầy đủ tính cover từ các dãy phòng, đi vòng ngay đầu game là vô nghĩa nên chẳng đội nào muốn làm.
Từ mặt trước và sau lâu đài, hai nhân vật lần thứ sáu cách nhau gang tấc.
Kiểu người nghiêm túc cẩn thận như Trương Tân Kiệt và Tống Kỳ Anh chắc chắn đã vạch sẵn từng bước hành động từ trước khi lên sân. Tiếp cận mặt sau lâu đài, Trường Hà Lạc Nhật không chút do dự mà tìm ngay một cửa sổ nhảy vào chứ không đi theo cửa sau, cũng không nhảy lên nóc.
Đánh hết mấy trận, Bá Đồ đã nắm phần lớn kết cấu trong và ngoài lâu đài. Nhảy cửa sổ, Trường Hà Lạc Nhật lập tức xoay góc nhìn lên cao, sang trái, sang phải, nhanh chóng khảo sát điều kiện xung quanh.
Cũng lường trước việc không nhìn thấy Hải Vô Lượng, Trường Hà Lạc Nhật bắt đầu đi về phía hành lang bên phải, mở cánh cửa thứ hai trên hành lang tiến vào phòng, từng bước đi qua các phòng, đều đặn như đang chơi game trong mode hướng dẫn người mới.
Hải Vô Lượng lúc này mới đến lâu đài. Không còn nhiều máu và mana, Phương Duệ ngu sao chọn va chạm chính diện? Lượt trước, hắn vòng ra cửa sau, ai ngờ đồng điệu với Lâm Kính Ngôn. Hắn không muốn chơi một trò hai lần, bèn khiển Hải Vô Lượng leo lên cao từ mặt chính lâu đài, nhưng không lên hẳn nóc mà nhảy lan can vào tầng hai.
Nội thất tầng hai tương đối nguyên vẹn so với tầng một vì chỉ chứng kiến trận Diệp Tu vs Tần Mục Vân, thêm một pha phá sàn nhảy xuống khi Diệp Tu tập kích Trương Giai Lạc, ngoài ra không tổn hại gì nhiều.
Hải Vô Lượng tiến về phía cái hố do Quân Mạc Tiếu phá sàn. Đến gần, hắn để mắt nhìn xung quanh, chọn vị trí và góc độ đẹp, sau đó thụp người...
... nằm chờ.
Ôm cây đợi thỏ, một cách đánh lén bị động. Bản đồ Vinh Quang thường rất rộng, tỉ lệ đớp trúng mục tiêu cực thấp. Cần phải xác định phương hướng di chuyển của con mồi trước thì phương thức này mới hiệu quả, thế mà Phương Duệ chẳng buồn điều tra, chỉ leo thẳng tới đây, nằm chờ.
Khán giả cũng bắt đầu chờ tin hệ thống.
Nếu mọi tuyển thủ đều mặc kệ phương thức có hữu hiệu hay không, chơi lầy ôm cây đợi thỏ hoài, trận đấu sẽ kéo dài đến tận khi nào? Vinh Quang vì thế mới ra luật, cho phép trọng tài căn cứ tình huống cụ thể để quyết định hành động chờ đợi kia liệu có hợp lý, có nên can thiệp cảnh cáo hay không.
Quyết định của trọng tài cũng phải căn cứ trên quy tắc riêng chứ không thể cứ thấy nằm chờ là phạt. Trong vòng 18 giây, nếu không mục tiêu nào xuất hiện, trọng tài mới được phép can thiệp.
Những khán giả hiểu luật thi đấu Vinh Quang đang thầm đếm giây dùm Phương Duệ.
Họ hiểu luật, thánh zâm Phương Duệ lẽ nào lại không? Giây thứ 17, Hải Vô Lượng nhích mông đổi tư thế.
Trọng tài Vinh Quang không phải người máy, trò mèo lách luật như trên có thể được họ nhận biết và phủ quyết. Tuy vậy, trọng tài trận này cứ như ăn phải bả của Phương Duệ. 18 giây trôi qua, trọng tài vẫn chưa can thiệp.
Tiếng phản đối vang lên trong nhà thi đấu, đến từ khán đài fan Bá Đồ. Fan ruột mà, dĩ nhiên nắm rất rõ quy tắc cuộc chơi. Họ đang lên tiếng phản đối trọng tài, cho rằng trọng tài thả Phương Duệ là thiên vị đội chủ nhà.
Trọng tài chẳng mảy may dao động, bởi tiếng phản đối rất nhanh bị tiếng vỗ tay át đi hoàn toàn. Muốn ý kiến với trọng tài? Bá Đồ xếp hàng chờ đi, ở đây là sân nhà Hưng Hân đấy!
"Hừm, Phương Duệ chỉ khiển nhân vật đổi tư thế chứ không thay đổi mục đích ban đầu, lẽ ra phải tính là chờ đợi không hợp lý quá 18 giây chứ nhỉ?" Phan Lâm cũng tỏ ý chất vấn.
"Quyết định của trọng tài cần suy xét trên tình huống cụ thể. Anh phải chú ý, đôi bên đang trong lâu đài cổ, diện tích giao chiến bị thu hẹp mạnh, tỉ lệ bắt được mục tiêu bằng cách nằm chờ rất cao, tính bất hợp lý theo đó giảm xuống. Thứ hai nữa là, Trường Hà Lạc Nhật hiện đang ở rất gần, khả năng sắp bước vào khu vực tập kích rồi. Tôi nghĩ trọng tài cho rằng tỉ lệ thành công của việc nằm chờ tập kích lần này rất lớn, nên quyết định không can thiệp. Nếu sắp tới, Trường Hà Lạc Nhật chọn tuyến đường khác, tôi nghĩ trọng tài nhất định sẽ không ngồi yên." Lý Nghệ Bác khá hiểu cách suy xét xử lý vấn đề của trọng tài.
"Thì ra là thế... Vậy tôi có thắc mắc, trường hợp lẽ ra nên can thiệp nhưng trọng tài lại không can thiệp, khác nào đã cung cấp thông tin hữu ích cho tuyển thủ trong trận?" Phan Lâm bỗng nói.
Lý Nghệ Bác ngây người, nhìn vào màn hình đã thấy Hải Vô Lượng không còn nằm nhoài nữa mà nhổm dậy, kình khí lưu chuyển trên bàn tay. Hắn đang gồng chiêu. Trong góc nhìn hắn làm gì có Trường Hà Lạc Nhật? Hắn lại dám dự đoán trước, bắt đầu vào thế đánh lén.
Trọng tài ngây thơ tự cho rằng mình nhận định hợp tình hợp lý, rốt cuộc lại bị Phương Duệ lợi dụng.
Thánh chơi zâm, bằng việc lợi dụng quy tắc thi đấu, đã quan sát thái độ không can thiệp của trọng tài mà đoán ra rằng Tống Kỳ Anh đang ở rất gần phạm vi tập kích của mình
Danh Sách Chương: