Edit: KimNhưng sự tự tin của người nam nhân trong việc kiểm soát toàn cục, cảm giác chinh phục cùng hiếu chiến tiềm ẩn, đã khiến trái tim của Thi Bội Nhu mất đi nhịp điệu thích hợp.
Nàng cắn môi thầm cảnh cáo bản thân, đây là một đế vương.
Thi Bội Nhu mệt nhọc nửa đêm, sáng sớm còn phải chuẩn bị đồ ăn sáng, làm không ít, không riêng gì hoàng đế, mà còn phải chuẩn bị cho Hoàng Hậu, thật sự rất mệt, nhưng cũng may thân thể này trẻ tuổi, còn có thể chịu được.
Thời điểm thỉnh an, chúng phi nhìn khuôn mặt như đóa phù dung của Thi Bội Nhu, phong tình vạn chủng, cảm thấy đố kỵ đỏ mắt.
Buổi thỉnh an hôm nay lại là tràn đầy ghen tỵ, ồn ào, ồn ào đến mức Hoàng Hậu thực bực bội, từ sau khi nhi tử ra đi, thân thể Hoàng Hậu liền vô dụng, cùng với thân thể vô dụng, chính là tích tụ rất nhiều thứ trong lòng.
Ngay cả sau khi ăn những thứ mà Thi Bội Nhu đưa lại, thân thể nàng cũng không tốt hơn là bao, Hoàng Hậu cũng không ăn nhiều lắm, nhìn đến một đám oanh oanh yến yến tranh cãi, có phải các nàng đã quên rồi không, chính bọn họ cướp trượng phu của nàng, là trượng phu của nàng đấy!
“Đủ rồi, sáng sớm náo loạn cái gì, có bản lĩnh náo loạn, thì có bản lĩnh sinh hài tử cho Hoàng Thượng đi, náo loạn có thể có hài tử sao?” Hoàng Hậu nổi giận, mọi người đều không dám náo loạn nữa, im lặng như ve sầu mùa đông, đồng thời trong lòng nói thầm, Hoàng Hậu đúng là coi trọng Thi Bội Nhu, còn chống lưng cho nàng.
Nhưng bọn họ cũng không thể tưởng tượng được, Huệ Đế liên tục sủng ái Thi Bội Nhu, cơ hồ là mỗi ngày đều sẽ đến cung Thi Bội Nhu một chuyến, cho dù buổi tối không ngủ lại, nhưng cũng đều sẽ đến cung của nàng.Đây chính là ân sủng!
Triệu thải nữ cũng không có ân sủng như vậy, hoàng đế tới nhìn, nhưng cũng không giống với Thi Bội Nhu, mỗi ngày hoàng đế đều sẽ ở lại cung của nàng hàng canh giờ.
Không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, rõ ràng hoàng đế lãnh khốc vô tình như vậy, nhưng lại cố tình dịu dàng với một người.
Khăn tay của các phi tử hậu cung đều bị vò nát.Đối mặt với những ánh mắt tức giận này, Thi Bội Nhu thở dài một hơi, hoàng đế thường tới cung của nàng là vì hắn thích uống trà, trong miệng của cẩu hoàng đế còn ra vẻ.
Trà, uống ngon sao?
Trong đó chính là bỏ thêm linh dịch.
Nhưng mà có một thứ có thể giữ chân hoàng đế, đã là khá tốt rồi.Đồng nghiệp ghen ghét oán hận, vậy cứ ghen ghét đi.
“Phụ hoàng của con đã lâu rồi chưa tới thăm con.” Giọng điệu Hiền phi chua lòm, chọc vào khuôn mặt bánh bao của nữ nhi.
Kể từ lần suýt mất đi nữ nhi, Hiền phi nỗ lực khống chế bản thân dùng nữ nhi gọi hoàng đế đến.
Luôn sinh bệnh, giống như là bị nguyền rủa.
Nam Chi đang nắm bút lông viết chữ, trên vở viết ra một đoàn đen nhánh, nhìn không ra nét chữ, cô khịt mũi, “Nhất định là phụ hoàng rất bận.”
“Bận cái gì? Bận đi tìm hồ ly tinh.” Hiền phi không nghĩ ra, tuy rằng Thi Bội Nhu rất mỹ lệ, nhưng cũng không thể đến mức khiến hoàng đế cần mẫn tới gặp nàng tới vậy, thật giống như hạ cổ.
Nam Chi không có chút tinh thần nào, đêm qua, thời điểm cô đi tới mái hiên, có một miếng ngói rơi xuống, thiếu chút nữa rơi trúng cô, là Liên Kiều nhanh nhẹn kéo cô ra.
Mái ngói ‘Bành…’ một tiếng rơi trên mặt đất, vỡ nát.
Nam Chi nhìn các mảnh nhỏ, não nhỏ nghi hoặc thật lâu, cô chỉ là một đứa trẻ, vì cái gì nhất định cứ phải chết?
Chẳng lẽ lương thực trong hoàng cung không đủ, không nuôi nổi sao?
Thời điểm đi ngủ, hệ thống không kể truyện cho cô, mà là mang đến bộ phim, tên là 《Thần Chết tới 》.
Cô ngây ngô mờ mịt xem xong bộ phim điện ảnh, bên trong có đủ loại cái chết khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Hệ thống: “Bây giờ ngươi đang bị Thần Chết nhắm tới, uống nước sẽ bị sặc chết, ăn cơm bị nghẹn chết, khi ngủ hít thở không thông mà chết…”
Nam Chi:……Đừng nói nữa, đừng nói nữa!
Nam Chi khó hiểu hỏi: “Vì sao ta nhất định phải chết chứ?”
Hệ thống: “Tự mình suy nghĩ đi.”
Nam Chi chìm vào giấc ngủ với tâm trạng phiền muộn, vấn đề phức tạp như vậy, cô không biết.Đại khái là trong cốt truyện, cô sẽ chết, cho nên đáng phải chết.
Bất luận Nam Chi làm việc gì, cũng đều trở nên rất cẩn thận, chậm rãi uống nước, ăn cơm từng chút một, không dám vội vàng một chút nào.
Bây giờ nghe mẫu phi oán hận phụ hoàng thích một người nữ nhân khác, Nam Chi không có cảm giác gì.
Hiền phi vuốt đầu nữ nhi, nhìn từng đoàn mực trên trang giấy, “Con vẽ tranh cho phụ hoàng xem đi.”
“Con không thể!” Nam Chi cảm thấy cô cầm cọ còn không tốt, tay cũng còn run, nhưng nhìn thấy sắc mặt thất vọng của mẫu phi, cô vẫn thực nỗ lực vẽ một bức tranh, cầm đến Minh Quang Điện.
“Đây là vẽ thứ gì, cây sao?” Huệ Đế liếc mắt hỏi một câu.
“Không phải, đây là người, đây là con, đây là mẫu phi.” Nam Chi chỉ vào bức họa, “Phụ hoàng, ánh mắt của người thật không tốt.”
Huệ Đế:……Mấy đường sọc đen này, còn không nhìn ra thứ gì, lại không biết xấu hổ nói ánh mắt hắn không tốt.
“Phụ hoàng, trông người khá hơn nhiều rồi.” Khí tức cuồng bạo trên người tiêu tán không ít, cả người cũng thả lỏng đi nhiều.
Nam Chi tận tình khuyên bảo mà nói: “Vậy nên bớt tức giận sẽ tốt cho sức khỏe của người, phụ hoàng nên ôn nhu thật nhiều.”
Huệ Đế:……Huệ Đế kéo kéo búi tóc nhỏ của Nam Chi, sau đó ôm cô đặt trên đùi, “Nhìn ra chỗ nào trẫm ôn nhu.”
“Xem ra phụ hoàng thật sự thích tỷ tỷ xinh đẹp kia.” Nam Chi gật đầu.
Vẻ mặt của Huệ Đế trở nên lạnh lùng, hắn ngây người nhìn Nam Chi, “Ồ, lời này ngươi nghe ai nói?”
“A, mọi người đều đang nói nha, nói phụ hoàng thật sự thích nàng.” Nam Chi nghiêng đầu nhìn Huệ Đế, vẻ mặt khó hiểu, ngay sau đó lại ngây thơ nói: “Phụ hoàng phải thích nàng cho thật tốt, biến thành một phụ hoàng ngày càng tốt.”Ít nhất hiện tại phụ hoàng không có động một chút là tức giận muốn giết người.
Huệ Đế nhướng nhướng mày, “Trẫm đi thích một nữ nhân khác, mẫu phi của ngươi phải làm sao bây giờ?”
Nam Chi theo lý thường nói: “Con sẽ ở bên cạnh mẫu phi.” Người đi thích người khác, đó chính là cùng mẫu phi ly hôn.
Huệ Đế nhìn Nam Chi chằm chằm, “Tiểu hài tử như ngươi thì biết cái gì, đi, ta mang ngươi đi ăn cơm.”
Huệ Đế ôm nữ nhi tới trong cung Thi Bội Nhu, Thi Bội Nhu nhìn bánh bao nhỏ trong lòng Huệ Đế, sửng sốt một chút, cười nói: "
Công chúa đến rồi."
Nam Chi giải thích: “Phụ hoàng mang ta tới.” Nói mang cô đi ăn cơm, kết quả đưa tới nơi này.
Liền rất, rất xấu hổ.
Huệ Đế lại thật tự nhiên buông hài tử xuống, uống tách trà Thi Bội Nhu pha, thấy nữ nhi nhìn mình chằm chằm, “Trà không phải là thứ mà tiểu hài tử có thể uống.”
Thi Bội Nhu ôn nhu mà rót cho Nam Chi một ly nước, Nam Chi tiếp nhận, cười nói cảm tạ: “Cảm ơn.”
Sau đó thật cẩn thận, từng ngụm từng ngụm chậm rãi uống, dáng vẻ cẩn thận kia khiến người ta không khỏi xót xa.
Hầu hết những đứa trẻ cẩn trọng đều có gia thế cường giả, có lẽ Hiền phi rất nghiêm khắc với nữ nhi của mình đi, trong lòng Thi Bội Nhu cảm thán, ôn nhu hỏi: “Công chúa muốn ăn cái gì? Ta làm cho người.”
Gà rán, khoai tây chiên, hamburger……Trong lòng Nam Chi hiện lên rất nhiều thứ cha mẹ không cho ăn, rất muốn ăn…Huệ Đế mở miệng nói: “Chỉ cần làm thứ gì tiểu hài tử ăn được là được.”
Thi Bội Nhu trở nên bận rộn, một lớn một nhỏ đang chờ ăn cơm.
Danh Sách Chương: