Edit: Kim
“Rắc……”
Cửa mở ra, một người phụ nữ tóc hoa râm đi vào phòng, trên tay cầm một cây chổi, “Xuyên Xuyên, giúp mẹ dọn dẹp phòng chút đi.”
“Ai, mẹ, không cần, không cần, con tự dọn.” Trạch nam vội vàng nói, hắn thà rằng cha mẹ không để ý tới hắn, không vào phòng hắn, cũng không muốn bọn họ thuyết giáo, quan tâm đến hắn.
Người mẹ lại nói: “Không sao, con cứ chơi đi, mẹ chỉ quét dọn thôi.” Trạch nam:……Hắn không khỏi do dự nhìn mẹ, thấy mẹ thật sự chỉ quét dọn phòng, không nói lời nào, cũng không giống trước kia luôn kêu hắn phải đi tìm việc làm.
Bắt hắn dọn dẹp, muốn hắn đi ra ngoài xem mắt, nhưng hắn căn bản không hề muốn đi, cũng không dám thử hẹn hò, mấy người vợ ảo của hắn vừa đáng yêu lại vừa quyến rũ, còn không làm phiền người khác.
Luôn là bộ dạng dễ thương.
Muốn có bao nhiêu vợ thì có thể có bấy nhiêu.
“Mẹ, mẹ, con tự dọn được.” Mẹ im lặng mà dọn dẹp như vậy, thật khiến người ta sởn gai ốc, lông tơ cũng dựng đứng cả lên.
“Không sao, mẹ dọn giúp con, mẹ không hiểu tại sao con lại thích mấy thứ trên mạng, nhưng con thích là được rồi, sau này mẹ sẽ không ép con nữa.” “Mẹ, mẹ, mẹ đang nói gì vậy, mẹ, mẹ thật sự mặc kệ việc con làm trên Internet sao?” Trạch nam rất kinh ngạc, bắt đầu hoài nghi mình có phải đang nằm mơ không.
“Đúng vậy, mặc kệ.” Người mẹ hiền từ nói, “Con nên có cuộc sống của riêng mình, chỉ cần con còn sống là được.”
“Mẹ, mẹ, con thật sự có thể chứ?” Có thể chỉ làm những việc mình thích, có thể trốn tránh, có thể trốn tránh những việc mình không thích làm sao?
Hạnh phúc đến quá bất ngờ, có chút không thể tin được.
“Có thể, đương nhiên là con có thể.” Người mẹ nói.
“Cảm ơn mẹ, thật sự cảm ơn mẹ.” Trạch nam thở ra một hơi, chỉ cần người thân có thể thông cảm thấu hiểu hắn, hắn có thể yên tâm thoải mái mà làm những chuyện mình muốn.
Không cần phải đấu tranh nội tâm nữa, cũng không phải vừa chơi game vừa cảm thấy tội lỗi.
Có người được sống trong một cuộc sống hạnh phúc, có người được thấu hiểu, có người có được quyền lực, chức vụ mà mình luôn thèm muốn.Ước muốn đều được đáp ứng.
“Ca ca, ca ca……” Ngày nào trước khi đi ngủ Nam Chi cũng gọi hệ thống, nhưng hệ thống đều không đáp lại.
Có phải hệ thống ca ca tức giận rồi không, vì cô muốn cái người được gọi là thần kia đưa cô về nhà.
Nhưng mà, cha mẹ của chị Tân Nguyệt thật sự trở về rồi sao?
Nam Chi đầu tiên là sờ sờ cha, sau đó lại sờ sờ mẹ, cảm nhận được độ ấm trên da thịt bọn họ, cảm giác khi sờ vào da bọn họ cũng khác nhau.
Mẹ tinh tế, cha thô ráp, ây, cha rất cứng nha, gối đầu lên không thể ngủ được.
“Bảo bối, khuya rồi, ngủ đi con.” Mẹ nói.
Nam Chi hỏi: “Mẹ, lúc trước cha và mẹ đã đi đâu?”
“Cha và mẹ vẫn luôn ở đây mà, sẽ luôn ở đây, sau này cũng vậy, con phải tin tưởng cha mẹ.” Mẹ nhẹ nhàng vỗ lưng con gái, “Ngủ đi.”
“Vâng.” Nam Chi ngoan ngoãn đi ngủ, cô nghĩ, cô vẫn chưa thể quay về, có nghĩa là nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành.
Tân Nguyệt năm tuổi, tuổi này phải đi nhà trẻ, sáng sớm Nam Chi đã bị mẹ kéo dậy, vật lộn một hồi, ăn cơm sáng xong đã bị đưa tới nhà trẻ.
Nam Chi đứng trong nhà trẻ với vẻ mặt đờ đẫn, cảm thấy việc đọc sách này thật xa xôi.
Chuyện đọc sách như một đứa trẻ bình thường, Nam Chi vẫn nghĩ chuyện này chỉ xảy ra sau khi cô tìm được cha mẹ của mình.
Bây giờ cô có thể sống như một đứa trẻ bình thường được không?
Nam Chi được cô giáo nắm tay dẫn vào lớp, nhìn thấy trong lớp có rất nhiều bạn nhỏ, Nam Chi còn rất vui.
Vừa tan học đã cùng các bạn chơi đùa vui vẻ, không bao lâu đã có được một nhóm bạn, trông thật hòa đồng.
Nam Chi như vậy, hẳn là có thể gọi là có một người có năng lực xã giao khủng.
Nam Chi sống một cuộc sống bình thường vui vẻ, cha mẹ yêu thương nhau, tuy rằng vẫn có một số mâu thuẫn nhỏ, nhưng cũng nhanh chóng được giải quyết.
Sống cuộc sống của một đứa trẻ có đủ tình yêu thương, thật làm người ta trầm mê.
Tuy rằng như vậy, nhưng Nam Chi vẫn biết rằng đây không phải là cha mẹ của mình, mà là cha mẹ của chị Tân Nguyệt.
“Tích, trò chơi sắp bắt đầu, mời người chơi chuẩn bị sẵn sàng.” Một giọng nói không thể phân biệt là nam hay nữ vang lên trong đầu mọi người, đánh thức những người chơi đang sống trong may mắn và hạnh phúc.
Bọn họ đã đạt được sự thấu hiểu, hạnh phúc, tham vọng được thỏa mãn, bây giờ bọn họ sẽ phải quay lại trò chơi.
Hóa ra cuộc sống của bọn họ thay đổi là nhờ vào trò chơi.
“Chỉ cần người chơi vượt qua trò chơi, thì có thể đạt được bất cứ thứ gì mình muốn, thay đổi vận mệnh, đạt được vinh quang tối cao.”
Những người chơi lập tức hoa mắt, mở mắt ra lần nữa, đã trở lại Nông Gia Nhạc vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, có thể cảm nhận được sự thay đổi của mỗi người, hoàn toàn khác với lần đầu bọn họ gặp nhau.
Có người trở nên rạng rỡ hai mắt sáng ngời, có người giống như cây khô gặp được mùa xuân, cũng có người hoàn toàn thư thái.
Nhìn dáng vẻ thì có vẻ như bọn họ sống cũng không tồi, nói chính xác là sống rất tốt.
Sắc mặt Khang Dương lại rất khó coi, chết đi sống lại một lần nữa, tận mắt chứng kiến từng người từng người bọn họ chết đi, là một chuyện vô cùng tàn nhẫn.
Trong lòng hắn biết rõ, nhưng lại vẫn có chút thấp thỏm mừng thầm.
Biết rõ là giả, tất cả đều là giả.
Nhưng lại luyến tiếc.
“Xem ra thần thật sự có bản lĩnh, nếu có thể, tôi, tôi tình nguyện tin vào thần.” Bà nội trợ là người mở lời trước.
Khoảng thời gian này là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của bà từ lúc kết hôn tới giờ.
Bà cảm thấy tất cả những việc mình làm đều được nhìn thấy, điều đó thật tuyệt, thật tuyệt.
Sự thay đổi của chồng và con trai đều là nhờ có thần!
Trạch nam trầm mặc, hiển nhiên là muốn hùa theo đám đông để đưa ra quyết định.
Nam Chi giật giật góc áo Khang Dương, “Chú…”
“Sao vậy?” Khang Dương hỏi, “Cháu muốn nói gì với chú chuyện gì?”
Nam Chi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cha mẹ cháu còn sống.”
“Cháu đã là cô nhi rồi, nhưng cha mẹ lại ở bên cạnh cháu.”
Khang Dương hít sâu một hơi, là giả, quả nhiên là giả, người đã chết sao có thể sống lại được.
Trò chơi này thật sự có thể khiến người chết sống lại sao?
Những người sống lại có còn là chính họ không?
Khang Dương ngồi xổm xuống hỏi: “Vậy cháu cảm thấy, những người kia thật sự là cha mẹ cháu sao?”
Nam Chi lắc đầu, “Cháu không biết.”
“Ừm, chú cũng không biết.” Khang Dương thở dài nói, nếu thật sự có thể đi tới đỉnh, có phải hắn có thể làm được những chuyện không thể thực hiện được không.
Trò chơi này, vừa nguy hiểm lại vừa mê hoặc, khơi dậy dục vọng của tất cả mọi người.
“Ca ca, ca ca, ca ca có ở đó không, có ở đó không?” Trong lòng Nam Chi gọi hệ thống.
Hệ thống: “Có.”
“Ca ca, ca ca, ta nhìn thấy cha mẹ chị Tân Nguyệt còn sống, bọn họ đã trở về rồi.” Nam Chi lập tức báo cáo với hệ thống.
Cô dùng hai bàn tay nhỏ xoắn xoắn ngón tay, “Ca ca, ta muốn nói với ca ca một chuyện, ca ca không được tức giận nha.”
“Ngươi nói ta nghe thử.” Hệ thống bình tĩnh nói.
Nam Chi thấy hệ thống không tức giận, dùng giọng điệu hơi u sầu nói: “Ta muốn thần đưa ta đi gặp cha mẹ có được không?”
Danh Sách Chương: