"Tay Nhỏ"
Trên kênh Bá Đồ nhảy ra hai chữ từ Trương Tân Kiệt, mà ngay trước khi hai chữ này xuất hiện, Đại Mạc Cô Yên của Hàn Văn Thanh đã lao đi. Không phải nhắm tới Quân Mạc Tiếu hay Mộc Vũ Tranh Phong vừa đột phá khỏi vòng vây, mục tiêu của anh chính là Tay Nhỏ Lạnh Giá.
Là hợp tác suốt bao năm, khi gặp phải biến cố bất ngờ, chỉ có Hàn Văn Thanh mới nắm bắt nhanh nhất, chính xác nhất mạch suy nghĩ của Trương Tân Kiệt mà không cần lời nhắc nhở.
Mũi tấn công của Bá Đồ vốn chỉ dịch chuyển về phía Tay Nhỏ Lạnh Giá để phòng có biến, giờ có biến thật rồi, Tay Nhỏ Lạnh Giá trở thành con mồi ngon hơn hẳn Quân Mạc Tiếu và Mộc Vũ Tranh Phong. Hai người kia đã chạy thoát, còn được Phương Duệ tiếp ứng và An Văn Dật ở gần hỗ trợ, hoàn toàn đủ sức đánh chính diện với Bá Đồ. Trong khi đó, Tay Nhỏ Lạnh Giá của An Văn Dật vẫn cách nhóm ba người một khoảng khá xa, Bá Đồ có thể cô lập.
Đại Mạc Cô Yên sải một bước lớn, trông như muốn trực tiếp tấn công Tay Nhỏ Lạnh Giá, nhưng thực tế việc anh đang làm là cắt đứt nút liên kết then chốt giữa cậu và nhóm ba người Diệp Tu.
Chắc ăn.
Đó chính là lối tư duy chiến thuật của Trương Tân Kiệt, chứ nếu là Bá Đồ ngày xưa, họ chắc chắn sẽ đuổi theo Quân Mạc Tiếu và Mộc Vũ Tranh Phong đến cùng, giết chết mới thôi, mà Hàn Văn Thanh còn là người xung phong đi đầu nữa kìa.
Lúc này người Bá Đồ nhận được mệnh lệnh của Trương Tân Kiệt, lập tức hành động. Tuy hơi chậm hơn Hàn Văn Thanh, họ vẫn kịp thời triển khai phối hợp với anh.
Thấy An Văn Dật luống cuống khiển Tay Nhỏ Lạnh Giá ù té chạy, Lý Nghệ Bác trên tivi bỗng thở dài thườn thượt.
"Sao thế chỉ đạo Lý?" Phan Lâm lập tức hỏi. Từ ngày vào vòng chung kết, Lý Nghệ Bác hiếm khi nào thể hiện thái độ rõ ràng như vậy lắm.
"Còn non kinh nghiệm! An Văn Dật còn non quá. Cậu ta nên chờ thêm chút nữa, xem phía Diệp Tu có đột phá cục diện, cứu viện bên mình được không. Cắm đầu chạy chẳng khác nào gia tăng khoảng cách với đồng đội, pha xử lý này hơi dở rồi." Lý Nghệ Bác than thở.
"Đúng thật!" Phan Lâm ngẫm nghĩ, phát hiện hắn nói không sai.
Hàn Văn Thanh tuy hành động cực nhanh, nhưng nếu muốn toàn quân Bá Đồ lập tức bao vây Tay Nhỏ Lạnh Giá thì hơi khó. Họ chỉ định bố trí thế tấn công nhằm vào Tay Nhỏ Lạnh Giá, hòng áp chế Hưng Hân và chiếm chủ động. Ấy vậy mà Tay Nhỏ Lạnh Giá lại co chân bỏ chạy, Bá Đồ ngược lại có lợi. Nếu mượn thế đuổi đánh mục sư xa khỏi Hưng Hân, đừng nói chiếm chủ động, đây sẽ là bước ngoặt quyết định thắng lợi.
Cơ hội như thế, các lão tướng Bá Đồ sẽ để lỡ sao?
Đánh!
Đã tích sức cả một mùa giải, gặp cơ hội quyết định thế này, không đánh còn đợi khi nào?
Ầm ầm ầm!
Bom đạn luôn luôn là tín hiệu vang dội nhất trên chiến trường. Bách Hoa Liễu Loạn của Trương Giai Lạc phát động toàn lực, kỹ năng ùn ùn ném ra không do dự, tấu lên nhạc khúc ánh sáng hoa lệ nhất sàn đấu.
Lãnh Ám Lôi của Lâm Kính Ngôn bỗng trở nên sắc bén như báo, di chuyển xung quanh Quân Mạc Tiếu, Mộc Vũ Tranh Phong và Hải Vô Lượng, không ngừng sử dụng kỹ năng lưu manh để quấy rối, rút tỉa. Tay trần cản vũ khí, khác nào khiêu vũ trên đầu đao lưỡi kiếm.
Âm 9 Độ của Tần Mục Vân là người tấn công Tay Nhỏ Lạnh Giá trực tiếp nhất, nhưng thế tấn công của y không nhằm vào ngăn chặn mà hướng đến xua đuổi. Bá Đồ đang muốn Tay Nhỏ Lạnh Giá chạy càng nhanh càng tốt, bởi như thế mới có lợi cho họ.
Xem đến đây, khán giả mới hiểu ý Lý Nghệ Bác muốn nói. Cục diện trước mắt cho thấy rõ trị liệu, người quan trọng nhất với đoàn đội, đang bị cô lập và có khả năng bị giết, Hưng Hân gặp nguy hiểm hơn cả lúc Quân Mạc Tiếu và Mộc Vũ Tranh Phong bị vây nhốt.
"Sao Diệp Tu không bảo ban An Văn Dật nhỉ?" Phan Lâm lo ngại.
"Muộn rồi!" Lý Nghệ Bác thở dài, "Bá Đồ sẽ cho anh cơ hội bổ khuyết sai lầm à? Từ quyết định sai lầm đầu tiên của An Văn Dật, mọi đường lui của cậu ta đều đã bị Bá Đồ chặn đứng. Chịu thôi, tuyển thủ Bá Đồ ai cũng mạnh về kinh nghiệm cả."
Kinh nghiệm.
Đó là tài sản quý giá nhất của các lão tướng, cũng là thứ được sử dụng xuất sắc nhất bởi Bá Đồ. Ngoài Diệp Tu, khắp Liên minh này còn ai nhiều kinh nghiệm hơn ba vị lão tướng dưới cờ Bá Đồ?
Chạy!
Tay Nhỏ Lạnh Giá chỉ còn biết chạy. Kênh chat Hưng Hân không xuất hiện bất cứ thứ gì có thể gây ảnh hưởng đến sự tập trung của An Văn Dật. Cậu khiển Tay Nhỏ Lạnh Giá cắm đầu chạy bởi không có lựa chọn nào khác. Song, đây cũng là điều Bá Đồ mong muốn. Tay Nhỏ Lạnh Giá chạy càng nhanh, càng xa, Bá Đồ càng nhẹ gánh.
Chẳng lâu sau, bóng dáng Tay Nhỏ Lạnh Giá khuất khỏi tầm nhìn của nhóm Diệp Tu. Họ không thể duy trì khoảng cách như cũ vì phải đối phó với địch liên tục. Pha thoát vây đã lấy đi quá nhiều máu của Quân Mạc Tiếu và Mộc Vũ Tranh Phong, bên Bá Đồ lại có mục sư hỗ trợ, Hưng Hân không dám yolo. Dưới sự chỉ huy của Trương Tân Kiệt, Bá Đồ không vì đánh đuổi Tay Nhỏ Lạnh Giá mà rã đội hình. Tay Nhỏ Lạnh Giá chạy càng xa, họ càng rút dần hỏa lực đổ xuống cô nàng. Đến khi cô nàng mất dạng, họ ngừng bắn hẳn, chỉ để một mình Đại Mạc Cô Yên tiếp tục truy sát.
Để Hàn Văn Thanh solo với một trị liệu, một tân binh trị liệu...
Còn đầu này, nhóm Diệp Tu ôm ba cây máu không đầy vs bốn người Bá Đồ trong khi trị liệu Bá Đồ vẫn sừng sững.
Thôi xong...
Lý Nghệ Bác nhịn lắm mới không thốt lên như thế. Nếu đang trong vòng bảng, hắn chắc chắn đã báo kết quả sớm. Nhưng vì là bán kết, toàn các tay cao thâm khó lường, hắn cảm thấy im lặng vẫn hơn.
Còn biến số nào chăng?
Suy xét mọi hướng, Lý Nghệ Bác bỗng nhớ đến La Tập của Hưng Hân.
Đã thế này rồi, La Tập vẫn chưa lộ diện? Chẳng lẽ Hưng Hân chỉ cử cậu ta vào trận để farm exp thật?
Ủa khoan!
Một ý nghĩ vụt qua đầu Lý Nghệ Bác.
Đại Mạc Cô Yên truy sát Tay Nhỏ Lạnh Giá coi như là tách đội, nếu Muội Quang đột nhiên xuất hiện hỗ trợ Tay Nhỏ Lạnh Giá thì sao? Pháp sư triệu hồi kết hợp với mục sư, muốn vờn tay ngắn nhất Vinh Quang như nhà quyền pháp đâu có khó!
Ặc... Chắc chưa?
Chỉ mới sực nghĩ, Lý Nghệ Bác đã tự đặt nghi vấn. Bình thường thì đúng, nhưng nhà quyền pháp này do ai cầm? Hàn Văn Thanh! Cái người gió sương chẳng sờn, hung như mãnh hổ ấy! An Văn Dật ư? La Tập ư? Hai tên tân binh này nghe nói đều là sinh viên đại học, giữa đường chạy qua làm tuyển thủ chuyên nghiệp, lại muốn vờn con mãnh hổ Hàn Văn Thanh?
Chưa kể...
Lý Nghệ Bác đưa ánh mắt về phía khác.
Cứ cho là hai tên nhóc cân được Hàn Văn Thanh, thì cũng phải trải qua một trận ác chiến. Trong lúc đó, đầu chiến trường kia phải làm sao? Ba người bên Diệp Tu chịu nổi mũi tấn công dữ dội của ba người Bá Đồ kèm một trị liệu ư? Nếu trao đổi, e rằng người lỗ cuối cùng là Hưng Hân!
Đúng là tính toán không một sơ hở. Đúng là Trương Tân Kiệt.
Mùa giải sau chót mà Lý Nghệ Bác còn ở Bá Đồ cũng là mùa giải Trương Tân Kiệt mới vào Liên minh. Ở mùa giải này, vương triều Gia Thế đang trên đỉnh cao phồn thịnh, chuẩn bị giành luôn quán quân thứ tư thì bị Bá Đồ đánh bại. Bá Đồ chính là kẻ đã chấm dứt sự lũng đoạn quán quân của Gia Thế.
Chỉ đánh cùng nhau một mùa giải, nhưng Trương Tân Kiệt để lại cho Lý Nghệ Bác ấn tượng rất sâu. Kể lại cũng có chút xấu hổ, năm đó đám tiền bối trong đội hóng cái tính tình, cái nếp sống cứng nhắc như máy móc của cậu tân binh hơn là tài chơi Vinh Quang. Ừ thì ai bảo, người đâu mà quái gở dở hơi thế chứ? Mãi đến khi cả lũ nhờ vào trình cover hoàn hảo, không một sai lầm của cậu ta mà giành về cúp quán quân, họ mới ngỡ ngàng nhận ra, Trương Tân Kiệt là một tân binh xuất sắc đến bậc nào.
Thời gian trôi và cứ trôi, nhìn Trương Tân Kiệt của hôm nay, Lý Nghệ Bác phát hiện cậu tân binh năm ấy đã lên trình, lên kinh nghiệm, nhưng phong cách vẫn nguyên vẹn như ngày đầu.
Thường nghe Hàn Văn Thanh kiên trì mười năm như một, nhưng nếu xét ra, phong cách trước sau như một của Bá Đồ là nói về Trương Tân Kiệt đấy chứ? Kêu người này thay đổi thói quen, e rằng còn khó hơn giết hắn nữa...
Hai kẻ cố chấp gặp phải nhau, trở thành một cặp hợp tác, phong cách có chỗ không tương đồng, thế nhưng họ vẫn cứ ngoan cố mà đi cùng nhau suốt bấy nhiêu năm...
Họ giành được một quán quân, nhưng chưa từng lập nên vương triều thuộc về riêng mình. Có lẽ đây chính là nguồn gốc vấn đề. Họ biết rằng cần phải thay đổi, nhưng không ai chịu thay đổi cả.
Giờ đây, một trong hai người bắt đầu điều chỉnh bản thân, tuy bên trong chất chứa những bất đắc dĩ mà năm tháng vô tình mang tới, nhưng chưa chắc điều đó là xấu. Bấy nhiêu năm qua, hai vị át chủ bài hai đầu tấn công và phòng thủ, nắm đấm cứng rắn nhất và tấm khiên kiên cố nhất của Bá Đồ, lần đầu tiên mới thật sự dung hòa vào nhau, sóng vai bên nhau cùng tiến cùng lùi.
Chiến thắng đi!
Trước nay, Lý Nghệ Bác luôn duy trì thái độ chuyên nghiệp khi tham gia bình luận. Nhưng giờ phút này nhìn thấy sự ăn ý mà Bá Đồ trông đợi suốt bao năm qua đã thực sự thành hình, còn thành hình vào cuối sự nghiệp đánh giải của Hàn Văn Thanh, trái tim Lý Nghệ Bác đã quyết định đứng về phía Bá Đồ. Hắn chỉ hi vọng rằng kỳ tích không đến quá muộn, để hai người nọ vẫn kịp giành về quán quân thêm một lần nữa.
Cố lên!
Lý Nghệ Bác lặng lẽ gào thét trong lòng. Hắn không mất trí đến mức thiên vị rõ rệt trên sóng trực tiếp, vì điều đó đồng nghĩa với mất việc.
Trên tivi, tổ ghi hình đã chịu cắt cho Muội Quang một cửa sổ nhỏ.
Muội Quang không ngừng di chuyển, cửa sổ nhỏ cũng di chuyển theo cậu. Quan sát biến động tọa độ, Lý Nghệ Bác rốt cuộc đã nhìn ra phương hướng hành động của La Tập.
Muội Quang không đi phục kích Đại Mạc Cô Yên. Cậu ta đang lao về đầu chiến trường có đông người nhất.
Quả nhiên!
Hưng Hân không phải loài thiếu não. Như Lý Nghệ Bác nhận xét, cho Muội Quang đi phục kích Đại Mạc Cô Yên là vô cùng ngu dốt. Nhưng chạy qua hỗ trợ bên này thì khôn hơn sao? 4v4, đối thủ có trị liệu, cục diện hoàn toàn không có lợi cho Hưng Hân. Chắc Hưng Hân đang hối hận vì không cho Đường Nhu vào trận nhỉ? Với lối đánh hổ báo và khô máu của cô, muốn lao vào quấy rối Đại Mạc Cô Yên hay nhiễu loạn chiến trường đều có thể tạo bước ngoặt.
Chứ còn La Tập, thì làm được gì?
Danh Sách Chương: