Edit: KimChung Ly Sương thống khổ như thế, tuyệt vọng như thế, căn hận như thế, khó có thể nguôi ngoai được, trong tâm trí toàn là bộ dạng thân mật của hai người kia.
Giống như lúc trước mất một đứa con, cũng không ảnh hưởng gì tới bọn họ, liền sinh thêm đứa nữa.
Sao có thể như vậy.
Chung Ly Sương thường xuyên lén đi nhìn cuộc sống của người cũ, mỗi lần đều bị kích thích muốn phát điên, nhìn rồi lại thống khổ, nhưng lại một hai phải tự ngược đãi mà đi nhìn.
Nhận được tin tức, nhìn thấy Thôi Lãnh Hương lại mang thai, vừa ghen ghét vừa thống hận, buổi tối phải sung sướng tới mức nào, loan phượng vần vũ đến mức nào, cái thai cũng chỉ là kết quả của ân ái thôi.
Chung Ly Sương vô cùng chật vật, chạy đến chỗ đứa trẻ, muốn đứa trẻ này cũng phải căm ghét giống vậy, trong lòng nàng ta mới có thể giải tỏa được.
Nhưng đứa trẻ này lại giống như bị ngốc, ngơ ngơ ngác ngác.
Chung Ly Sương la lớn: “Phụ Thân ngươi cùng tiện nhân kia lại có con rồi, lại mang thai, mang thai đấy.”
Chung Ly Sương không phải là không muốn khiến tiện nhân kia phải sinh non, nhưng trải qua một lần mất con, bọn họ vô cùng đề phòng, khiến Chung Ly Sương không tìm được thời cơ xuống tay.
Nam Chi cùng Đỗ Đan Liên bị tiếng thét bén nhọn của Chung Ly Sương làm cho hoảng sợ, tự nhiên lại rống lên, quá dọa người.
Nam Chi sửng sốt nhìn nàng ta, cô cảm thấy, người dì này hẳn là nên vào bệnh viện chữa bệnh đi.
Nhìn thấy đứa trẻ rốt cuộc cũng có phản ứng, Chung Ly Sương đầy ác ý, muốn trút nỗi oán hận đôi cẩu nam nữ lên đầu đứa trẻ: “Ngươi sẽ có đệ đệ hoặc muội muội, nó sẽ được phụ thân ngươi yêu thương, ngươi không có được tình thương của phụ thân.”
“Sao ngươi lại được sinh ra, ngươi sinh ra chính là một sai lầm, không có tình thương, không có ai để ý đến ngươi, bọn họ chỉ chú ý đến hài tử trong bụng, ngươi bị vứt bỏ rồi, là thứ đáng thương nhất dưới gầm trời này.”
“Đều là do Phương Hành cùng Thôi Lãnh Hương, ngươi phải nhớ kỹ tên của bọn họ, nhớ thật kỹ, vì mẫu thân, cũng vì ngươi mà báo thù.”
Nam Chi nghĩ thầm, cơm sắp nguội rồi, ngươi nói nhanh lên một chút, để bảo bảo ăn cơm xong rồi nói không được sao!
Phát tiết một hồi, tâm trạng Chung Ly Sương dễ chịu hơn nhiều, nàng ta ưu nhã xoa xoa thái dương, lại là cung chủ cao cao tại thượng của Tuyệt Tình Cung, không còn là một oán nữ điên cuồng.
Nàng ta vươn cái tay thon dài trắng như tuyết ra, vẫy vẫy Nam Chi: “Lại đây.”
Nam Chi không nhúc nhích, khuôn mặt Chung Ly Sương hiện lên lệ khí, nhưng thực nhanh đè nén xuống, “Nhanh tới đây, trên người ngươi có độc, phải ăn thuốc giải, đây là mẫu thân vì ngươi mà điều chế.”Đỗ Đan Liên nhìn thoáng qua viên thuốc đỏ rực, biết đây là cái gì, trong lòng nàng thật bất lực, mỗi lần cung chủ đi nhìn đôi phu thê kia, trở về đều sẽ tức giận trút lên đứa trẻ.
Rốt cuộc cung chủ đang tạo cái nghiệt gì vậy!
Chung Ly Sương còn nói thêm: “Ngọt lắm, tới đây ăn đi.”
Ngọt?!
Không tin.
Nam Chi không tin lời nàng ta nói, nửa điểm cũng không tin, đây không phải thuốc giải, mà là thuốc độc!Đỗ Đan Liên nghĩ ngợi, rũ mắt xuống khuyên nhủ: “Cung chủ, nàng đã đói bụng một ngày, nếu lại uống thuốc, e rằng thân thể sẽ không chịu được.” Thật sự sẽ hành hạ đứa trẻ đến chết.
“Được, hai ngày nữa lại cho nó ăn.” Chung Ly Sương phóng khoáng ngoài ý muốn, nhưng là, lại thuận tiện giao cho Đỗ Đan Liên, “Ngươi tự mình đút cho nó ăn hết.”Đỗ Đan Liên:……Nàng chần chờ nhận lấy viên thuốc, mím môi không nói gì.
Nàng không nghĩ tới, việc tạo nghiệt này lại rơi xuống đầu nàng.
Nam nhân chó má kia đáng để ngươi chà đạp chính mình, chà đạp đứa trẻ vậy sao!
Trong lòng Đỗ Đan Liên thực phiền, nhưng không có cách nào, người ta là cung chủ Tuyệt Tình Cung, nàng vẫn luôn nghĩ không ra, vì sao cung chủ tiền nhiệm lại giao chức vụ cung chủ cho Chung Ly Sương.
Tuy rằng Chung Ly Sương vẫn luôn được cung chủ tiền nhiệm bồi dưỡng, nhưng sau khi xảy ra chuyện với Phương Hành, Chung Ly Sương liền đổi tính, mỗi ngày đều nghĩ cách trả thù bọn họ.
Bây giờ, Chung Ly Sương thật giống lệ quỷ, mang theo oán khí nồng đậm, sau khi phát tiết vào đứa trẻ, lại ung dung thong thả rời đi, giống như một trận gió độc thổi qua, khiến người ta vô cùng không khỏe.Đỗ Đan Liên nhìn viên thuốc trong tay, lại nhìn đứa trẻ trong lồng sắt, đứa trẻ kia đang nhìn thằng vào nàng, đôi mắt đen trắng rõ ràng, bên trong màu trắng, chính là màu đen, không có một chút tạp chất nào.
Một đứa trẻ cái gì cũng không biết.
Dưới ánh mắt như vậy, Đỗ Đan Liên cảm thấy rất khó chịu, cảm thấy đứa trẻ giống như cái gì cũng đều hiểu.
Mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, trong bầu không khí an tĩnh, Nam Chi đột nhiên nói: “Dì Liên, ta còn muốn ăn.”Đỗ Đan Liên nhìn vào trong chén, “Được.”
Cơm nước xong, Nam Chi chủ động nói với Đỗ Đan Liên: “Dì Liên, cho ta ăn thuốc đi.”
Hệ thống ca ca nói, thuốc này có chỗ có lợi, ăn xong tuy rằng đau, nhưng cảm giác đau đớn đã bị ngăn chặn, sẽ không còn đau nữa.
Dì Liên tốt với cô, nếu cô không ăn, dì Liên sẽ bị dì xấu xa kia đánh.Đỗ Đan Liên:……Đứa nhỏ này còn tưởng rằng đây là thứ tốt.Đỗ Đan Liên hít sâu, tuy rằng khuôn mặt vẫn lãnh nhạt, nhưng giọng điệu lại dịu dàng xuống không ít, “Mấy ngày nữa lại nói, mấy ngày nay ngươi ăn cơm cho thật tốt đã.”
Chuyện này khi nào mới chấm dứt đây, Đỗ Đan Liên cảm thấy thật mệt mỏi.Đỗ Đan Liên cũng không thể nói là người lương thiện gì, rốt cuộc cũng là người trong võ lâm, đã từng giết người, chính là những người có cừu hận với nàng, nàng dựa theo ý muốn của mình mà làm.
Nhưng bảo nàng thương tổn một người không có chút liên quan gì tới nàng, không có cừu hận gì, lại vẫn còn là một đứa trẻ, thực sự khiến lòng Đỗ Đan Liên khó chịu.Đại khái là vì tâm trạng áy náy muốn đền bù, mấy ngày kế tiếp, thức ăn Đỗ Đan Liên đưa đến cho đứa trẻ dinh dưỡng hơn rất nhiều, thậm chí còn vụng trộm bỏ một ít đồ bồi bổ cơ thể.
Nghĩ muốn điều dưỡng thân thể cô tốt hơn một chút, hy vọng có thể giảm bớt tổn thương của viên thuốc đối với thân thể.
Nam Chi không biết suy nghĩ của dì Liên, nhưng ăn đến vô cùng vui vẻ, chuyện mong chờ nhất trong ngày chính là nhìn thấy dì Liên.
Nam Chi không vui nhất chính là nhìn thấy dì xấu xa kia, đột nhiên tới, lúc nào cũng nói đến chuyện báo thù, lỗ tai nhỏ của bảo bối không thích nghe.
Không riêng gì Nam Chi nghe đến phiền, ngay cả hệ thống cũng cảm thấy hết chỗ nói, tuy rằng Chung Ly Sương giáo huấn thù hận cho đứa trẻ, nhưng nói nhiều, chính bản thân nàng cũng sẽ cho là thật.
Hơn nữa không ngừng gia tăng loại ý niệm này, lại càng cắm rễ ở trong lòng, thời điểm đầu độc đứa trẻ, cũng chính là đầu độc chính mình, không thoát ra được.
Chỉ là chia tay thôi mà, có cần phải đến mức này không?
Nam nhân kia không tốt, bạc tình bạc nghĩa, thì đổi một nam nhân khác tốt hơn.
Kinh nghiệm yêu đương quá ít, liền tự treo cổ mình ở một cái cây, không dứt được.
Trong lòng hệ thống sợ hãi, nói với Nam Chi: “Về sau ngươi có muốn yêu đương, nhất định phải tìm hiểu nhiều người, càng nhiều càng tốt, kiến thức phải rộng rãi, bằng không là chó hay phân ngươi cũng không phân biệt được, đòi sống đòi chết.”
Nam Chi nghiêng đầu, có chút mơ hồ, a một tiếng, “Yêu đương sao, bảo bảo còn chưa lớn mà.”
“Ta phân rõ tốt xấu nha.” Nam Chi chống nạnh vui vẻ nói: “Cha của chị Tuyết Lị chính là kẻ ngốc.”
Hệ thống:……Ta cũng không muốn ngươi nhớ kỹ về vị tiên sinh kia như vậy.
Danh Sách Chương: