Edit: KimThật ra cũng có người thấy đứa trẻ còn quá nhỏ, thương hại nói: “Nhận thêm một đứa trẻ cũng được.”
Nếu đứa trẻ này thật sự là quái vật, thì tại sao cô lại dùng hình dạng này để trà trộn vào trong nhóm người?
Nói không chừng còn có thể tìm ra manh mối nào đó.
Mọi người nhìn về phía Nam Chi, nhưng không đáp lời, hiển nhiên là không muốn đem đứa trẻ này giữ lại trong đội, bằng không sẽ dễ dàng bị tấn công từ hai phía.
Hơn nữa, đứa trẻ này bị từ chối cũng không hề gào khóc, một đứa trẻ bình thường nghe người lớn muốn vứt bỏ mình đã khóc từ lâu rồi.Đứa trẻ này không bình thường.
Nam Chi hoàn toàn không ngờ bởi vì mình không khóc mà bị cho rằng là quái vật, bị coi không phải là con người.
Cô thấy những người này không chấp nhận mình, cũng không đau lòng khổ sở, cô chỉ có thể đối phó với người bạn quái vật của mình, những con quái vật khác thì cô không đối phó được.
Những con quái vật kia sẽ không nghe lời cô, cô không thể đánh lại nhiều quái vật như vậy.
Thấy bộ dạng không thèm để ý của Nam Chi, trong lòng mọi người càng thêm hoài nghi, lại có chút khẳng định.
Mọi người đều đã trở về phòng nghỉ ngơi, chỉ còn một mình Nam Chi ngồi trên ghế, dùng thìa múc từng chút cháo lên ăn.
Cô đơn, đáng yêu, lại làm người ta cảm thấy chua xót, đứa trẻ như vậy thật sự là quái vật sao?
Nữ sinh cảm thấy do dự quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Nam Chi, bị người bạn lôi kéo, “Được rồi, đi thôi, nhanh đi nghỉ ngơi đi, đêm nay còn có một trận chiến ác liệt đấy.”
Nữ sinh nhịn không được nói: “Con bé thật sự là quái vật sao, nhìn thế nào cũng không giống, thực lực của quái vật đều rất mạnh, hà tất gì phải trà trộn vào trong chúng ta?”
Một bên mạnh gấp mười lần bên kia, hơn nữa lấy sự kiêu ngạo của trò chơi, cớ sao còn phải cúi đầu trà trộn vào trong bọn họ.
“Ai biết được, có lẽ là vì muốn nhìn thấy bộ dạng ngu xuẩn của chúng ta khi bị lừa gạt.” Người bạn thở dài, vào trò chơi mấy lần, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng trò chơi này rất kiêu ngạo và tàn nhẫn.
Nó chỉ là đang đùa bỡn người chơi.
“Cậu xem, nó còn đang nói chuyện với quản gia kìa.”
Nữ sinh nhìn sang, thấy đứa trẻ vậy mà lại đang nói chuyện với quản gia, không biết là nói chuyện gì mà nụ cười thường trực trên khóe miệng quản gia biến mất, thậm chí còn khẽ nhíu mày.
Trong lòng nữ sinh có chút lo lắng, mong rằng cô bé không nói cái gì chọc giận quản gia.
Vũ khí trên người quản gia không phải chuyện đùa, lập tức có thể khiến người ta không còn lấy một mảnh tro tàn.
Loại vũ khí như vậy nếu có thể dùng để chiến đấu với quái vật, sẽ sảng khoái cỡ nào chứ!Đáng tiếc, nếu quản gia là con người thì tốt, nhưng cho dù có là người, thì bọn họ cũng không thể cho quản gia thứ gì, trò chơi này mới là người tạo ra quản gia.
Khẳng định là đứng về phía trò chơi.
Quên đi, vẫn là nên đi nghỉ ngơi thì hơn.
Nam Chi hỏi quản gia: “Chú quản gia, nếu chúng cháu có thể vượt qua được mười ngày thì sẽ có phần thưởng gì không, có thể có máy in thạch bản công nghệ quang khắc trong chế tạo con chíp chứ?”
Lấy trí thông minh của quản gia, trong phút chốc cũng rơi vào trầm mặc, dùng tốc độ cực nhanh để tìm kiếm và tính toán.
Khang Dương:……Đứa nhỏ này làm sao vậy?Đây là chuyện có thể hỏi sao?
Ai…Con bé chỉ là một đứa trẻ, sao đầu óc lại toàn chứa mấy thứ này vậy?
Tại sao cứ phải chấp nhất với loại đồ này?
Khang Dương vừa thấy chua xót lại vừa cảm thấy ấm áp.
Con bé thật là đáng yêu!
Có một số đứa trẻ giống như thiên thần vậy!
Vẫn có thể lo đến chuyện phần thưởng, có nghĩa là vẫn đang sống tốt.
Quản gia nói: “Sẽ có khen thưởng, nhưng không phải thứ ngươi muốn.”
Nam Chi thở dài, có chút thất vọng.
Lúc trước thần có nói sẽ đáp ứng tất cả các nguyện vọng, nhưng ngay cả máy in thạch bản công nghệ quang khắc trong sản xuất con chip cũng không cho, đúng là lửa đảo!
Xem ra lần này cũng sẽ không cho.
Nam Chi nhìn bàn tay của quản gia đẹp trai, vô cùng tò mò hỏi: “Tại sao bàn tay của chú có thể biến ra đủ thứ vậy?”
Quản gia đẹp trai nhìn Nam Chi, đặc biệt là dùng đôi mắt xanh của hắn, vừa trìu mến vừa lạnh lùng, hoàn toàn không có sự cứng nhắc của máy móc.
“Bởi vì chúng tôi được tạo thành từ loại kim loại và công nghệ đặc biệt.” Quản gia nói.
Nam Chi cảm thán: “Công nghệ kỹ thuật của các người thật là mạnh.”【Là rất mạnh, mấy thứ vũ khí của thế giới này còn không bằng đồ chơi ở thế giới của chúng ta đâu.】【Quá lạc hậu, còn không thể rũ bỏ được xiềng xích do xác thịt mang lại.】【Đòi đồ công nghệ khẳng định là sẽ không cho, phát triển còn chưa phát triển mà đòi phản công.】【Ha ha ha, phản công, chờ mấy ngàn năm, mấy vạn năm nữa đi, bọn họ có thể sống được đến lúc đó hãy nói sau.】【Yếu như vậy, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ biến mất, nơi này sẽ trở thành một mảnh hoang tàn đi.】【Hẳn là bọn họ muốn được nhìn thấy khoa học công nghệ cao, nhưng lại kém quá xa, có muốn đuổi cũng không đuổi kịp.】Nam Chi nhìn quản gia chằm chằm, quan sát quản gia thu dọn đĩa, cô cảm thấy quản gia vừa đẹp lại vừa rất mạnh.
Nam Chi: “Tại sao chú lại xuất hiện trong trò chơi?”
Tại sao chú lại làm công việc này?
Có lẽ quản gia thấy cô là một đứa trẻ, cho nên vẫn luôn tỏ ra quan tâm và bao dung với cô.
Rốt cuộc bọn họ cũng được lập trình là trẻ con cần được bảo vệ.
Quản gia: “Tôi là quản gia phụ trách chăm sóc người chơi.”
Nam Chi lại hỏi: “Chỉ chăm sóc mà không bảo vệ sao?”
Quản gia: “Người chơi phải tự mình chơi trò chơi, đây là trải nghiệm.”
Nam Chi: “Có thể chết người nha.”
Quản gia: “Chỉ là phần thể xác bị hủy diệt thôi.”
Nam Chi:……Cô thật là oan ức quá!
Quản gia như vậy mới không phải là con người nha, mà cô lại bị cho rằng không phải con người!
Ban ngày, cái khách sạn rách nát này rất yên tĩnh, mọi người đều đang nghỉ ngơi trong phòng của mình.
Ban đêm được nghỉ ngơi đầy đủ cho nên tinh thần của Nam Chi rất phấn chấn, cô ôm gấu bông chạy nhảy khắp nơi, mọi ngóc ngách trong khách sạn đều đã sờ qua một lượt.
Khách sạn này thật sự quá cũ nát, vách tường đều là những vết loang lổ, thậm chí còn thấm nước.
Nhưng quan trọng nhất là Nam Chi không thể tìm được những đứa trẻ quái vật đang bị nhốt ở chỗ nào.
Hừ, tại sao lại không tìm thấy.
Nam Chi đứng trước cửa khách sạn dột nát, muốn ra khỏi khách sạn, bàn chân cô vừa mới bước được một bước, đã bị thứ gì đó giống như tơ tằm nhanh chóng phun ra, quấn lên người cô.
“Không thể ra khỏi khách sạn.” Quản gia đẹp trai xách Nam Chi đi vào đại sảnh khách sạn.
Nói là đại sảnh, trên thực tế chỉ có một cái bục tiếp khách, một cái ghế sô pha, một cái bàn tròn lớn, mang cảm giác mục nát khó tả.
Nam Chi kéo sợi tơ trắng trên người, sợi tơ cực kỳ mỏng, nhưng Nam Chi có kéo thế nào cũng không thể kéo ra được, thậm chí còn bị cứa đứt tay.
“Chú ơi, cháu không ra khỏi đây nữa, có thể lấy thứ này ra được không?” Bị quấn chặt lấy người khiến cô rất khó chịu.
Quản gia đẹp trai liếc nhìn Nam Chi, đánh giá khuôn mặt cô, một lát sau, bàn tay thon dài xương khớp tinh tế của hắn biến thành một cái ống hút giống như máy hút bụi, hút sạch những sợi tơ trắng mỏng manh đi.
Sau đó lại biến thành một bàn tay, Nam Chi rất tò mò, “Thật là thần kỳ, thật là thần kỳ!”
“Chú được làm từ loại kim loại nào?” Nam Chi hỏi.
Quản gia đẹp trai lạnh lùng liếc nhìn Nam Chi, “Cô muốn biết những chuyện này?”
Nam Chi không chút e dè gật đầu, “Đúng vậy, cháu muốn biết, chúng cháu rất lạc hậu.”
Quản gia đẹp trai: “Thực xin lỗi, tôi không có đủ quyền hạn để nói cho cô biết về kiến thức này.”
Nam Chi ồ một tiếng, còn nói thêm, “Chú ơi, cháu muốn ăn cơm gạo, muốn ăn cơm chiên, muốn ăn thịt, không muốn ăn cháo.”
Quản gia đẹp trai: “Tôi đã phân tích các nguyên tố trên thi thể, lấy hết những nguyên tố dinh dưỡng bên trong.”
Danh Sách Chương: