Mau trị liệu đi!
Nghênh Phong Bố Trận của Ngụy Sâm mắt thấy đã sắp cạn máu, mọi khán giả không hẹn mà cùng nhìn qua Tay Nhỏ Lạnh Giá, chỉ mong cậu chạy đến cứu hắn.
Có rất nhiều khán giả trung lập vì xúc động bởi sự kiên cường chống chọi của Ngụy Sâm mà bắt đầu nghiêng về Hưng Hân. Ít nhất, họ không muốn thấy Ngụy Sâm nỗ lực hết mình để rồi uổng công vô ích.
Nếu vào lúc này Nghênh Phong Bố Trận ngã xuống, mọi bố trí của Hưng Hân từ đầu đến giờ chẳng phải đều dã tràng xe cát?
Mau lên!
Trong số những ánh mắt thiết tha trông ngóng, có cả Dụ Văn Châu của Lam Vũ.
Mau qua đây nào!
Phải, anh cũng đang chờ.
Sách Khắc Tát Nhĩ vừa duy trì tấn công Nghênh Phong Bố Trận, vừa xoay góc nhìn về phía bên kia chiến trường trong khi Lưu Vân không ngừng phối hợp đội trưởng.
Không được qua đó!
Những người trình cao, với góc nhìn Thượng đế, lại có suy nghĩ khác.
"Có bẫy!" Lý Nghệ Bác phát hiện ra rồi.
"Không hổ là Dụ Văn Châu. Đến tận lúc này vẫn có thể bày mưu, lấy Nghênh Phong Bố Trận làm mồi dụ Tay Nhỏ Lạnh Giá tới, hòng bắt lấy trị liệu Hưng Hân!" Hắn kêu lên.
Tổ ghi hình nhanh chóng zoom rộng toàn cảnh. Bốn nhân vật Tay Nhỏ Lạnh Giá, Sách Khắc Tát Nhĩ, Lưu Vân và Nghênh Phong Bố Trận được đánh dấu cho dễ thấy. Sách Khắc Tát Nhĩ và Lưu Vân ra vẻ chuẩn bị dứt điểm Nghênh Phong Bố Trận, nhưng thực tế góc độ giáp công lại khóa vào Tay Nhỏ Lạnh Giá. Chỉ cần Tay Nhỏ Lạnh Giá chạy qua hồi máu Nghênh Phong Bố Trận, chắc chắn sẽ bị bọc đánh giữa đường.
Khống chế trị liệu địch, sau đó giết Nghênh Phong Bố Trận cũng nhanh thôi. Hưng Hân thiếu một tướng, lại mất trị liệu, sẽ triệt để rơi vào bị động.
Mọi việc xảy ra chỉ trong chớp mắt, Hưng Hân nếu muốn cứu Nghênh Phong Bố Trận thì phải hành động ngay lập tức, không thể trì hoãn một giây nào. Thế nhưng, một giây ấy như dài cả thế kỷ, bởi Hưng Hân không có hành động.
Và cũng vì thế, thái độ hổ báo chuẩn bị giết Nghênh Phong Bố Trận của Sách Khắc Tát Nhĩ và Lưu Vân chậm lại thấy rõ. Ngụy Sâm tròn mắt ngạc nhiên, nhưng cũng rất nhanh hiểu ra khi nhìn kỹ thế đánh của Sách Khắc Tát Nhĩ và Lưu Vân.
"Ha ha." Hắn cười rộ trên kênh chung.
Dụ Văn Châu cũng biết chỉ cần qua một giây nọ, kế hoạch của anh sẽ phá sản. Ít nhất, vị đội trưởng đời đầu vô cùng cáo già này của mình đã phát hiện, anh ta dĩ nhiên sẽ báo với đồng đội.
Trách ai đây?
Dụ Văn Châu nhìn lướt qua cô em mục sư Tay Nhỏ Lạnh Giá đứng im như phỗng bên kia. Anh biết người điều khiển cô nàng là một tân binh, mà cậu trai này lại chẳng có năng khiếu hay tài hoa như những tân binh Hưng Hân khác. Cậu ta là khuyết điểm của Hưng Hân trong mắt vô số chiến đội.
Hưng Hân dùng khuyết điểm làm mồi nhử, từng bố trí không ít chiến thuật dụ tình. Đó chính là cái mạnh của Diệp Tu: Biến thiếu hụt của mình thành mấu chốt đánh bại đối thủ.
Hiện tại, có phải cũng vì cậu tân binh này phản ứng chậm nên không kịp nhận thấy Nghênh Phong Bố Trận cần cứu viện, thế là vô tình phá hủy kế hoạch tinh vi của Dụ Văn Châu?
Nếu đúng là vậy, Dụ Văn Châu chỉ biết ngửa mặt than trời sao đời xui xẻo. Một tân binh phản ứng quá chậm, lại khiến kế hoạch của anh lộ sơ hở, cái lý gì thế này?
Biết không thể tiếp tục đường cũ, Dụ Văn Châu bèn khiển Sách Khắc Tát Nhĩ phát động tấn công. Lư Hãn Văn cũng phối hợp, khiển Lưu Vân xông lên vung kiếm. Một vòi máu phun ra, Nghênh Phong Bố Trận trở thành người đầu tiên tử trận. Suốt quá trình liều mạng cản chân hai người Lam Vũ, hắn đã dốc hết mọi thứ mình có, đến tận giọt máu cuối cùng.
Đến tận lúc này, bên phía Hưng Hân vẫn không thấy phản ứng.
"Thằng trị liệu ngu thế??" Khán giả chửi mắng xối xả, kể cả fan Hưng Hân cũng vô cùng bất mãn với An Văn Dật. Từ đầu đến cuối, họ đã bao dung rất nhiều với tên nhóc trị liệu gà mờ này rồi, học theo các tuyển thủ Hưng Hân mà tin tưởng cậu ta. Nhưng bây giờ, tận mắt chứng kiến sự vô dụng của cậu ta khiến mọi nỗ lực của Ngụy Sâm đổ sông đổ biển, ai chịu nổi?
"Thiếu não à?"
"Cút mẹ mày đi!"
"Tạ vãi!"
Có thể thấy, An Văn Dật chưa có fanclub não tàn riêng để bảo vệ cậu. Mọi người thể hiện sự yêu ghét với cậu rất lý trí, tùy theo biểu hiện trên sàn đấu. Trình thấp cũng không sao, ai lại chê trách một tân binh đánh chưa quen tay? Cái người ta coi trọng, là thái độ. Thái độ tích cực, nhìn về phía trước.
An Văn Dật có cứu được Ngụy Sâm hay không không quan trọng. Điều làm fan Hưng Hân phẫn nộ, là sự trì độn của cậu, cứ như cậu không hề biết bên chỗ Nghênh Phong Bố Trận đang có chuyện gì xảy ra vậy.
Dù mày không làm được cũng không ai trách, nhưng mày tuyệt đối không thể không làm.
Trong mắt khán giả giờ phút này, An Văn Dật là một đứa chỉ biết đứng nhìn. Tiếng chửi mắng, sỉ vả tràn ngập khán đài, mà trên sân, trận đấu vẫn đang tiếp tục.
Giết xong Nghênh Phong Bố Trận, Sách Khắc Tát Nhĩ và Lưu Vân nhanh chóng chạy qua chiến trường chính. Lượng máu họ mất không nhiều. Ở chiến trường chính, Hưng Hân đang lăn xả hết phần Lam Vũ. Mộc Vũ Tranh Phong từ trên cao bắn xuống, khóa chặt mục tiêu vào Linh Hồn Ngữ Giả trong khi Thương Lâm Đạn Vũ vì bảo vệ trị liệu mà đấu súng với cô. Khoảng cách này đủ tầm bắn cho chuyên gia đạn dược. Ném một quả Bom Xung Chấn với lực chấn động mạnh, Thương Lâm Đạn Vũ cho Mộc Vũ Tranh Phong văng khỏi chỗ cao, nhưng Tô Mộc Tranh xử lý rất nhanh. Cô Phi Pháo nhảy xuống một vị trí tấn công đẹp mắt khác.
Ưu thế sân nhà!
Trong quá trình giao chiến với Trịnh Hiên, Tô Mộc Tranh thể hiện sự hiểu biết sâu sắc với địa hình khu vực này. Nhiều lần chẳng cần xoay góc nhìn, cô vẫn tìm thấy điểm tấn công thích hợp.
Trên lôi đài lúc nãy, Trịnh Hiên vừa 1v1 thắng Tô Mộc Tranh. Hắn không thiếu tự tin khi solo với cô, nhưng hiện đang đấu đoàn đội, hắn đánh Mộc Vũ Tranh Phong trong khi cô lại chỉ nhằm vào Linh Hồn Ngữ Giả. Lối đánh trao đổi rất khiến Trịnh Hiên mệt mỏi, vì phải suy nghĩ quá nhiều để giải quyết. Với một tên lười biếng thiếu đấu chí như hắn, đây quả là cực hình.
Hắn xử lý không được Tô Mộc Tranh, bao nhiêu khốn khổ đều ập xuống đầu Từ Cảnh Hi. Linh Hồn Ngữ Giả chạy đông chạy tây đều bị Mộc Vũ Tranh Phong tóm lấy nã pháo. Nếu chỉ đơn thuần là truy đuổi thì dễ rồi, Từ Cảnh Hi có thể dẫn dụ đối phương vào khu vực Lam Vũ chuẩn bị sẵn, nhưng vấn đề là, hắn vẫn phải trị liệu cho đồng đội.
Dạ Vũ Thanh Phiền của Hoàng Thiếu Thiên đang bị Quân Mạc Tiếu và Hải Vô Lượng giáp công. Trong lúc tránh né hỏa lực từ Mộc Vũ Tranh Phong, Linh Hồn Ngữ Giả còn phải cố tìm mọi cách bơm máu Dạ Vũ Thanh Phiền. Nếu cứ tiếp tục như thế, ba người Lam Vũ thua là cái chắc.
Đáng mừng là sau quãng thời gian chiến đấu vất vả, ánh sáng hi vọng đã về bên họ khi Dụ Văn Châu và Lư Hãn Văn gia nhập chiến cuộc. Mũi Tên Nguyền Rủa bắn khuếch tán về phía Mộc Vũ Tranh Phong trên cao, cùng lúc trọng kiếm Diễm Ảnh khí thế bá đạo chém vào giữa trận, song song đứng cạnh Băng Vũ.
"Cuối cùng cũng đến rồi!" Hoàng Thiếu Thiên thở phào. Từ lúc bọn họ bị dụ khô máu đến khi chống chọi pha bật ngược của Hưng Hân, Linh Hồn Ngữ Giả đã tiêu hao mana liên tục. Bây giờ Lam Vũ lấy năm đánh bốn, áp lực giảm hẳn! Đây là cơ hội, không thể bỏ lỡ lần nữa.
"Tấn công mạnh!" Dụ Văn Châu ra lệnh, toàn Lam Vũ lao lên tấn công.
"Tập trung đàn áp, tránh trao đổi, chú trọng mài mòn họ." Anh chỉ rõ mục tiêu chiến thuật. Tuy Lam Vũ đang có ưu thế về quân số, nhưng bất lợi về mana trị liệu do Hưng Hân gây ra vẫn còn đó. Họ càng phải đánh kỹ hơn, không được phép bất cẩn lơ là. Một khi trị liệu đội mình cạn mana, ưu thế chủ động sẽ không còn.
Cách xử lý thường thấy nhất là lấy thịt đè người, nhân lúc tướng thứ sáu bên địch chưa tới mà gia tăng ưu thế bên mình bằng số giết. Phần lớn chiến thắng trong các trận đoàn đội Vinh Quang đều đến từ thời khắc mấu chốt này.
Tuy nhiên, Lam Vũ không thể bất chấp tất cả. Trị liệu của họ hiện tại không gánh nổi lối đánh khô máu nữa, nên Dụ Văn Châu mới nhấn mạnh rằng đợt tấn công sắp tới không nhằm vào giết người. Giết người vẫn là mục tiêu chính, nhưng chiếm chủ động về tiết tấu, triển khai thế tấn công cẩn thận là điều cần thiết.
Tỉnh táo.
Rất tỉnh táo.
Đó chính là Dụ Văn Châu. Dù đang dẫn trước hay đang thua sút, dù thuận lợi hay khó khăn, anh chưa bao giờ đánh mất bình tĩnh. Anh luôn luôn tìm kiếm biện pháp vững chắc nhất. Chính nhờ phần nền vững chắc ấy, Hoàng Thiếu Thiên mới có thể thỏa sức thực hiện chủ nghĩa cơ hội đến tối đa.
Lam Vũ lao lên tấn công.
Nhưng nghênh đón họ, là sự đáp trả mạnh mẽ khác.
Họ tấn công tổng lực, mà Hưng Hân cũng tấn công tổng lực. Thiếu một người, phải 4v5, Hưng Hân lại chọn cách yolo.
Hai chiến đội, trong một tình huống thường gặp khi đánh team, lại đều chọn cách khác hẳn bình thường.
Phe chiếm ưu thế quân số muốn chơi bảo thủ, mà phe yếu thế lại phóng tay.
Các khán giả có hiểu biết về Vinh Quang đều mắt tròn mắt dẹt vì chả hiểu nổi. Chỉ có các tuyển thủ ở trình chuyên nghiệp đang theo dõi trận đấu trên tivi hoặc những nơi khác mới thấy rõ, cán cân thắng thua đang nghiêng về một phía.
"Trận đấu nằm trong kiểm soát của Hưng Hân rồi!"
Vương Kiệt Hi, Tiêu Thời Khâm, Trương Tân Kiệt... Các cao thủ hàng đầu, lúc này đều có cùng cái nhìn.
Danh Sách Chương: