Edit: Kim【Đứa trẻ này thật là dũng cảm, còn dám đem đám quái vật vào phòng…】【Chơi trò chơi sao, tay chân mày nhỏ như vậy, tao xem mày chơi thế nào?】【Thú vị thật đấy, nhanh xé xác con nhóc này ra đi.】Khang Dương điên cuồng tìm kiếm dấu vết của đứa trẻ trên App phát sóng trực tiếp chứa virus, hầu như phó bản nào cũng là thu hoạch mạng người, vừa bấm vào, chỉ nhìn thấy cảnh tượng máu me khủng bố.
Trên khuôn mặt của mọi người đều là tuyệt vọng và bất lực.
Trong lòng Khang Dương nặng trĩu, thật sự rất đau lòng, tuyệt vọng, đây đều là mạng người đấy!
Giống như tiến vào lò mổ, không có sức phản kháng, chỉ có thể chờ bị làm thịt.Đứa trẻ đang ở đâu, đứa trẻ đang ở đâu?Đứa trẻ đã chết rồi sao?
Không thể kiên trì được một lúc sao?
Cuối cùng, ở trong một phòng phát sóng trực tiếp hắn đã tìm thấy đứa trẻ, trong phòng có hai đứa trẻ, đứa trẻ kia toàn thân mọc đầy mắt, còn đang chảy nước mắt, Khang Dương hít vào một hơi, theo bản năng nhìn đi chỗ khác.
Mẹ nó, sao lại có thứ đáng sợ như vậy chứ, nhìn nhiều thêm một chút sẽ gặp ác mộng mất.Đứa trẻ vậy mà lại có thể ở cùng con quái vật kia, thật đáng sợ.
Nam Chi lại hỏi: “Chơi trò gì?”Đứa trẻ kia không nói lời nào, tất cả các con mắt đều nhìn chằm chằm vào Nam Chi, Nam Chi ôm chặt lấy gấu bông nhỏ, giống như đang an ủi mình lại cũng giống như đang an ủi đối phương, “Tuy rằng chúng ta không giống nhau, nhưng ta sẽ cố gắng làm quen.”
Ngươi trông thật đáng sợ!
Những con mắt xoay chuyển như bay, các tròng mắt như muốn lồi ra, Nam Chi nhìn mà muốn hoa mắt.
Nam Chi còn nói thêm: “Đây là bạn thân của ta, gấu bông nhỏ.” Cô giới thiệu gấu bông trong ngực.Đôi mắt kia rưng rưng nhìn về phía gấu bông trong lòng Nam Chi, Nam Chi suy nghĩ một chút, quyết định đưa gấu bông về phía trước, “Ngươi có muốn chạm vào không, ngươi chỉ được chạm nhẹ thôi, ngươi quá khỏe, chạm mạnh sẽ làm hỏng em ấy mất.”Đứa trẻ chậm rãi giơ tay lên, móng tay nó đã bị rút mất, lộ ra lớp thịt non mềm màu đỏ tươi.
Nó chỉ vừa chạm vào con gấu bông đã nhanh chóng rút tay về, những đôi mắt lộc cộc đảo nhanh hơn.
“Hô……”
Khang Dương thở ra một hơi, lá gan của đứa trẻ cũng thật lớn.
Quái vật tạm thời không tấn công đứa trẻ, khiến Khang Dương thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hắn vội vàng đến bộ phận để tìm tư liệu về phó bản này.
Khuôn mặt vốn đã nghiêm túc của Lý Ký Thuần lại càng thêm nghiêm túc hơn, nhìn thấy đứa trẻ trong video càng nhíu mày chặt hơn.
“Phó bản này là sau khi trời tối, những con quái vật sẽ đi lang thang tìm bạn chơi cùng, là loại phó bản sinh tồn, chỉ cần sống sót trong trò chơi trong mười ngày.”
Bởi vì bây giờ các phó bản trong trò chơi đều được công khai, cho nên cơ quan chức năng đã nhanh chóng tập hợp được một số kịch bản của phó bảnNhưng biết cũng vô dụng, mạnh chính là mạnh, yếu chính là yếu.
Những người tham gia trò chơi đều có cơ hội thức tỉnh một số kỹ năng bẩm sinh, nhưng không phải ai cũng có cơ hội thức tỉnh.
Có những người bị trò chơi đào thải, còn không có cơ hội thức tỉnh.
Trò chơi này mang lại cho người ta cảm giác ưu tú hơn người.
“Người bị lựa chọn sẽ phải chơi đùa với bọn chúng, cho nên, cái phó bản này trên cơ bản là không thể vượt qua.”
Khang Dương thở dài: “Chênh lệch giữa hai bên thật sự quá lớn.”Đừng nói mười ngày, ngay đến cả một ngày cũng rất khó chống đỡ, đối mặt với sự sợ hãi khủng bố như vậy, thân thể hoàn toàn không khống chế được, chỉ có thể run rẩy chờ chết.Đặc biệt là vào ban đêm, suốt mười đêm ròng không được ngủ, cả thể xác lẫn tinh thần sẽ đều mệt mỏi, con người sẽ sụp đổ, sẽ phát điên.
Mà những con quái vật đó lại cường đại không biết mệt mỏi, sức chiến đấu còn lớn hơn bộ đội đặc chủng rất nhiều.
“Nếu có thể tìm được đạo cụ trong trò chơi còn có khả năng sống sót, bộ đã nghiên cứu những người đứng đầu trên bảng xếp hạng, hầu như bọn họ đều nhờ vào đạo cụ để giữ mạng.”
“May mắn là đứa trẻ còn có dị năng, tỷ lệ sống sót vẫn khá cao.” Lý Ký Thuần nặng nề rít một hơi thuốc, sương khói lượn lờ, tiếp tục xem truyền hình trực tiếp, nhìn mọi người từng người một bị quái vật xé xác.Đẫm máu và bạo lực.
“A…” Nam Chi cùng rất nhiều các cặp mắt mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, ngáp một cái.
Nam Chi cảm thấy trò chơi này thật thích làm việc vào ban đêm, cô vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi, còn phải lớn lên.Đêm không được ngủ, ban ngày Nam Chi luôn mơ mơ màng màng, ăn xong liền đi ngủ, nhưng tinh thần vẫn không được tốt.
Nam Chi chưa bao giờ thức đêm, bây giờ đột nhiên phải thức đêm, cả người đều cảm thấy không khỏe.Đêm nay lại tới nữa, Nam Chi cảm thấy nếu mình còn tiếp tục không được ngủ, sẽ khó chịu chết mất.
“Chơi……” Một giọng nói ồm ồm truyền ra từ bụng con quái vật.
Nam Chi buồn ngủ đến mức chảy nước mắt, nói với đứa trẻ quái dị, “Vậy chúng ta chơi trò ngủ đi, không được ngủ ta sẽ chết, ta chết rồi sẽ không có ai chơi với ngươi nữa.”
Khang Dương:……Đứa nhỏ này sao có thể lớn mật đến vậy, còn có thể ngủ cùng quái vật, hắn nhìn thấy đứa trẻ ngáp một cái, trong lòng thở dài.
Chơi, hay là chết?
Những con quái vật này đều đã được thiết lập tìm người chơi với chúng.
“Ngủ đi.” Nam Chi bò lên giường sắt, vỗ vỗ lên vị trí bên cạnh, “Mau lên đây.”【……】【 Không thể nào, không thể nào, sao đứa trẻ này lại có thể muốn ngủ cùng quái vật được?】【Tại sao quái vật lại không tấn công con nhãi này?】【Xùy, tuy rằng trong vũ trụ có hàng ngàn sinh vật, nhưng cái loại có hàng ngàn con mắt này đúng là kinh tởm.】【Để tôi nhìn xem có thật sự buồn ngủ hay không, loại người cấp thấp này đúng là yếu ớt, mới một hai ngày đã không chịu nổi.】【Xé con nhãi này ra đi, tại sao còn chưa ra tay?】【Không thể nào, thật sự đi ngủ thật sao?】Mọi con mắt trên người đứa trẻ kia đều lộc cộc lộc cộc di chuyển, nhìn chằm chằm vào Nam Chi.
Nam Chi thúc giục nói: “Ngươi có thể nhanh lên không, ta rất muốn đi ngủ.”
“Nằm xuống.” Nam Chi ấn đầu quái vật xuống giường, lại bắt đầu hát ru, “Muốn ngủ phải nhắm mắt lại, mau nhắm lại, đây là trò chơi nhắm mắt tới sáng.”
“Mau nhắm mắt lại, đây là đang chơi trò chơi.” Nam Chi cảm thấy cho dù mình có mười đôi tay cũng không thể giúp đối phương vuốt hết mí mắt xuống được.Đứa trẻ hoàn toàn không thể điều khiển được hết các con mắt trên cơ thể, căn bản không thể nhắm mắt lại, ngược lại chỉ có thể xoay chuyển loạn lên, mỗi con mắt dường như đều có suy nghĩ của riêng chúng, ngay cả quỹ đạo xoay chuyển cũng không giống nhau.
Nam Chi từ bỏ, “Được rồi, vậy ngươi nằm xuống bên cạnh ta không được cử động, một hai ba người gỗ, không được phép nhúc nhích, ta nói động mới được cử động, đây là trò chơi, ta đang chơi trò chơi với ngươi.”Đứa trẻ quái dị nằm im không nhúc nhích, Nam Chi ôm gấu bông nhỏ, thật sự không thể chịu đựng được nữa, nói với hệ thống: “Ca ca, ca ca phải gọi ta dậy đấy.”
Hệ thống: “Được.”
Vì thế, hai đứa nhỏ nằm chen chúc trên chiếc giường sắt hoen gỉ, một đứa ngủ say, một đứa bất động, những đôi mắt trên người giống như của bệnh nhân tâm thần, cái xoay chuyển nhanh cái xoay chuyển chậm.
Thật sự bắt đầu ngủ.
“Đứa nhỏ này…” Lý Ký Thuần xem phát sóng trực tiếp, không biết hình dung tâm trạng như thế nào, lá gan của đứa trẻ này thật lớn.
“Hình như con quái vật kia nghe lời đứa trẻ.” Khang Dương nói.
“Chưa chắc đã nghe, có khả năng là liên quan tới kỹ năng bẩm sinh của con bé, cái phó bản này là một đám trẻ con quái vật tìm người chơi cùng, bất luận là người chơi có phản ứng gì, thì đối với đám trẻ con quái vật này cũng là đang chơi đùa, truy đuổi, giết chóc cũng đều là chơi đùa.”
“Con bé luôn nhắc lại là đang chơi trò chơi, chẳng qua là muốn nhấn mạnh quy tắc trò chơi mà thôi.”
Danh Sách Chương: