Edit: KimQuan Hinh hoàn toàn suy sụp, cảm xúc bị kìm nén trong lòng hoàn toàn bùng phát, ngay cả con gái cũng không đồng ý cho bọn họ ở bên nhau một lần nữa.
Tại sao, tại sao?
“Quan Quan, mẹ mới là mẹ của con, là người gần gũi nhất với con, có một gia đình hạnh phúc hoàn chỉnh không phải rất tốt sao?” Quan Hinh suy sụp hét lên với Nam Chi.
Nam Chi lau nước miếng bị văng lên mặt, rõ ràng rành mạch nói: “Không hạnh phúc, không hạnh phúc, mẹ chỉ biết hét lên, ngày nào cũng cãi nhau với cha, mẹ còn không đi làm, không nuôi được con, cũng không để ý đến con, lúc nào cũng khóc, còn khóc nhiều hơn cả con.”
“Mẹ lại khóc, mẹ lại khóc…” Nam Chi nhỏ mà lanh lắc đầu, “Mẹ, đừng khóc nữa có được không, lau nước mắt đi có được không?”
Cô không muốn gặp mẹ nữa!
Bất lực thở dài một hơi, trên khuôn mặt non nớt là vẻ bất lực không thể che giấu được.
Vừa khiến người ta buồn cười lại cũng không nói nên lời.
Thư ký:...
Nếu không nhìn hình thể, không nghe giọng nói, mà chỉ nhìn nội dung, sẽ cảm thấy nhân vật đã bị đảo ngược.
Một người lớn giống một đứa trẻ, mà một đứa trẻ lại bị bắt phải hành động như một người lớn.
Chỉ có thể nói người với người quả thực khác biệt, quan tâm đến những thứ khác nhau, bọn họ chỉ là người trần tục, không thể hiểu được suy nghĩ của người thuần khiết trong sáng, không dính khói bụi thế gian.
Có thể tùy hứng mà hành động như một đứa trẻ.
Nhưng mà, những người xung quanh lại quá mệt mỏi, quá vất vả.
Quan Hinh cố kìm nén nước mắt, yếu ớt kêu lên, “Quan Quan.”
Nam Chi sửa lại cho đúng, “Trân Trân.”
Hô, hô……Quan Hinh thở dốc, mỗi lần thở ra, dường như đang hít vào rất nhiều tia lửa, khiến cho cổ họng và trái tim đều bỏng rát.
“Quan, Trân Trân, con hận mẹ sao, sao con có thể đối xử với mẹ như vậy, mẹ rất yêu con.”
Nam Chi gật đầu, “Con cũng yêu mẹ, nhưng con không nhất định phải ở bên mẹ, tạm biệt mẹ.”
Nam Chi xoay người đến bên cạnh chị thư ký, “Chị, chúng ta về thôi.”
Thư ký nắm tay đứa trẻ, Nam Chi quay đầu lại vẫy tay với mẹ, “Tạm biệt mẹ.”
Không có oán hận, không có lưu luyến, không có miễn cưỡng, chỉ có bình bình đạm đạm mà đi rồi, vô cùng bình tĩnh, khiến cho Quan Hinh đang dâng trào cảm xúc vì bị chia cắt lại trở nên khôi hài.
Cô giống như đang diễn một vở kịch, mà những người khác lại là vẻ mặt bình tĩnh, hoàn toàn không nhập vai.
Những người khác không thể hiểu được nỗi đau của cô.
“Nhanh như vậy đã nói xong rồi?” Lục phu nhân nhìn thấy vẻ thất vọng nhỏ của cháu gái, không khỏi hỏi: “Nói những gì vậy, nhìn cháu không được vui?”
Nam Chi cẩn thận suy nghĩ, một hồi lâu mới thở dài nói: “Giống như chưa nói được cái gì cả, mẹ khóc suốt, bà ơi, cháu không muốn gặp mẹ nữa.”
Lục phu nhân bí mật cong môi cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không gặp thì không gặp, không vui vẻ thì không cần gặp nữa.”
Quan Hinh có thể làm gì được?
Có thể làm được cái gì?Đưa cơ hội tới trước mặt cô, cô cũng không thể làm tốt được, đem cơm tới đút vào miệng cô, cô lại cảm thấy người ta đang hại cô, một hai phải nôn ra ngoài.
Cho cô cơ hội, cô cũng không biết dùng!Đứa trẻ có thể sẽ trở thành bước ngoặt của cô, nhưng cô lại không cần, không tranh thủ, không thể cứu được nữa.
Lục phu nhân rất vui mừng, lần đầu tiên Quan Hinh có thể kết hôn với Lục Tấn có thể xem như là dựa vào vận may, nhưng lần sau, sẽ không thể may mắn như vậy nữa đâu.
Cho dù có may mắn lần nữa, nhưng cứ tiêu xài quăng quật vô tận, vận may có nhiều bao nhiêu cũng sẽ không đủ dùng.
Dù sao thì Lục phu nhân cũng rất thích việc Quan Hinh tiếp tục thanh cao làm ra vẻ, cô cứ khóc sướt mướt, ầm ĩ không ngừng đi.
Nhìn cô giãy giụa nhưng lại bất lực, thật là một chuyện khiến người ta vui sướng.
Quan Hinh tìm đến nhưng lại không nhận được bất kỳ sự an ủi nào từ con gái, con gái đã bị mẹ của Lục Tấn dạy dỗ trở thành một người lạnh nhạt vô tình, ngay cả mẹ mà cũng không thèm để ý, thậm chí còn không muốn nhận cô.
Biết ngay là mẹ chồng sẽ không dạy được thứ gì tốt đẹp mà, khiến đứa trẻ chán ghét cô, chán ghét người làm mẹ là cô.
Báo ứng, nhất định sẽ gặp báo ứng.
Quan Hinh thất thần về đến nhà, mẹ Quan nhìn thấy bộ dạng này của Quan Hinh, liền biết đi một chuyến cũng không thu được kết quả gì, trong lòng bà đã không còn hy vọng gì với đứa con gái này nữa.
Chỉ biết oán trách cái này oán trách cái kia, lại không chịu làm việc gì, lười biếng đến cực điểm, lại còn oán trách người khác không đối xử tốt với cô, loại tổ tông này tuyệt đối không thể gả ra ngoài được.
Chỉ có thể lừa được một lúc, sao có thể lừa được cả đời, ngay đến cả một người con rể tốt như Lục Tấn mà còn không thể chịu nổi, huống chi là người đàn ông khác.
Gặp phải một người đàn ông như chồng bà xem, ha hả, xem Quan Hinh có khóc đến mù mắt không.
Con rể Lục còn không để ý tới chuyện tiền bạc, gặp phải loại đàn ông keo kiệt chỉ biết tính toán, có thể làm người ta trợn mắt há mồm, người ngu như Quan Hinh, nói ngon nói ngọt hai câu, bị bán có khi còn giúp người ta đếm tiền.
Còn cảm thấy như vậy mới là yêu, là thích.
Cô con gái này của bà chính là ngu như vậy, sau khi gả cho Lục Tấn lại càng thêm kiêu căng, bị nuôi thành một kẻ ngốc.
Mẹ Quan cũng lười để ý đến đứa con gái này, cô thích làm thế nào thì cứ làm thế đi, quản cô cô lại coi thành kẻ thù.
Cho dù cô có tái hôn hay sống cô độc một mình hết quãng đời còn lại, bà cũng không quan tâm.
Nửa đời trước phụng dưỡng gia đình, nửa đời sau còn phải lo lắng cho con gái, mặc kệ, bà mặc kệ.
“Mẹ, đứa trẻ kia không nhận con, nó đã bị mẹ của Lục Tấn dạy hư không nhận con nữa.” Quan Hinh khóc lóc kể lể với mẹ.
Khuôn mặt mẹ Quan chết lặng, nghe con gái nói, trong lòng bà thầm cười nhạo, đứa trẻ được mẹ chồng nuôi, không gần gũi với mẹ chồng, chẳng lẽ lại gần gũi với người khác.
Ngày thường bỏ mặc con cái, bây giờ lại muốn đứa trẻ đứng về phía mình, không có chuyện tốt vậy đâu.
Chỉ biết khóc lóc, oán trách người khác.
Quan Hinh như vậy, cũng phải nói là do bậc làm cha làm mẹ sai, thật vất vả mới có thể thoát khỏi cuộc sống nghèo hèn, kết quả chưa tận hưởng được bao lâu, lại phát sinh đủ chuyện.
Mẹ Quan để mặc cho con gái muốn khóc bao nhiêu thì khóc, khóc cạn nước mắt rồi thì sẽ không khóc được nữa.
Hành vi của Quan Hinh đã khiến người nhà lạnh tâm với cô, quan tâm cô, còn bị cô oán trách, vậy thì cần gì phải bận tâm.
Quan Hinh thấy mẹ không nói một lời, bộ dạng không thèm để ý đến mình, lại càng khóc lóc thảm thiết hơn, vô cùng đau lòng, vô cùng hoang mang, cô không biết cuộc sống sau này của mình sẽ ra sao.
Không có Lục Tấn cùng tình yêu của hắn, thật đau đớn biết bao!
Lục Tấn, Lục Tấn……Quan Hinh rất hối hận, hối hận vì đã ly hôn với hắn, tại sao lại không thể yêu đương, sống hạnh phúc bên hắn đi.
Quan Hinh rất sợ Lục Tấn sẽ ở bên một người phụ nữ khác, cô sẽ chết mất, chỉ mới tưởng tượng một chút, Quan Hinh đã không thể chịu nổi.
Quan Hinh càng nghĩ càng sợ, cuống quýt lấy di động ra gọi cho Lục Tấn, muốn biết bây giờ Lục Tấn đang làm cái gì, có phải hắn đang ở bên cạnh một người phụ nữ khác hay không.
“Đô đô đô……” Điện thoại bị ngắt, không bắt máy mà bị ngắt.
“Tại sao anh lại không nghe điện thoại, tại sao lại không nghe, hay là đang không tiện nghe máy?”
“Bên cạnh anh có ai sao, tại sao lại không nghe máy…” Quan Hinh suy sụp, cô đưa hai tay lên vò đầu như một kẻ điên, dùng nắm đấm mà tự đấm vào đầu mình, bắt đầu gào khóc, vô cùng thê lương, thật khiến người ta kinh hãi.
Cha Quan bịt tai mắng, “Câm miệng lại câm miệng lại, chỉ biết khóc lóc làm loạn, còn làm loạn nữa tao sẽ khâu cái miệng mày lại, miễn cho người ngoài biết nhà này có kẻ điên, đúng là đen đủi.”
“Một đứa không biết nói, một đứa khóc sướt mướt, đòi sống đòi chết, đúng là lắm tật xấu, đen đủi, quá đen đủi."
Danh Sách Chương: